Ac Quy Đêm Rưc Lưa

Tôi khoác tay Miko đi thật nhanh trên phố, trông như một người cổ lạc vào thế giới hiện đại này. Tôi mặc một chiếc áo len cao cổ màu ghi, kiểu dáng đã từng thịnh hành khoảng chục năm trước và một chiếc váy dài quá đầu gối, màu sậm hơn một chút vì hôm nay thời tiết khá lạnh, chiều tối có thể sẽ có tuyết. Tôi khoác hộp đàn violon, không để phòng vệ cái gì cả, nhưng tôi cảm thấy yên tâm khi bên người mình có vũ khí.

Miko và tôi ghé vào một shop thời trang nhỏ và nhiều quần áo đồng giá. Không nơi nào thích hợp hơn cho những người có thu nhập từ những công việc bán thời gian như chúng tôi. Đồng giá không có nghĩa là không có kiểu dáng đẹp, chỉ là chất lượng vải không bằng những shop cao cấp thôi. Tôi lựa cho mình mấy cái áo len và váy cùng một chiếc áo khoác, như vậy là khá nhiều rồi.

- Kuroshi!

Tôi và Miko đồng loạt quay lại, từ khi theo Ian thì tôi, San, Miko, Kana tạm thời giấu tên thật và tất cả đều lấy họ là Kuroshi. Người vừa gọi tôi, William lúng túng đứng gãi đầu ở cửa, Miko hất đầu ra hiệu cho tôi rồi tiếp tục chọn quần áo. Tôi đi đến chỗ cậu ta.

- Thật bất ngờ khi gặp cậu ở chỗ này!

- Mình đi ngang qua, thấy người giống cậu nên ghé vào xem thử.

A, ra vậy. Thật ra thì gia đình William được coi là danh giá trong Giáo hội và Giáo hội không bao giờ bạc đãi họ nên chắc chắn đây là lần đầu tiên cậu ta để mắt tới cái shop nhỏ này. Tôi luôn giữ một khoảng cách nhất định với William vì không muốn bị lộ bí mật của mình. Nhưng cậu ta có vẻ cũng không biết nói gì.

- Tôi sẽ chuyển trường.

Cậu ta ngẩng phắt dậy như bị điện giật:

- Sao lại chuyển? Đây là một ngôi trường rất tốt mà?

- Sẽ tốt hơn nếu tôi được ở cùng người thân của mình.

- Cậu chuyển đi đi? Chúng ta vẫn sẽ giữ liên lạc chứ?

Tôi lắc đầu, thực ra tôi cũng không biết mình sẽ chuyển đi đâu nữa, tất cả do anh quyết định. William tỏ ra thất vọng nhưng tôi cũng không còn cách nào khác vì cậu ta sẽ còn thất vọng nhiều hơn nếu biết tôi đang gián tiếp đối đầu với Giáo hội. Thật ra tôi nói không buồn thì là giả, chẳng ai vui vẻ được khi vừa tìm được một vài người bạn rồi lại phải chia tay họ cả.

Gần trưa, tôi về biệt thự trước, Miko muốn đi chơi với vài người bạn trước khi chúng tôi rời khỏi đây. Cô ấy là một người vô tư, hòa đồng nên rất nhiều bạn. Tôi xách túi đồ bước vào phòng khách, chợt giật sững người thả luôn túi đang cầm xuống, trước mặt tôi, bàn ghế xê dịch lộn xộn, vài bình hoa quý đã vỡ nát, trên bốn bức tường và sàn nhà chằng chịt nhìn vết máu đỏ thẫm, những cái xác nằm ngổn ngang, tanh nồng. Khung cảnh giống y những giấc mộng của tôi, không kịp suy nghĩ, tôi lao lên phòng anh. Không phải tự nhiên mà tôi phản ứng như vậy, chúng tôi đã rất nhiều lần bị tấn công, dồn dập và quyết liệt nhưng mục tiêu của chúng luôn là anh.

Đứng trước căn phòng chính giữa tầng 3, trái tim tôi mới yên tĩnh trở lại. Tôi cố ổn định lại nhịp thở nhìn anh nhàn nhã uống trà bên cạnh chiếc vali lớn màu bạc, cả căn phòng vẫn sạch sẽ gọn gàng chứng tỏ bọn chúng còn chưa bước chân nổi vào đây. Anh hạ tách trà xuống, điềm đạm lạnh lùng đúng như tác phong trước giờ của anh:

- Anh nghĩ chúng ta nên chuyển đi rồi.

- Vâng.

- Đợi tất cả đầy đủ đã, Kiba đang chuẩn bị xe.

- Anh.. Hôm qua em đã.. cứu một người.. của Giáo hội.

Anh hơi khựng lại khiến tôi chột dạ đánh giá tâm trạng của anh rồi mới rụt rè lên tiếng, thực ra tôi cũng không biết mình đang sợ cái gì nữa, có lẽ là sợ anh không hài lòng với hành động của mình.

- Đó là Wiliam, bạn cùng lớp của em. Cậu ta bị ác ma bao vây.

