Đồng thời lúc đó, ngay tầng hầm nơi để xe của casino, có một cái bong nhỏ màu xanh, trên tay là chiếc túi xách đang chạy rất nhanh về phía chiếc Ferrari màu cam.
(Casino là hai tòa nhà nằm cạnh nhau nhé. Tòa nhà thứ nhất là khu vui chơi như bao casino khác, khu thứ hai là khu vip, dùng để đón mấy đại gia cũng như khách quý của Trương gia và lần này là nơi tổ chức đấu giá bị nổ bom. Cô gái hiện tại đang ở tầng hầm khu 1).
Bàn tay vừa chạm vào cánh cửa xe của cô gái đột ngột rút thật nhanh về. Cảm giác tê dại ở đầu ngón tay khi vừa chạm vào truyền đến từng tế bào, từng nơron thần kinh.
Đây là bị điện giật!
Nhưng sao mà xe cô lại có điện được cơ chứ?
- Muốn trốn hả?
Cách đó không xa, trên nóc một chiếc Lamborghini màu trắng có một thân ảnh màu đỏ đầy diễm lệ ngồi, hai chân bắt chéo, một tay để trên đầu gối, một tay chống xuống xe nhìn rất cuồng ngạo. Là một cô gái với mái tóc vàng kim dài ngang vai uốn cúp vào đẹp đẽ, đôi môi đỏ nhoẻn lên nụ cười đầy ý vị cùng đuôi mắt cong lên thành một đường đầy thích thú.
Cô gái vừa bị điện giật nhìn thân ảnh màu đỏ trước mắt mình dò xét. Bản thân cô hiểu, hẳn đây là một trong Tứ ma nữ huyền thoại, có điều gương mặt bọn họ mãi mãi là chủ đề bất cứ lúc nào cũng có thể mang ra mà bàn tán. Chung quy cũng là vì những gương mặt đó luôn bị che lại dưới lớp mặt nạ, tổ chức muốn như vậy đề đảm bảo an toàn cho các sát thủ của mình.
Có điều, Tứ ma nữ thì ngược lại, việc tìm ra một người và biết gương mặt người đó thật sự không quá khó.(nhìn vào màu áo là biết ) Phái người đi theo dõi, khoanh vùng đối tượng nghi vấn và loại trừ dần là phương pháp chẳng mấy khó khăn mà ai cũng có thể nghĩ ra.
Ấy vậy mà nghĩ ra là một chuyện, chuyện quan trong nhất là người nào được phái đi để cho đối tượng dù có là cao thủ cũng chẳng thể nhận biết được mình bị theo dõi mới là tất yếu. Hoặc đối tượng là người bất cẩn hơn một chút, vẫn có thể dùng công nghệ thông tin để điều tra.
Ellie chăm chú nhìn gương mặt kẻ kia, trong lòng lúc này thật cảm thấy chằng mấy dễ chịu. Ellie biết cô ta. Là Gosa - Đông quản lí, người dưới quyền của Vanessa.
- Cô muốn rời khỏi đây? - Ellie hơi nghiêng đầu hỏi.
- Cần xin phép? - Gosa biểu lộ rõ vẻ lạnh tanh của mình, ánh mắt kiên định nhưng giọng nói có phần hơi căng thẳng mà chính cô ta cũng không hề biết.
- Tôi không giết cô, không cần căng thẳng. - Ellie lắc nhẹ đầu.
- Cô...dựa vào cái gì cho là tôi căng thẳng? - Gosa hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại bản thân.
Cô ta hiểu rõ rằng trước mặt con người này, chỉ cần một sự sợ hãi cơ hồ chỉ thoáng qua trong chốc lát của mình cũng dễ dàng lọt vào con mắt ai kia.
- Tôi tin cô biết tại sao tôi biết điều đó. Nếu cô muốn đi, tôi không cản. Nhưng mà trước hết, bỏ lại thứ cô lấy thì cô mới có cơ hội toàn vẹn ra khỏi đây. - Ellie cười híp mí mắt.
- Ý cô là sao? Tôi chẳng lấy thứ gì không phải của tôi. Mà nếu đã thế thì tại sao tôi phải trả những thứ của mình? - Gosa quay sang giọng chất vấn.
- Có phải đồ của cô hay không, tôi và lòng cô hiểu rõ chuyện đó. Viên Black Wings vốn dĩ thuộc về người khác. - Ellie nhảy xuống khỏi nóc xe.
- Black Wings? Viên kim cương đen ấy? Cô có nhầm không vậy? An ninh của casino này rất tốt, cô bảo tôi trộm được viên đá chẳng khác nào đang tát vào mặt Trương gia một cái. - Gosa cẩn thận từng câu nói của mình, tuyệt đối không chịu nhận tội.
- Thế cô có dám cho người của tôi kiểm tra túi xách của cô? - Ellie nhìn Gosa đầy thách thức, búng tay một cái "tách", gần 10 người mặc đồ đen bước ra đứng cạnh Ellie.
Mười người này, thật sự là không tầm thường, có thể nói họ là tâm phúc của một Trương Nhã Ngọc đầy thủ đoạn.
- Cô có biết đây có thể quy vào tội xâm phạm đồ cả nhân của người khác? Xét túi của tôi trong không cô không có quyền được làm như vậy? - Gosa khôn ngoan trả lời, lấy pháp luật ra làm sức ép.
Cả đời cô ta chưa từng nghĩ, một kẻ giết người như mình lại lấy luật pháp ra làm lá chắn chối tội.
- Cứ tự nhiên, Mĩ là quốc gia tự do, huống hồ các viên chức của các quốc gia này cũng phải nể mặt mũi của Trương gia không hề ít. - Ellie nhếch mép.
- Hừ...cô là đang uy hiếp tôi? - Gosa cười lạnh.
- Chẳng dám. Giờ thì cho chúng tôi xét túi của cô. Nếu chứng minh được cô trong sạch thì cô có thể ra khỏi đây dễ dàng, còn ngược lại... - Ellie nói một hồi thì ngừng, tin chắc nếu nhỏ không nói tiếp Gosa vẫn có thể đoán được vế sau.
- Hừ... - Gosa nghiêm mặt, ném chiếc túi xách tới trước mặt 10 tên vệ sĩ.
Được sự ra hiệu của Ellie, một người trong số họ cầm chiếc túi xách lên mở từng ngăn nhỏ ra kiểm tra rất kĩ.
Có điều xem xét vài lần vẫn không tìm thấy!
Người vệ sĩ chán nản lắc đầu với Ellie làm nhỏ nhăn mặt, ánh mắt tối sầm lại còn Gosa thì khoái trá. Nghĩ cô ta dễ dàng chịu thua như thế sao?
Ellie ngước mặt lên trừng trừng ánh mắt nhìn Gosa trong lòng thật đang cố gắng phân tích mọi chuyện. Rốt cuộc viên đá đang nằm ở đâu?
______________________________________
Cho mình xin lỗi mỗi người nha vì mình đăng chap chậm, mặc dù là hè nhưng mình rất bận, mong các bạn thông cảm nha. Có thể là chap sau hơi lâu một tí các bạn thông cảm cho mình nha! Xin lỗi các bạn nhiều lắm! ~T_T~