Ac Quy Đêm Rưc Lưa

San và Miko im lặng lắng nghe tôi, từ đầu đến cuối không nói bất kỳ tiếng nào, tôi cũng không biết họ còn trách tôi không. Cuối cùng, Miko lên tiếng:

- Cậu nói là William theo dõi cậu?

- Ừ, có gì nghiêm trọng hả?

- Hi vọng là không.

Tôi nhìn đồng hồ, vẫn còn ngủ được khoảng một tiếng nữa mà tôi thì đã quá mệt mỏi, toàn thân như đang biểu tình đòi nghỉ ngơi. Tôi không buồn thay quần áo, hẹn giờ rồi leo lên giường. San nhẹ nhàng lại gần:

- Lần sau đừng đi một mình, nếu không phải là anh Ian mà là một Vampire khác thì cậu không ứng phó nổi đâu.

Tôi thật sự biết ơn ông trời đã cho mình những người bạn như San và Miko.

Đang ngủ, tôi bỗng bị lay dậy, tôi uể oải xuống giường, tóc vẫn để xõa. Miko bảo William gọi chúng tôi lên phòng cậu ta, có việc cần giao phó. Dọc đường đi, ánh mắt của những sát thủ khác nhìn chúng tôi không mấy thiện cảm, tôi cũng không để ý, đường hoàng bước lên chiếc cầu thang xoắn ốc tinh xảo, dừng lại trước phòng làm việc của William, gõ cửa.

- Mời vào!

William ngồi ở bàn tiếp khách, ra hiệu cho chúng tôi ngồi đối diện, cậu ta khẽ nhếch lên nụ cười nửa miệng:

- Ba người về chuẩn bị, chúng ta sẽ có nhiệm vụ ở khu rừng Evans.

Tim tôi đánh thịch một tiếng, đừng bảo là phải vây bắt người sói hay Vampire nào chứ? Nhưng ít ra có tôi đi cùng, tôi có thể tìm cách giải thoát cho họ dù chuyện này khá khó vì ở cả hai phía, tôi đều hoàn toàn không có sự tin tưởng. Chúng tôi gật đầu rời đi nhưng tôi vừa đứng lên thì bị cậu ta giữ tay lại:

- Cậu ở lại chút, tôi còn có chuyện!

- Chuyện gì nữa? Không phải đêm qua cậu chứng kiến hết rồi à?

- Tôi chỉ lo lắng cậu gặp nguy hiểm, người hôm qua cậu gặp..

- Một tay đua, kỹ năng tuyệt vời phải không?

Tôi nhìn William, hiển nhiên là cậu ta không tin, đến tôi còn không thể tin được lý do vô lý như vậy, làm gì có ai nửa đêm đi hẹn một tay đua nào đó chỉ để lướt lòng vòng trên quốc lộ. Nhưng với những vòng lượn hoàn mỹ qua khúc cua gấp của anh, tôi không tìm được thân phận nào hợp hơn là một tay đua, thời gian tặng anh khá nhiều thứ.

Tôi trở về phòng, ngồi khoanh chân trên giường, trừng mắt với San, đồ đạc của tôi không nhiều nên tôi cũng không vội thu dọn. San vẫn nhìn tôi bằng vẻ mặt thú vị:

- Giới đua xe không biết mình đang mất đi một hòn ngọc sáng rồi.

Tôi không thèm để ý cái vẻ mặt đang chờ xem kịch vui của cậu ta, định đứng dậy sắp đồ, bỗng có tin nhắn từ "cool boy", chính xác là Kirito. Ở đây có nhiều tai mắt nên chúng tôi dùng biệt danh thay cho tên thật. Một câu không đầu không cuối: "J. W bao nhiêu tuổi?"

J. W chính là Jack William, đây là cách viết tắt dễ hiểu nhất của thằng bé, ít ra nó không dùng chữ tượng hình. Tôi trả lời lại "Cậu ta bằng tuổi chị", suy nghĩ một lát, tôi bổ sung thêm "cậu ta cũng bị biến đổi như chị".