Trái với tưởng tượng của tôi, anh rất thoải mái. Anh đứng dậy xoa đầu tôi khiến tôi như chìm vào hương bạc hà mát lạnh.

- Không sao, kẻ không thắng được ác ma cấp trung thì cũng không chạm được tới anh.

Tôi về phòng, nằm phịch xuống giường, cảm thấy cả người nhẹ nhàng, tôi kiềm chế không nghĩ đến xác những kẻ đã bỏ mạng ở phòng khách ngoài kia. Nằm chán, tôi bật dậy chạy xuống phòng khách. Anh đứng giữa phòng, vững chãi và mạnh mẽ, cả căn phòng trở lại sạch sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh đưa tôi một cái túi:

- Này, đồ mới của em!

* * *

Tôi ngủ mất, tôi nghĩ rằng mình đã ngủ quên nhưng tôi thậm chí không nhớ mình đã ngủ thế nào. Cũng không phải tôi tự tỉnh lại mà bị tiếng ồn đánh thức.

- Nè, anh không cho tôi một giây phút bình yên được sao hả?

- Cô nói cứ như từ lúc lên xe cô im lặng ấy!

- Nếu như anh không gây chuyện trước..

- Là do cô ngốc nên mới bị mắc bẫy thôi!

Là Miko và Kiba, không hiểu sao họ luôn đấu khẩu với nhau cả ngày mà không biết chán, mặc dù trước kia Kiba cũng không ưa gì chúng tôi nhưng anh ta vốn là người lịch sự và hiểu biết, dần dần quen thân với chúng tôi, trừ Miko ra. Tôi cười khúc khích khi nghe hai người họ đấu khẩu, một giọng nói vang lên ngay đỉnh đầu tôi:

- Tỉnh rồi à?

Tôi ngẩng lên, là khuôn mặt hoàn hảo, trắng mịn không tỳ vết của anh, tôi nhìn anh chăm chăm như một đứa chậm hiểu, thế nào tôi lại ôm anh ngủ ngon lành đến như vậy? Cả người tôi lọt thỏm trong lòng anh và được bao quanh bởi hương bạc hà mát lạnh. Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với anh gần thế này, mà lại đang ở trên một chiếc xe hơi êm ái và sang trọng, tôi ngay lập tức vùng ra khỏi người anh nhưng bị đôi tay rắn chắc và lạnh băng kia ghìm lại. Cả người anh cũng tỏa ra hơi lạnh, sự lạnh lẽo không thuộc về một cơ thể sống.

- Cô ngồi trong lòng chủ tịch cả nửa ngày rồi, ngồi thêm một lúc cũng không sao đâu.

- Thật ngưỡng mộ nha, mình về nhà đã thấy anh Ian bế cậu ra xe rồi.

- Tôi kêu bế, cô không chịu?

Miko ngồi lùi vào trong, tránh xa Kiba một chút:

- Tôi có điên đâu mà để anh bế? Anh chưa thả tôi xuống sông là may rồi.

Tôi ngẩng đầu lén lút nhìn anh nhưng anh quay ra ngoài cửa xe tối om, không có một loại ánh sáng nào khác trừ ánh sáng đèn pha ô tô của chúng tôi. Nó chỉ cho phép tôi xác định mình đang ở trên một con đường mòn trong rừng.

Chúng tôi dừng lại trước một căn biệt thự kiểu Âu cổ, sang trọng, hoa lệ và sáng rực như một ngọn đuốc giữa rừng, đơn độc và biệt lập. Đón chúng tôi là một người đàn ông trung niên cùng nhiều người khác, nam có, nữ có, tất cả đều cúi người chào anh.

- Ông ấy là Jacob, người đứng đầu của gia tộc người sói Evans.

Tôi giật mình hoảng sợ. Người sói? Họ có thật? Vậy có khi nào Vampire cũng có thật không? Chúng tôi sẽ sống chung với người sói sao? Tôi bất giác rợn người khi trong rừng vọng đến từng hồi tru rất dài và vang. Ian thản nhiên xách vali đi vào. Không sao, nơi nào có anh thì nơi đó vẫn an toàn. Tôi bỗng thấy buồn buồn ở cổ, quay ra, một cô bé đang ngửi ngửi cổ tôi:

- Ừm, chị không hẳn là con người và.. chưa bị cắn.

Cắn? Lẽ nào cô bé này đang đói sao? Tôi chạy lên trước, bám vào một tay của Ian, cô bé bỗng rộ lên cười thích thú. Ian vỗ vỗ mu bàn tay tôi để trấn an nhưng tôi vẫn nép vào cơ thể lạnh giá như tảng băng của anh.

- Anna, không được vô lễ với khách!

- Dạ - Anna quay lại tôi - khi nào buồn thì kiếm em chơi nhé. Em cũng có điện thoại

Anna nháy mắt, đó là một cô bé nhanh nhẹn, đáng yêu với mái tóc đỏ xõa ngang lưng, được dập xoăn bồng lên, đôi mắt màu lục lanh lợi. Cố gạt ra khỏi tai những tiếng tru dài, tôi kéo vali vào sảnh. Sau đó, chúng tôi phân chia phòng, để anh và Kiba, Kito nói chuyện với ngài Jacob Evans. Nhìn thấy chiếc xe của ngài Evans rời đi, chúng tôi mới chạy xuống.

- Mấy đứa có thể đi học tiếp, gần bìa rừng có một ngôi trường, Anna cũng học ở đó.

- Ngôi trường của người sói?

- Cũng không hẳn, nếu không kể mái tóc màu đỏ thì nó chẳng có gì khác người bình thường cả.

Tôi nghĩ đến cách làm quen của Anna lúc nãy, thấy hơi rợn. Có khi nào con bé đói và muốn cắn tôi thật?

- Anna có ăn thịt người không anh?

Câu hỏi của tôi khiến mọi người nghệt ra còn anh thì cố nín cười nhưng vẫn không làm mất đi vẻ lạnh lùng của mình, trông anh ít khi vui vẻ như thế.

- Gia tộc Evans với anh là chỗ thân thiết, họ không ăn thịt người, nhưng một vài con sói trong khu rừng này thì có nên đi đâu cũng phải cẩn thận.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lên phòng nhưng một chút buồn ngủ cũng không có, nằm ngủ nguyên cả nửa ngày trong phòng anh rồi còn gì. Tôi bắt đầu nghĩ linh tinh, về người sói, về ngôi trường mới và những ngõ ngách trong khu rừng.. cho đến gần sáng vẫn tỉnh như sáo. Bên ngoài trời bắt đầu mờ mờ sáng, tôi cố nhắm mắt lại một chút và dần rơi vào trạng thái lơ mơ.

Cho dù là lơ mơ nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra tiếng kẹt rất nhỏ ở cửa phòng mình, lúc này trời đã sáng hơn một chút nhưng vẫn bị bao phủ bởi tầng sương dày. Các giác quan bỗng trở nên nhạy bén lạ lùng, tôi thấy một vật bò lồm cồm dưới đất, vội nắm chặt lấy chiếc xích lưỡi hái ngay sát bên cạnh mình. Có vũ khí trong tay khiến tôi yên tâm hơn rất nhiều, đợi vật đó tới gần, tôi bất thần vùng dậy, vung xích lưỡi hái lên.

- Khoan, là em mà! Anna đây!

- Anna?

Cô bé làm gì trong phòng tôi lúc trời còn chưa sáng rõ thế này? Nó kéo tôi đến bên cửa sổ.

- Em cũng định hù chị, ai ngờ chị tỉnh rồi! Ở trong rừng sướng dày quá chứ cũng không còn sớm đâu. Em cho chị xem cái này.

Nó mở cửa sổ, không khí buổi sớm buốt lạnh tràn vào khiến tôi rùng mình. Đưa tay ra ngoài màn sương có cảm giác bồng bềnh và lạnh giá như trên mây vậy, tôi chưa bao giờ thấy màn sương dày thế này. Anna kéo tay tôi vào, bàn tay tôi đã ướt đẫm.

- Đừng thò tay ra nữa, lạnh đấy.

Tôi bật điện lên và lập tức phát hiện Anna có cái gì đó khác hôm qua, dưới mái tóc xù lộ ra hai chỏm tai và dưới lớp váy xòe lộ ra một cái đuôi màu bạc.

- Em có đuôi à?

- Con sói nào chả có đuôi và tai, chỉ trừ khi chị cắt cụt nó thôi.

Anna khanh khách cười, vỗ lưng tôi.

- Tý nữa sương tan, em sẽ qua đây đón chị đến trường, em phải về thay quần áo đã. Anna rất xinh đẹp và lịch sự trong bộ váy xòe nó đang mặc, tôi không hiểu vì sao nó lại phải thay quần áo nữa.

- Trường này có đồng phục à?

- Không có, nhưng em nên mặc quần bò. Đến trường phải giấu đuôi đi, nếu em mặc váy, lúc kích động, đuôi sẽ bật ra, ngay trước mặt Giáo hội.

Thực sự tôi rất muốn đồng cảm.

Khi chúng tôi giải quyết xong bữa sáng của mình, đó là hai miếng sanwich và một cốc sữa thì Anna đã xuất hiện với một chiếc xe 7 chỗ sang trọng. Kirito vẫn kiên trì không chịu đi học nên chỉ có San, Miko, Kana và tôi thôi, thằng bé nói việc học ở trường chán ngắt và tốn thời gian.

Tôi đang nghĩ miên man thì chiếc xe đột ngột nảy lên một cái mạnh khiến tôi đè lên Kana và Anna nhào vào lòng San.

- Xin lỗi anh!

- Không sao.

Hôm trước có lẽ do tôi ngủ hoặc do ngồi trong lòng anh mà tôi lại không biết đường mòn này có những đoạn xóc khiến chúng tôi ngồi trong xe mà như nhảy tango chứ không phải điệu vale nhẹ nhàng, lãng mạn. Chiếc xe ra khỏi đường rừng và ơn trời đoạn đường còn lại rất êm ái. Tôi nín thở khi ngôi trường mới dần dần hiện ra trước mắt.

Chào mừng đến với trường học Mysterious Lunar.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui