Tôi ngồi cạnh giường nhìn Miko cho đến khi cô ấy ngồi dậy, giương đôi mắt lờ đờ vì ngái ngủ nhìn tôi.
- Chào buổi sáng!
- Chào!
Miko nở nụ cười mặc dù đôi mắt vẫn díp lại, sau đó cô ấy lết vào phòng tắm trong khi tôi chuẩn bị bữa sáng cho cả ba người. San mở cửa ló đầu vào vừa lúc Miko từ trong nhà tắm ra với dáng vẻ thoải mái, tràn đầy sức sống, trái ngược với vẻ uể oải khi vừa ngủ dậy. Tôi đem ra bàn ba đĩa mì:
- Đây là món đặc biệt của mình, đảm bảo sẽ khiến các cậu nhớ cả đời.
Tôi vui vẻ nói mặc dù biết món mì trộn của mình không thể nào đem ra so sánh với món bánh hoàn hảo của ông Sirius hay bất kỳ món gì ông ấy nấu. Ăn được hai, ba miếng, tôi mới phát hiện hai người bạn thân thiết vẫn cứ nhìn tôi kinh ngạc mà không hề động đũa:
- Nhìn gì mình? Ăn thử xem, ngon lắm đó!
- Cậu.. Hôm nay không phải ngày lĩnh lương nhỉ?
San nhìn Miko, cô ấy cũng nhìn lại:
- Mình nhớ là không, Yuki, hay là hôm nay cậu trúng số độc đắc vậy?
Tôi buồn cười nhìn hai người họ:
- Đâu có! Các cậu đang nói linh tinh gì vậy?
- Từ ngày xa anh Ian, mặt cậu lúc nào cũng như bánh mì nướng quá lửa ấy, sao hôm nay như hoa loa kèn vậy?
Tôi nhún vai:
- Cậu bảo yêu đời mới sống được mà?
- Nhưng yêu đời bất thình lình sẽ khiến người ta sợ hãi đó!
Tôi không biết nói gì hơn là cắm cúi ăn mì và nghĩ cách thuyết phục San và Miko. Thực ra tôi không muốn kéo họ vào Giáo hội chịu nguy hiểm chung nhưng họ sẽ không đồng ý để mình tôi làm gián điệp.
Ăn xong, Miko dọn dẹp bát đũa, San ngồi khoanh chân trên giường, ôm lấy cái laptop của tôi. Còn tôi có lẽ sẽ dùng di động lên mạng đọc mấy quyển sách về nằm vùng. Hôm nay chúng tôi được nghỉ, đều khá rảnh rỗi nhưng tôi vẫn không biết nên mở miệng thế nào.
Miko quay lại, ngồi xem những bộ phim viễn tưởng Mỹ. Tôi tưởng từ khi biết Ian là Vampire và người sói có thật thì những bộ phim kiểu này không còn sức hút với cô ấy nữa. Tôi làm như ngẫu nhiên buột miệng:
- Nè, đề nghị của ngài Lancer, các cậu nghĩ sao?
Miko ngay lập tức quay sang lườm tôi:
- Cậu nhắc đến ông ta làm gì, làm mình mất hứng!
- Không - San ngẩng lên - đến lúc lo đi là vừa. Ngài Lancer sẽ quay lại sớm và chúng ta phải có câu trả lời cho ông ta. Cậu tính sao, Yuki?
- Cậu nói đúng, lời ngài Lancer không đáng tin nhưng mình phải tự tìm hiểu về cái chết của ba mẹ.
Miko quay phắt sang, nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi xen lẫn một chút cảnh cáo. Giọng cô ấy bỗng cao vút lên:
- Đừng bảo mình là cậu muốn..
- Ừ, mình phải vào Giáo hội.
San cũng ngạc nhiên nhìn tôi nhưng tôi không để San kịp nói gì, quay sang cướp lời cậu ấy trước. Thực ra nếu có thể nói, tôi đã kể cho cậu ấy nghe tôi đã hẹn gặp anh Ian.
