Tháng 10 thời tiết trong lành từng cơn gió nhẹ nhàng thổi khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng tiếng chim hót líu lo vui vẻ báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu , Ánh Minh nhíu mày chân tay khua khoắng loạn xạ muốn đánh cái người đang làm phiền cô chìm đắm vào mộng đẹp, nhíu cặp lông mày thanh tú Ánh Minh phụng phịu cằn nhằn
-Anh có để cho người ta ngủ không hả ?
Thiên Kỳ phì cười tiếp tục quấy phá
-Dậy đi heo lười ngày nào cũng ngủ tới trưa như vậy sẽ béo đó
Mặc kệ kẻ phá rối liên tục quấy nhiễu Ánh Minh quay lưng về phía Thiên Kỳ ôm gối tiếp tục ngủ , Thiên Kỳ thật muốn điên lên lần trước khi đi khám bác sĩ đã nói phụ nữ sắp sinh nên vận động nhiều một chút nếu không khi sinh sẽ rất khó khăn nhưng vị tiểu thư này luôn không chịu vận động hang ngày nếu không ngủ tới mặt trời sắp lặn tới nơi thì nhất định không chịu tỉnh dậy cho dù anh có dùng cách gì để dụ dỗ cũng không được . Nhưng hôm nay thì khác sắp tới ngày sinh theo dự tính của bác sĩ rồi anh không thể chiều theo cô nữa , Thiên Kỳ không tiếp tục chọc Ánh Minh nữa anh đứng dậy đi ra ngoài cầm một cốc nước ấm quay lại phòng rồi nói với cô
-Còn không dậy anh sẽ đổ nước vào mặt em
Ánh Minh nghe vậy khinh thường xì một tiếng cao giọng thách thức
-Em không tin anh dám aaaaaa
Chưa nói xong đầu cô đã ướt sũng , Thiên Kỳ đứng một bên nhìn Ánh Minh đang la hét thì có chút hả hê
-Là em thách anh
Ánh Minh hét lên
-Anh đáng ghét em ướt hết rồi
Nhìn Ánh Minh chật vật với cái bụng bầu Thiên Kỳ cũng thấy có chút áy náy đi tới gần đỡ cô đứng dậy rồi nói
-Em sắp sinh tới nơi rồi đừng lười biếng nữa , hôm nay anh phải đi làm nên em ở nhà một mình nhé đồ ăn ở trong tủ lạnh nhớ phải hâm nóng còn nữa có chuyện gì thì gọi cho anh
Ánh Minh nghe tới tai nở hoa những lời này hầu như ngày nào anh cũng nói cô nghe mà muốn thuộc lòng luôn rồi , cô nghe không nổi nữa bịt miệng anh lại
-Vâng vâng em biết em hiểu mời anh ra khỏi nhà cho em nhờ , thật là anh thành bà già nhiều chuyện từ bao giờ vậy ?
Thiên Kỳ buồn cười xoa đầu cô yêu thương nói
-Vì trong nhà có một đứa trẻ không chịu lớn nên anh mới thành bà già nhiều chuyện
Ánh Minh tức giận siêu tức giận cô đã 24 rồi nha cái gì mà đứa trẻ ? Thiên Kỳ thấy vẻ mặt tức giận cực kì đáng yêu kia cúi xuống hôn lên má cô một cái rồi nhanh chóng thoát thân .
Thiên Kỳ vừa đi làm Ánh Minh lại lười biếng ngồi trên xích đu muốn hóng gió một chút thì đột nhiên chuông cửa vang lên cô lê bước ôm cái bụng nặng nề ra mở cửa , cửa mở cô ngạc nhiên thấy Như Ngọc đang sách túi lớn túi nhỏ đứng đó . Như Ngọc thấy Ánh Minh sửng sốt thì mới cười nói
-Này không định để tôi đứng mãi thế này chứ ?
Ánh Minh giật mình bừng tỉnh cười nói
-Quên mất chị vào đi
Hai người cùng nhau vào nhà vừa vào Như Ngọc thấy Ánh Minh có vẻ cảnh giác thì cũng không giận mà chỉ cười nói
-Yên tâm đi tôi sẽ không hại cháu mình đâu , hôm nay tôi tới đây là để cảm ơn cùng với xin lỗi cô
Ánh Minh đang rót nước đột nhiên đơ luôn lắp bắp hỏi lại
-Cảm ơn .. xin lỗi ?
Như Ngọc mỉm cười gật đầu chân thành nói
-Tôi nghe bố tôi và mọi người trong nhà kể lại cô đồng ý không kiện tôi lại còn tỏ ra đồng cảm với tôi nữa , lúc đầu ý nghĩ duy nhất của tôi là cô bị ngu ngốc sao đồng cảm cái gì chứ nhưng khi nghe được chuyện cũ của cô cùng Thiên Kỳ được mọi người nói lại tôi mới hiểu tại sao cô lại đồng cảm với tôi …
Dừng một chút Như Ngọc nhìn Ánh Minh chăm chú hỏi cô
-Hỏi thật nhé sao cô ngốc vậy nếu tôi mà bị Thiên Kỳ đối xử tệ như vậy tôi đã đánh chết cậu ta rồi
Ánh Minh nghe xong câu hỏi đó bật cười
-Tôi cũng không biết nữa thật ra con người tôi từ nhỏ đã không có chút nhẫn nại hay kiên trì nhưng từ khi Thiên Kỳ suất hiện tôi lại thay đổi cô nói đúng tôi rất ngốc nhưng ngốc cũng có cái phúc của ngốc mà đúng không ?