Tôi không hiểu thằng bé muốn làm gì nhưng có vẻ chiều nay nó sẽ cho tôi thấy kết quả điều tra, nó luôn là thiên tài trong những việc thế này. Tôi để tất cả đồ đạc của mình vào chiếc va li màu bạc như lúc đến, tống vào tủ rồi leo lên giường. Sáng nay ngủ không đủ nên tâm trí tôi không cưỡng lại được sự mời gọi của chiếc giường thoải mái.

Tôi ngủ một mạch đến quá trưa, đầu giờ chiều, chúng tôi mới xuất phát, chiếc xe phân khối lớn của tôi đã được chuyển đi trước một cách chóng vánh. Nói thật thì tôi không muốn ngồi cùng xe với William, không phải vì ghét cậu ta mà vì như thế sẽ rất bất tiện khi "cool boy" muốn liên lạc với tôi.

Chúng tôi đến nơi lúc gần nửa đêm, sớm hơn tôi dự tính tận mấy tiếng vì xe chạy trên cao tốc và không vòng vèo như khi tôi bắt xe buýt. Khách sạn đã được William đặt trước cách trường học Mysterious Lunar không xa, tôi có hơi lo lắng về việc sẽ chạm trán với Vampire. Nhưng còn một việc phải lo lắng hơn, đó là trong phòng khách sạn này không biết có camera hay bất cứ thiết bị nghe lén nào không. Tôi mở máy tính, nhắn tin kể cho Kirito, bao gồm cả chuyện tôi đã ở rất gần biệt thự của Ian. Thằng bé hướng dẫn tôi cách dùng laptop quét hết căn phòng. Đó là chức năng mà khi gặp nhau ở cầu Gió Xoáy, nó đã cài vào laptop của tôi. Và đêm nay, Kirito sẽ chuyển trực tiếp cho tôi thông tin về ba mẹ.

Phòng tôi đối diện phòng William vì chúng tôi có nhiệm vụ bảo vệ cậu ta nên việc trốn ra ngoài hầu như không khả thi. Cậu ta đang thử tôi, chắc hẳn cậu ta cho rằng đến tới đây, việc đầu tiên tôi làm là chạy đi gặp Ian. Khi xác định chắc chắn trong phòng hoàn toàn không có gì, tôi mới quay lại hòm thư chờ đợi thư của Kirito. Để nén hồi hộp, tôi mang laptop ra ban công ngồi, gió đêm lạnh nhưng trong lành, chúng khiến tôi bình tĩnh. Tin nhắn đầu tiên lúc 2h sáng.

"Giữa Ian và người thân, chị chọn bên nào?"

Tôi không hiểu thằng bé muốn nói gì, tôi từ lâu đã không còn người thân nữa rồi, nó đương nhiên biết người quan trọng nhất với tôi là Ian. Không lẽ.. Tôi vội vàng nhắn lại: "Ý em là ba mẹ chị còn sống?"

Kirito không hồi âm, nó gửi thẳng cho tôi file tài liệu tôi nhờ thằng bé hack. Tôi như nín thở nhìn từng trang, hình bìa chính là một trận thuật mà có lẽ đến chết tôi cũng không thể quên, giữa màn hình máy tính, nó nổi bật và sinh động như trong mỗi giấc mơ đã ám ảnh tôi.

Hồ sơ của ba mẹ tôi nằm trong phần đã chết và được bảo mật nên tôi cũng đánh mất hi vọng họ còn sống, ngoài ra tôi không thu thập được thêm thông tin gì, cứ như họ chưa từng xuất hiện trên thế giới này vậy. Tôi gửi một tin cho Kirito: "Thông tin của ba mẹ chị, tất cả đều ở đây sao?" "Ừ, những gì quan trọng đã bị hủy hết rồi, bọn họ chỉ để lại những thông tin cơ bản vậy thôi" "Nhưng em điều tra được cả chuyện khác đúng không?"

Tôi đợi đến gần sáng vẫn không thấy Kirito trả lời, gọi điện nó cũng không bắt máy, tôi chợt lo lắng, không biết rốt cuộc nó đã gặp phải chuyện gì. Xem kỹ lại từng chi tiết trong tập hồ sơ, xong tôi quyết định xóa chúng đi, để lại nếu để người khác biết tôi đang điều tra cái gì sẽ rất nguy hiểm.

Tôi leo lên giường, định bụng sẽ ngủ một chút để giữ sức cho ngày hôm sau, William sẽ không kéo tôi sang tận đây chỉ để xác định xem người tôi gặp hôm trước là ai.

Đúng như tôi dự đoán, ít nhất là đúng một phần, William tới đây để gặp ngài Lancer, tôi giật mình khi thấy ông ta và Ian gần nhau như vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì. William phải đi họp gấp ở một tòa nhà cách khách sạn khá xa tôi và hơn 10 sát thủ nữa có nhiệm vụ đứng canh, bảo đảm xung quanh bán kính 1 km không có bất kỳ kẻ nào đáng ngờ. Như thế cũng có nghĩa là tôi không có manh mối gì về việc cuộc họp mà cậu ta tham gia.

San đến gần, cậu ta che chiếc bộ đàm mini lại nói nhỏ:

- William cho cậu biết nhiều thứ nhưng không phải là tất cả. Cậu ta chắc chắn có thứ bậc rất cao trong Giáo hội.

Tôi gật đầu, ngay từ đầu tôi đã đoán vậy, cậu ta cũng là một con cáo già, nếu không thì sẽ không ở trong Giáo hội tự tung tự tác như vậy, chứa chấp chúng tôi mà không ai dám lên tiếng.

Xong cuộc họp, chúng tôi đi ăn trưa, thật không may, William ngồi đối diện tôi. Chưa liên lạc được với Kirito khiến tôi chẳng có tâm trạng nào mà ăn uống, nhưng trước mặt William, tôi không thể làm ra thái độ gì bất thường.

- Cậu hình như vẫn không thích ngài Lancer.

William ăn xong, tao nhã lau miệng, công nhận nếu cậu ta không đóng giả một thiếu gia ngu ngơ thì không biết sẽ khiến bao nhiêu người con gái chết mê. Tôi ngẩng lên nhìn cậu ta rồi cũng đặt dĩa xuống:

- Cậu không thấy nụ cười của ông ta rất giả tạo sao? Cảm giác rất nguy hiểm.

William gật đầu, coi như đồng ý. Ăn xong, chúng tôi theo cậu ta về khách sạn, tôi đang mang trên tay nhẫn của Giáo hội nên sẽ không ngốc tới nỗi đi loanh quanh ở nơi toàn Vampire với người sói. Tuy tôi rất sốt ruột muốn gặp Kirito nhưng tôi không muốn nói chuyện với họ bằng vũ khí.

Đến tối, tôi nhận được nhiệm vụ, cùng những sát thủ tinh nhuệ khác bắt sống Kirito. Tôi siết chặt tay, dù William đã nhìn thẳng những tôi vẫn nhận ra trong giọng nói của cậu ta có một chút lúng túng, cậu ta khẽ hắng giọng mấy lần. Tôi nhìn William:

- Cậu trực tiếp chỉ đạo hành động lần này đúng không?

William khẽ gật đầu:

- Tôi không được phép thất bại.

- Tôi hiểu rồi.

San kéo tôi và Miko ra ngoài, chúng tôi không thể làm gì trong tình thế này được. Mỗi người được cấp một máy tính bảng, đến nơi tập kích mới biết nhiệm vụ cụ thể nên chúng tôi không có cơ hội bàn bạc trước đối sách. Tôi vẫn cố liên lạc với Kirito nhưng thằng bé vẫn không bắt máy, rốt cuộc nó có biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào không?