- Mình nghĩ là ngài Lancer đang đe dọa chúng ta. Nếu không nhận được một câu trả lời vừa ý, ông ta cũng sẽ không để yên.
San và Miko đều trầm mặc, chúng tôi quá yếu để chống lại ngài Lancer, nếu có Ian hoặc Kiba, Kito ở đây thì may ra. San có khi cũng đã nghĩ đến tình huống này, im lặng một lúc lâu, cậu ta đóng chiếc laptop lại, cắm sạc ở cuối giường rồi quay ra nhìn tôi:
- Để thuyết phục bọn mình, xem ra cậu cũng đã nghĩ rất kĩ từ trước rồi. Vậy cậu vào Giáo hội, anh Ian tính sao?
Bị San nói trúng, tôi hơi xấu hổ cúi đầu nhưng vẫn cố tỏ ra cương quyết:
- Mình tính làm nội gián.
- Không được!
San nghiêm khắc nhìn tôi. Cậu ấy vốn là một người bạn vô cùng hiền lành, ga lăng nhưng những lúc cần thiết, cậu ấy luôn có sức mạnh của một người anh trai mặc dù hình như cậu ấy sinh sau tôi vài ngày.
- Nghe mình nói đã, mình làm tay trong cho Ian sẽ được anh ấy bảo vệ.
- Cậu chắc chứ hả? Mặc dù không có cậu, không lẽ anh Ian không cài người khác vào Giáo hội? Mất đi một người có ảnh hưởng lắm không?
Miko bất ngờ xen vào và tôi phải cảm ơn câu nói của cô:
- San, ngoài cách này cậu còn cách nào khác không?
San khoanh tay nhắm mắt tựa vào thành giường, cậu ấy tuy phản đối nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào tốt hơn. Chúng tôi đang giáp mặt với một con cáo già tàn nhẫn có sự tính toán lạnh lùng. Cuối cùng cậu ấy cũng phải chịu thua:
- Nếu không còn cách nào thì đành phải chịu thôi.
Miko nhảy dựng lên:
- Ngay cả cậu cũng thế hả San?
Tôi chợt cảm thấy những bước chân hướng về phía phòng mình, rõ ràng hơn bao giờ hết, tim căng thẳng. Nếu là người của Giáo hội thì chúng tôi rắc rối to rồi, tôi vội níu Miko lại, thì thầm:
- Có người đến!
Nhận ra sự căng thẳng trong lời nói của tôi, San nhanh nhẹ và lẹ làng như một con báo gấm, không tiếng động mà đến bên cửa. Ít lâu sau bên ngoài vang lên tiếng gõ: "Phòng 301 có bưu kiện". Tôi vừa ngạc nhiên vừa khẩn trương, ngoài ngài Lancer và anh thì đâu có ai biết chúng tôi ở đây? San khẽ mở cửa sổ rồi quay lại tôi gật đầu, tôi mới đi ra.
Ngoài cửa là một người chuyển phát nhanh nhỏ gầy, mặc đồng phục:
- Cho hỏi cô có phải Kuroshi Yuki?
- Vâng.
- Mời cô ký xác nhận giùm!
Tôi bê hộp bưu kiện đề tên mình đặt lên giữa bàn tiếp khách. Tên người gửi được đề là Mysterious Lunar, bưu kiện này là từ trường học gửi đến sao? Không thể nào, sau tôi đoán là Ian gửi nhưng lấy địa chỉ là Mysterious Lunar sẽ an toàn hơn khu rừng Evans. San thay tôi mở bưu kiện.
Trong bưu kiện chỉ có hai hộp, hộp lớn đề tên San, hộp nhỏ đề tên Miko, bọn họ dốc ngược cái bưu kiện lên, ngạc nhiên nhìn tôi, không có cái hộp nào đề tên tôi cả, vậy tại sao người nhận bên ngoài bưu kiện lại là tôi?
Miko tò mò mở hộp của mình, so với hộp của San thì hộp của cô ấy nhỏ hơn. Vừa nhìn thấy thứ bên trong, cô ấy đã kêu lên kinh ngạc và vui sướng: Mấy băng đạn dành riêng cho súng bắn tỉa, to, nặng và được đích thân Kiba nâng cấp.. Mỗi viên lại được tỉ mỉ khắc một bông hồng đang nở vô cùng kiều diễm.
San lôi từ trong hộp ra một dàn bình và ống nghiệm cùng đủ thứ lá, bột.. Cậu ấy nhìn chúng với vẻ hài lòng:
- Các cậu nếu sang phòng mình thì làm ơn tránh xa mấy thứ tương tự thế này. Mình không dám đảm bảo điều gì đâu.
Không cần cậu ấy nhắc, tôi cũng ý thức được tôi chưa muốn chết. San đi loanh quanh trong phòng, có vẻ ngẫm nghĩ, một lúc sau mới lên tiếng:
- Nể tình sự hào phóng của anh Ian, mình sẽ vào Giáo hội cùng cậu.
- Mình nữa!
Miko vừa ngắm nghía mấy viên đạn vừa nói. Tôi hơi xấu hổ, San là người thông minh, cậu ấy đã đoán ra gì đó về việc tôi gặp hoặc ít nhất là nói chuyện với Ian. San nhướng mày nhìn tôi, cười:
- Cậu nói xem, thế này có phải ra lệnh cho bọn mình đi theo bảo vệ cậu không? Ian cũng là một con cáo già.
Chúng tôi phải bàn bạc kế hoạch thật kĩ lưỡng trước khi ngài Lancer quay lại, nếu chúng tôi dễ dàng đồng ý, ông ta sẽ nghi ngờ, nếu chúng tôi quá gay gắt, ông ta cũng sẽ nghi ngờ. Tôi lén dán một lá bùa cách âm vào chỗ khuất trong phòng mình để ngăn người của ngài Lancer theo dõi. Cách vẽ lá bùa này là anh Ian chỉ cho tôi, tuyệt đối không có sai sót.
Buổi chiều hai ngày sau, ông ta quay lại. Tôi đã xóa lá bùa đi từ trước để ông ta không phát hiện ra. Chúng tôi ngồi đối diện ngài Lancer, cố che giấu tâm trạng lúc này, tùy cơ ứng biến mới là thông minh nhất. San lên tiếng trước:
- Vì sao ông muốn chúng tôi vào Giáo hội? Chắc chắn không phải vì ba mẹ Yuki, hợp tác hai bên cùng có lợi mới lạ sự hợp tác an toàn và đáng tin cậy.
Ông ta cười nhìn San rồi gật đầu như một lời tán thưởng:
- Tôi nói là vì ba mẹ cô ấy, cậu sẽ không tin?
- Nếu là vì ba mẹ Yuki, ông hẳn đã phải tìm thấy cậu ấy sớm hơn, với địa vị và quyền lực của ông, tìm một đứa trẻ không quá khó chứ?
- Vậy trước hết tôi có một thắc mắc: Các cô cậu đều gần 40 tuổi rồi, tại sao vẫn trong hình dáng của học sinh trung học?
San đoán không sai, ông ta đã điều tra chúng tôi rất kỹ, ngay cả chuyện này hay chuyện chúng tôi đứng cạnh Ian thì chắc chắn kẻ phản bội anh đã báo cho ông ta rồi. Tôi cười lạnh:
- Ông rõ hơn chúng tôi mà? Chúng tôi đã bị biến đổi bởi một huyền thuật của Vampire cấp cao.
- Lý do tôi mời các cô cậu là vì Giáo hội cần những người có sức chiến đấu tốt và am hiểu về thế giới của Vampire. Từ "thế giới của Vampire" ông ta nhấn mạnh gần như gằn giọng. Tôi biết ông ta ám chỉ việc tôi từng sang thế giới của anh, Tôi đứng dậy, chìa tay cho ông ta bắt, ý tiễn khách:
- Chúng tôi đồng ý vào Giáo hội và chấp nhận những bài kiểm tra năng lực nhưng nếu biết ông lừa chúng tôi bất cứ chuyện gì thì đừng trách chúng tôi phản lại giao ước!
- Đương nhiên, tôi sẽ tìm cô cậu sớm.
Sau khi chắc chắn ngài Lancer đã đi khuất, tôi ngồi phịch xuống ghế, quay sang San:
- Cậu nghĩ sao?
- Ông ta sẽ không tin nhưng khởi đầu như vậy cũng không được coi là quá tệ. Ít nhất chúng ta vẫn còn sống.
* * *
Ngài Lancer quả nhiên là một con cáo già, đến ngày thử nghiệm năng lực, bà người chúng tôi bị tách nhau ra. Tôi không biết tình hình bên San và Miko thế nào nhưng riêng tôi, ông ta đặc biệt cất công chuẩn bị ba người sói hoang.
Lần trước có Kana hỗ trợ, tôi đánh 3 người sói còn phải chật vật, bây giờ có một mình càng phải cẩn thận hơn, tôi không thể để ngài Lancer nghĩ mình vô dụng. Tôi mím môi, lạnh lùng nhìn 3 người sói đang gào thét vì bị nhốt trong lồng, tay cầm thật chắc xích lưỡi hái, trong mắt chúng bây giờ chỉ có tôi là kẻ địch. Âm thanh của chiếc cửa sắt được kéo lên, đanh gọn và sắc bén trong buổi tối mùa đông lạnh lẽo cứa vào từng dây thần kinh trong người, ba người sói như ba cái bóng đen lao vút về phía tôi. Soạt! Tôi bị một bộ móng sắc nhọn lướt ngang ngay sát cổ, liền vội vã lùi về sau, vung xích lưỡi hái chặn đứng một bàn tay khác. Chúng định xé xác tôi như thể xé miếng bọt biển, lần thứ hai vung xích lưỡi hái, tôi lấy hết sức cắt lìa tay của kẻ thứ ba và văng nó ra khá xa. Khuôn mặt ngài Lancer vụt qua tầm nhìn, một vẻ thỏa mãn và thích thú đến độc ác, những người sói này đều đang đói.
Tôi cho rằng mình quá quyết tâm và tập trung cao độ nên từng bước di chuyển của người sói tôi đều thấy rõ, việc mà từ trước đến nay tôi chưa từng làm được. Một người sói lướt qua, những cơ bắp gồng lên, mạnh mẽ và rắn chắc, tôi niệm chú, chiếc xích lưỡi hái lập tức lớn gấp chục lần lúc trước, quét một vòng rộng đẩy hắn văng ra. Vừa quay lại đã thấy người mình gần như bị khuất bởi một cái bóng to lớn, tôi cúi rạp xuống, xoay người đá thẳng vào cổ họng một tên đang lao đến. Tôi cũng khá bất ngờ với sự nhanh nhẹn của bản thân, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó thôi thúc tôi không được phép dừng lại.
Tôi gần như điên cuồng lấy xích lưỡi hái bổ một nhát trí mạng vào tên còn lại.
Mùi máu bắn ra, tanh nồng đến choáng óc. Rồi, xong một tên!
Tôi không phòng thủ mà chuyển qua tấn công, chỉ có vậy tôi mới giành được thế chủ động. Tôi lao đến bên người sói gần nhất, cúi người né nhát cào của nó, một tiếng "SOẠT" vang lên, cái cây sau lưng tôi mất một mảng lớn. Nhân lúc hắn chưa nhận ra, tôi dùng xích lưỡi hái chém một nhát ngang người hắn rồi bật lùi lại phía sau để tên người sói đang lao về phía tôi kia kết liễu giùm.
Một tiếng gầm khủng khiếp vang lên, xong hai tên!
Tên cuối cùng nhìn tôi cũng có vài tia chần chừ và cẩn thận, dường như bản năng hắn mách bảo không nên động vào tôi nữa. Nhưng hắn bỗng gầm lên, lao về phía tôi như bị điều khiển hay kích thích, tốc độ cũng nhanh gấp bội khiến tôi suýt không tránh được. Tôi đưa xích lưỡi hái lên đỡ, lập tức bị đánh vung về sau đến hơn chục mét, đập xuống nền đất lạnh lẽo, một cơn đau dội lên.
Tôi thầm kêu nguy hiểm, tên này nổi điên rồi!
Chưa để tôi kịp đứng dậy, hắn đã lao đến, nhằm ngay cổ họng tôi. Tôi lùi về sau lấy đà, lộn nhào qua người hắn, chém một nhát ngay giữa lưng khiến hắn gầm lên, quay phắt lại. Tôi nhảy lùi về sau thêm vài bước nữa, nhanh đến chính tôi cũng không ngờ, có lẽ là do bản năng sinh tồn thúc giục, nhắm mắt đánh cược vào đòn tấn công cuối cùng, lấy hết sức bình sinh văng xích lưỡi hái ngang tầm cổ người sói cuối cùng.
Tôi gần như không thở nổi cho đến khi nghe tiếng "phịch" ngay sát bên mình. Mở mắt ra, tôi biết mình vừa thắng và cũng biết chỉ một khắc nữa thôi, tôi sẽ chết. Ngài Lancer vừa vỗ tay vừa đi đến, gió đêm thổi qua một thân đầy mồ hôi của tôi, lạnh nhưng nhẹ nhàng vô cùng.
"Đoàng!" Tiếng súng bất ngờ vang lên nhức óc, một tiếng "phịch" ngay sau lưng tôi. Một trong ba tên người sói lúc nãy vẫn chưa chết hẳn, chuẩn bị tấn công tôi. Tôi nhìn về hướng viên đạn vừa lao ra, Jack William đứng đó, thong thả cất súng, tôi chưa bao giờ thấy cậu ta lạnh lùng mà không cảm xúc như thế. Cậu ta đi đến:
- Đừng bao giờ mất cảnh giác!
Ngài Lancer vỗ vai William:
- Đó chính xác là điều tôi muốn nói. Phiền cậu đưa cô ấy đi trước, tôi phải dọn dẹp.
Tôi đi theo William như người mất hồn, ra khỏi tầm mắt ngài Lancer, cậu ta nhẹ giọng:
- Tôi đưa cậu đi rửa vũ khí rồi chờ hai người kia sau.
Tôi cũng chẳng thắc mắc, có lẽ từ lâu cậu ấy đã biết chúng tôi là ai rồi. Cậu ta đưa tôi đến một dòng suối lạnh băng, tôi nhúng cả chiếc xích lưỡi hái của mình xuống dòng nước, không hiểu sao đầu óc tôi trống rỗng, cũng không còn bất kỳ cảm xúc nào nữa.
Khoảng 1 giờ sau, Miko về, trông cô ấy vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn kéo theo được cái va li đựng khẩu súng bắn tỉa. Đáng lo nhất là San, cậu ấy vẫn cười nhưng cả người tái nhợt. Tôi không biết tối nay cậu ấy trải qua những gì nhưng nhìn San như có thể té xỉu bất cứ lúc nào vậy.
- Để tôi đưa mọi người về.
William đột nhiên lên tiếng, tôi không muốn nhận nhưng nhìn San và Miko, không còn cách nào tốt hơn, bèn đơn giản nói cảm ơn rồi ngồi vào trong xe.
* * *
Nửa đêm, San và Miko đều đã ngủ, hai cậu ấy chắc chắn mệt mỏi lắm. Tôi không ngủ được, ngồi bó gối ngoài hành lang. Lần đầu tiên tôi thấy ghê sợ chính mình, cách giết người chóng vánh của tôi làm chính tôi sợ, chưa bao giờ tôi thấy mình lạnh lùng và ác liệt như thế. Đây dường như không phải là tôi. Đang gục đầu vào hai đầu gối, tôi chợt cảm nhận được hương bạc hà mát lạnh, ngẩng đầu lên, anh mỉm cười dịu dàng và điềm tĩnh xoa đầu tôi:
- Là anh, không sao đâu.
Tôi nhào qua ôm lấy thân người vững chãi, mạnh mẽ và kiên cường đó, không nhịn được mà òa lên khóc. Vòng tay anh dịu dàng ôm lấy tôi.