Như Ngọc gật đầu
-Đúng vậy cô rất có phúc
Hai người nói chuyện với nhau một lúc Ánh Minh cũng đã thay đổi cái nhìn về Như Ngọc thật ra cô ấy cũng không có xấu xa gì cả cũng là một cô gái tốt . Vì muốn trổ tài nấu ăn Như Ngọc không cho Ánh Minh vào bếp mà tự mình chuẩn bị lúc bê bữa trưa ra Ánh Minh chưa kịp ăn thì thấy bụng đau quặn lên rồi cơn đau lớn dần , Như Ngọc hoảng hốt gọi xe cấp cứu ..
Ánh Minh được đưa vào phòng cấp cứu Như Ngọc lập tức gọi cho Thiên Kỳ , khoảng năm phút sau Thiên Kỳ từ ngoài hớt hải chạy vào hỏi
-Sao rồi cô ấy đâu ?
Như Ngọc vẫn còn hoảng sợ tay cô còn dính máu của Ánh Minh run run nói
-Được đưa .. vào trong rồi
Thiên Kỳ lo lắng không thôi hôm nay đâu phải ngày sinh trong dự tính tại sao lại như vậy ? anh thấp thỏm đứng ngoài phòng bệnh nghe thấy từ tiếng thét chói tai của Ánh Minh vọng ra mà chỉ muốn tong cửa đi vào cuối cùng cửa phòng cấp cứu bật mở bác sĩ bước ra hỏi
-Người nhà của sản phụ Kim Ánh Minh ?
Thiên Kỳ và Như Ngọc đi tới bác sĩ mỉm cười nói
-Chúc mừng là sinh đôi một trai một gái
Thiên Kỳ vẫn lo lắng hỏi
-Vậy cô ấy ?
Bác sĩ hiểu anh lo lắng điều gì chấn an
-Sản phụ không sao chỉ vì mệt mỏi nên ngất đi thôi một lát sẽ tỉnh
Thiên Kỳ thở phào nhẹ nhõm môi nở một nụ cười hạnh phúc , bước vào phòng bệnh nhìn người con gái anh yêu nhất đang mê man trên giường bệnh Thiên Kỳ lại gần cầm lấy tay cô lặng lẽ ngắm nhìn như thể cô là thứ duy nhất hiện hữu lúc này …
…………………. Hai tháng sau ……………………..
Trong căn nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười đùa Ánh Minh ngồi trên xích đu nhìn mọi người đang cười cười nói nói lại thấy mãn nguyện hôm nay là ngày mọi người tụ họp để chúc mừng Ánh Dương và Ánh Nguyệt sắp đính hôn , Ánh Linh thì đã kết hôn cùng Gia kiệt vào tháng trước rồi Ánh Minh lặng lẽ thở dài từ khi trở về Việt Nam biết bao nhiêu chuyện đã sảy ra tuy cũng có những đau thương và mất mát nhưng thật vui vì tất cả đã hạnh phúc . Kể từ bây giờ Ánh Minh biết mình sẽ không bao giờ phải buồn nữa , cô có Thiên Kỳ có hai đứa con đáng yêu lại có một đại gia đình quan tâm tới cô nữa . Nghĩ tới đây Ánh Minh mỉm cười mãn nguyện đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô một giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên
-Em cười gì vậy ?
Ánh Minh không quay lại cũng biết đó là ai mỉm cười đáp lại
-Em cười vì em rất hạnh phúc
Thiên Kỳ cười nhẹ cúi đầu hôn lên môi Ánh Minh đột nhiên có tiếng động vang lên khiến anh giật mình quay lại , ở phía xa mấy tên trộm nhìn lén đang cố ra vẻ bình thản cười cười nói nói để che đậy tội lỗi Ánh Minh đang muốn nói gì đó thì một giọng nói vui vẻ quen thuộc vang lên
-Mây người mở tiệc mà không gọi tôi về sao ? thật ích kỷ
Thiên Hoàng tay kéo vali đứng ở phía cửa khuôn mặt vui vẻ sáng ngời , Ánh Minh lúc này mới nắm tay Thiên Kỳ hỏi anh
-Anh có hạnh phúc không ?
Thiên Kỳ nhìn em trai một cái hiểu ý gật đầu
-Anh rất hạnh phúc …
Từng cơn gió đông thổi vào khu vườn nhỏ mùa đông năm nay tuy lạnh nhưng tại sao trong lòng Ánh Minh lại ấm áp như vậy ? có lẽ cô đang hạnh phúc . Mùa đông lạnh lẽo mọi người chỉ muốn ở trong nhà sưởi ấm nhưng tại căn nhà bên hồ ấy tiếng cười vẫn vang vọng chưa bao giờ tắt …
END Ngoại truyện 3