Từ khi bắt đầu yêu người ấy tôi đã xác định rằng bản thân sẽ đau khổ vì trong trái tim người ấy không hề có tôi , tình yêu của tôi chỉ có thể tiếp tục trong thầm lặng tôi không muốn làm phiền tới cuỗ sống của người ấy cũng không muốn người ấy phải khó xử vì vậy tôi chỉ biết âm thầm cầu mong cho người ấy , người con gái đầu tiên tôi yêu Kim Ánh Minh mãi được hạnh phúc với tình yêu và tương lai mà cô ấy lựa chọn …
Tôi Thiên Hoàng là một cậu bé rất bình thường như bao cậu bé khác nhưng tuy gia đình tôi giàu có nhưng bố mẹ đều sống ở nước ngoài nên từ nhỏ tôi đã sống với anh trai ở Việt Nam . Cuộc sống của tôi cứ ngỡ sẽ mãi cô độc nhưng cho tới khi người con gái ấy suất hiện tất cả thế giới của tôi đều thay đổi , hôm đó là một ngày rất bình thường tôi ngồi trong phòng khách chờ anh trai Thiên Kỳ về nhà để cùng nhau ăn cơm nhưng khi anh ấy về đã dắt theo một cô gái tôi nghĩ có lẽ là bạn anh ấy nên cũng không hỏi nhiều vì trước nay khi dẫn bạn về nhà anh ấy chưa bao giờ có thói quen giới thiệu cho tôi biết cả lần này cũng vậy . Nhưng khi tôi đứng lên muốn đi vào bếp thì cô ấy lại chủ động tới gần tôi chào hỏi
-Chào em chị là Ánh Minh em cứ gọi chị là Mi Mi cũng được
Tôi chưa kịp đáp lời thì Ánh Minh đã quay sang Thiên Kỳ ríu rít khen ngợi
-Ken à em trai cậu thật đáng yêu nha vậy mà bây giờ mới cho tôi biết
Tôi thấy rất vui vì trước đây Thiên Kỳ đưa rất nhiều bạn bè về nhà nhưng cũng chỉ có anh Quốc Tiến là vui vẻ trò chuyện với tôi còn lại luôn thờ ơ kiêu ngạo coi tôi như người vô hình vậy nhất là con gái lại càng không bao giờ nhưng Ánh Minh lại nói chuyện với tôi , khi nghe cô ấy khen tôi không hiểu sao tôi thấy mặt mình rất nóng liền chạy ù về phòng nhìn vào gương tôi phát hiện mặt mình vừa đỏ vừa nóng lúc đó tôi thấy thật kì lạ nhưng khi lớn rồi tôi mới hiểu thì ra đó chính là rung động , từ đó Ánh rất hay theo Thiên Kỳ về nhà tôi chơi và cũng thường xuyên quan tâm tôi chỉ tôi cách làm những công việc đơn giản như nấu ăn hay thu dọn nhà cửa để những khi cô giúp việc nghỉ phép tôi sẽ không bị Thiên Kỳ càu nhàu la mắng nữa . Nhưng rồi có một thời gian tôi không thấy Ánh Minh tới chơi nữa tôi mang thắc mắc của mình nói với Thiên Kỳ anh cũng chỉ gật đầu nói qua loa cho xong chuyện ý là cô ấy bận nên không tới nhưng tôi không tin , hôm đó vừa tan học tôi tới nhà Ánh Minh nhưng không gặp cô ấy chỉ thấy cô giúp việc đang lau dọn phòng khách tôi cất tiếng hỏi
-Cô ơi chị Mi Mi có nhà không ạh ?
Cô giúp việc dừng lại nhìn tôi mỉm cười nói
-Mi Mi không có nhà cháu tìm nó có việc gì ?
Tôi nghe vậy cũng nghĩ chắc gần đây Ánh Minh ra nước ngoài thăm bố mẹ nên không tới nhà tôi nhưng cô ấy còn phải đi học mà ? Tôi đem thắc mắc của mình nói với cô giúp việc
-Chị ấy đang đi học hả cô ?
Cô giúp việc lắc đầu rồi thở dài ảo não nói
-Mi Mi nghỉ học rồi cháu ạ nó không đi học nữa
Lúc nghe xong câu nói đó tôi nhất thời không biết phản ứng sao đờ đẫn hỏi lại
-Chị ấy nghỉ học ạ ? nhưng tại sao ?
Cô giúp việc lại lắc đầu có chút lo lắng không yên nói
-Cô không biết nữa chỉ biết Mi Mi gần đây khóc rất nhiều có lẽ nó có chuyện gì đó
“ Khóc ư ? Mi Mi vui vẻ lại khóc ư ? “ Lúc đó tôi thực sự hoảng hốt không biết nói gì nữa đành chào tạm biệt cô giúp việc rồi đem theo tâm trạng rối bời trở về nhà . Vừa vào nhà tôi đã chạy lên phòng Thiên Kỳ hỏi anh
-Anh , anh có biết vì sao chị Mi Mi nghỉ học không ?
Anh ấy nhìn tôi một chút rồi không nói gì chỉ im lặng học bài . Khi đó tôi thực sự giận muốn chết nhưng cũng không giám nói gì vì tâm trạng Thiên Kỳ cũng không có gì là vui vẻ , cứ như vậy nửa năm trôi qua Ánh Minh dường như hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của chúng tôi vậy tuy tôi rất buồn , rất muốn gặp cô ấy nhưng cho dù tôi muốn còn cô ấy thì sao ? Thực sự khi đó tôi không hề biết lí do cô ấy tránh mặt tôi và Thiên Kỳ nhưng tôi cũng không muốn tìm hiểu vì dù sao chuyện đó chắc chắn sẽ khiến tôi không thoải mái . Cứ như vậy thời gian lặng lẽ trôi đi tôi không hề gặp hay nghe tin gì từ Ánh Minh đến nỗi tôi bắt đầu tuyệt vọng thì cô ấy lại suất hiện , khi đó tôi mừng muốn điên lên cô ấy lại quay về rồi nhưng cùng lúc đó tôi cũng biết rằng Ánh Minh thích Thiên Kỳ .
Nhưng Thiên Kỳ thì sao ? khi đó tôi biết rằng anh trai tôi vẫn luôn chờ đợi một người con gái cô ta là Hồng Anh người bạn lớn lên cùng anh từ nhỏ và như anh ấy mong ước Hồng Anh trở về , Ánh Minh lại tránh mặt Thiên Kỳ vì vậy tôi không thể gặp cô ấy nữa nhưng Hồng Anh chưa ở bên Thiên Kỳ được bao lâu thì lại bỏ đi anh ấy đã rất buồn và buổi tối hôm đó tôi đã phạm một sai lầm rất lớn .
Buổi tối hôm đó cũng như bao buổi tối khác tôi ngồi trên phòng học bài đột nhiên nghe thấy tiếng cười nói dưới phòng khách tôi rất ngạc nhiên từ bao giờ nhà chúng tôi lại đông người như vậy ? Tôi tò mò đi xuống thì thấy Thiên Kỳ cùng mấy thanh niên nhìn rất đáng sợ có vẻ là dân anh chị đang uống rượu tôi hoảng sợ chạy về phòng gọi điện cho Ánh Minh tới can ngăn , khi cô ấy đến tôi bắt đầu nghe thấy tiếng cười xen lẫn tiếng nói nhỏ nhẹ của Ánh Minh tôi đi xuống dưới nhưng chỉ dám đứng ở cầu thang nhìn mọi chuyện diễn ra tôi nghe thấy mấy người thanh niên kia nói với Thiên Kỳ
-Ê Ken bạn gái mày hả ?
Tôi thấy hơi thở mình nghẹn lại bạn gái ? nhưng tôi chỉ giữ im lặng tiếp tục nghe , tôi nghe thấy Thiên Kỳ trả lời
-Bị mù àh đây không phải bạn gái tao
Khi đó tôi rất tức giận anh ấy nói vậy là ý gì ? Ánh Minh có gì không tốt ? nhưng tôi nhịn đứng yên nhìn vẻ mặt Ánh Minh chỉ thấy cô ấy lúc trước đang dọn dẹp lại thả rơi tất cả đống chai lọ trong tay xuống vẻ mặt đau khổ bước về phía cửa , thấy ngoài trời đổ mưa tôi muốn chạy xuống ngăn cô ấy lại nhưng Thiên Kỳ lại nhanh hơn tôi một bước tóm lấy Ánh Minh đột nhiên hôn cô ấyrồi quay lại nói với mấy thanh niên
-Thấy chưa ? đưa tiền đây tao hôn nhỏ rồi
Nhìn vẻ mặt Ánh Minh khi đó tôi thấy hận Thiên Kỳ kinh khủng tại sao anh lại có thể tổn thương cô ấy như vậy ? từ đó tôi dần xa cách với chính anh trai của mình hơn …
Hơn một năm sau tôi mới bắt đầu gặp lại Ánh Minh nhưng cô ấy lúc này không chỉ là bạn của Thiên Kỳ nữa , họ đang quen nhau . Khi đó tôi rất buồn nhưng chỉ mỉm cười cho qua vì cô ấy đang hạnh phúc vậy là đủ rồi , trong một năm họ quen nhau Ánh Minh thường xuyên tới nhà tôi chơi nhưng chủ yếu là ở bên cạnh Thiên Kỳ nhưng rồi chuyện gì đến cũng phải đến hôm đó tôi thấy Thiên Kỳ buồn bã trở về nhà thấy anh sắp xếp hành lí tôi hỏi anh sao lại làm vậy anh nói anh sẽ về Úc khi tôi hỏi về Ánh Minh anh trả lời họ chia tay rồi . Nói thật khi đó tôi có mừng thầm trong lòng vì có lẽ tôi sẽ có cơ hội nhưng hôm sau khi thấy bóng dáng Ánh Minh cô đơn đứng ở sân bay tôi mới hiểu Thiên Kỳ đối với cô ấy quan trọng thế nào , nhưng anh ấy không xứng đáng có được tình yêu đó vì anh ấy đã đi , đi cùng Hồng Anh . Lúc tôi muốn nhân cơ hội khiến Ánh Minh quên đi Thiên Kỳ yêu tôi thì cô ấy biến mất và lần này là cách nhau nửa vòng trái đất , sau khi cô ấy đi tôi cũng quay về Úc sống cùng gia đình nhưng không phút giây nào tôi không nhớ về người con gái ấy Kim Ánh Minh …
Sáu năm sau tôi quay trở về nhìn bầu trời vẫn trong xanh như vậy tôi hít vào một hơi tháo chiếc kính râm đen xuống tôi mỉm cười
-Ánh Minh em về rồi …
Khi mới về tôi đã tìm mọi cách để có được Ánh Minh cho dù là cách thức bỉ ổi tổn thương tới cô ấy tôi cũng làm và kết quả là cô ấy xuýt mất mạng tôi hối hận day dứt nhưng Thiên Kỳ lại không trách tôi , khi đó tôi quyết định dù yêu cô ấy đến mấy tôi cũng sẽ buông tay vì anh trai tôi và vì Ánh Minh nữa tôi phải buông tay ...
Không phải tình yêu nào cũng sẽ được đền đáp nếu như tôi không thể mang lại hạnh phúc cho người ấy tôi sẽ tình nguyện buông tay để người ấy hạnh phúc bên người mà người ấy yêu , nếu như tôi không phải hoàng tử của cuộc đời người ấy tôi sẽ tình nguyện là người âm thầm bảo vệ người ấy khỏi những nguy hiểm hoặc khi người ấy gặp nguy hiểm tôi sẽ là người qua đường báo cho hoàng tử của người ấy biết để anh ta đến cứu người ấy . Yêu một người không có nghĩa là nhất định phải khiến người đó thuộc về mình , điều quan trọng chính là buông tay cầu nguyện cho người ấy mãi hạnh phúc vui vẻ đi trên con đường mà người ấy chọn …
END Ngoại truyện 2