Một tiếng sau, tôi đã trong tư thế sẵn sàng, chúng tôi thống nhất không mang theo bộ đàm mini của Ian. Tôi ngồi trên chiếc xe phân khối lớn của mình, phóng đến địa điểm tập kết. Áp người sát xuống thân xe, tôi cảm nhận sự thách thức của những bó cơ trên người, lấy hết sức vặn ga.

Dừng lại cách căn nhà được chỉ định một khoảng cách khá an toàn, lấy ống nhòm quan sát, tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với Ian. Nhờ laptop của Kirito, tôi biết William gắn máy nghe lén trên người mình, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ. Vào phòng tắm, tôi mở nước thật to để át tiếng người nói chuyện, tất nhiên thiết bị nghe lén cũng được tôi bọc lại rất kĩ. Tôi dùng bộ đàm mini liên lạc với Ian, cố hạ giọng xuống thật thấp cảnh báo anh. Cuối cùng anh chỉ dặn tôi cẩn thận.

Cảm giác tôi như một con cờ vậy, một con cờ có nhiệm vụ giải quyết đám vệ sĩ của Kirito. Đang quan sát thì tôi nhận được một địa chỉ thư, mới đầu tôi còn tưởng mật lệnh từ William vì nó chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Đeo tai nghe lên". Tôi làm theo, tiếp theo đó là dòng chữ "mật khẩu là dãy số ghi trên hộp đạn trong khẩu súng của Neil" được ghi bên trên một đoạn ghi âm.

Tôi vội vàng mở khẩu súng của Neil Freesemen ra và thấy ngay dãy số đã được khắc. Vừa nhập xong, tôi đã nghe thấy giọng Kirito máy móc vang lên:

"Chị phải nghe thật kỹ những gì em sắp nói đây. Trận thuật bên ngoài là thứ đã giết chết ba mẹ chị, trận thuật này chỉ có vài người làm được, trong đó có Lancer. Và, chị còn một người em trai sinh đôi, chính là Jack William. Còn lại sẽ có người đưa chị thông tin tiếp theo". Một tiếng cạch khô khốc vang lên, đoạn ghi âm kết thúc.

Tôi sững sờ đến không nói lên lời, Jack William là em trai sinh đôi của tôi? Tôi siết chặt chiếc máy tính bảng, người giết bà mẹ tôi cũng rất có thể là Lancer. Tôi thầm nguyền rủa cái nhiệm vụ chết tiệt này khiến tôi phải giao nộp mọi thiết bị có thể liên lạc cho William, đảm bảo hoàn toàn bị cô lập, nếu không thì tôi đã gọi cho Kirito ngay rồi. Giờ nó ở trong tòa nhà lớn đằng kia, ngay trước mắt tôi.

Tôi bất giác đưa tay chỉnh chiếc bộ đàm nội bộ trên tai phải của mình, chợt nhìn thấy mấy chiếc bóng đen lao vụt vào tòa nhà, vậy là những người khác bắt đầu nhận được mệnh lệnh hành động rồi.

Chừng mấy phút sau, cửa gara bằng sắt như bị một lực vô cùng mạnh đạp phăng ra, bộ đàm nội bộ vang lên tiếng William: "Hành động! Chặn cửa thoát hiểm tầng hai, giữ đường cho nhóm truy sát!" Vừa nghe tiếng William, tim bỗng đánh thịch một cái, tôi siết ga "Đã rõ!" rồi lao vụt vào bên trong qua hai cánh cửa sắt lạnh lẽo để mở. Tôi chắc chắn sẽ không chạm trán Kirito vì một Vampire không bao giờ chạy trốn bằng đường thoát hiểm và thằng bé Kirito mà tôi biết không có khái niệm "chạy trốn". Nhưng Kirito sẽ phải đấu với đội truy sát, vũ khí tuyệt mật của Giáo hội, đương nhiên khủng bố hơn tôi gấp vạn lần!

Tôi sẽ cố bảo vệ Kirito mà nếu William thực sự là em trai tôi và Lancer là kẻ đã giết bà mẹ tôi, tôi thề, không phải vì anh Ian, tôi cũng sẽ đưa em trai mình về và tự tay giết chết Lancer!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui