Ac Quy Đêm Rưc Lưa

Phòng thờ tuy trang nghiêm và rất nguy hiểm nhưng ba mẹ Ian không nằm ở đây, nó cũng không phải là căn phòng nguy hiểm nhất trong ngôi biệt thự này. Chúng tôi ngoan ngoãn ngồi chờ anh trong căn phòng cạnh phòng thờ, nó cũng là một căn phòng sang trọng. Tiếng sói vẫn tru lên từng hồi vang vọng trong rừng, và thật không may, nó như đập thẳng vào tai chúng tôi. Tôi căng thẳng đếm từng giây trên chiếc đồng hồ đeo tay mà anh cất công mua tận Thụy Sĩ về tặng. Không dễ chịu gì khi nghĩ đến những người sói cao to gấp đôi gấp ba mình sẽ xông vào đây bất cứ khi nào.

- Bọn chúng không vào được đây đâu, mọi người ngủ một chút đi.

Kirito lên tiếng, tay thằng bé vẫn lướt trên laptop. Khi chiến đấu, vũ khí nó có thể quên nhưng chiếc laptop kia thì không bao giờ.

- Vậy tại sao chúng ta phải di chuyển xuống đây?

- Chị hỏi Ian ấy, anh ấy làm việc luôn có chủ ý và sẽ không phiền khi giải thích cho chị đâu.

Thằng quỷ này, nghe giọng điệu như đang ghen tị với tôi vậy, chúng tôi chính là người phải ghen tị mới đúng chứ, nó là người được Ian và Kiba, Kito cưng chiều nhất. Tôi cũng hơi mệt mỏi khi phải căng thẳng suốt cả buổi tối nên chỉ trừng mắt với thằng bé khiến nó le lưỡi rồi nằm xuống sofa mơ màng ngủ, tay vẫn nắm chặt xích lưỡi hái.

Tiếng tru thật dữ dội! Chói tai đến rợn sống lưng.

Tôi và mọi người ngơ ngác tỉnh dậy. Tiếng tru vẫn vang lên từng hồi, xen lẫn giữa những tiếng gào thét nghe như khúc nhạc của Tử Thần. Chúng tôi cảnh giác nhìn nhau, không hiểu ngoài kia đang xảy ra chuyện gì. Bây giờ mới là bốn giờ sáng, mà quan trọng hơn cả là chúng tôi đều đầy đủ ở đây.. chỉ thiếu Kirito.

- Cái thằng quỷ đó!

Sau khi gọi lớn tên thằng bé vài lần mà không thấy hồi đáp, chúng tôi vội chộp lấy vũ khí của mình, chạy ra khỏi phòng. Thằng bé không ngốc đến mức ra ngoài một mình đấu với mấy tên người sói đó chứ? Vừa lên mấy bậc thang thì chúng tôi đã bị gọi giật lại:

- Nè, mọi người đi đâu thế?

- Ơn trời, là tiếng của Kirito.

- Câu này hỏi em mới đúng ấy!

Miko trừng mắt nhìn thằng bé nhưng nó vẫn tỉnh bơ.

- Anh Ian đang ở ngoài cổng với bọn sói hoang, anh ấy bảo ở nguyên trong này.

- Bọn chị hỏi em đi đâu cơ mà!


Kirito nhún vai, làm như việc nó khiến chúng tôi lo lắng là chuyện tất nhiên.

- Ai cũng ngủ hết rồi nên một mình em xem anh ấy chiến đấu.

Chúng tôi cũng thật bó tay. Mà khoan, anh Ian về rồi, vậy người đang phải chiến đấu một mình ngoài kia là anh. Một làn gió từ bên ngoài thổi vào, mang theo mùi máu tanh nồng. Tôi quay lưng về phía cửa, chỉ thấy Miko vung chiếc xích lưỡi hái của cô ấy lên, chạy vụt qua tôi.

- Miko, cô muốn giết người hả?

Tôi quay phắt người lại, thấy Ian một tay bị xích lưỡi hái của Miko quấn chặt và Kiba đang trừng mắt với cô ấy. Nói công bằng thì xích lưỡi hái trong tay chúng tôi có thể chẻ đôi một con quỷ chứ không dùng để trói đối phương lại, Miko vừa nãy tưởng nhầm họ là người sói. Cô ấy bịt mũi:

- Anh tanh quá!

- Tôi lại thả cô ra kia với mấy người sói bây giờ!

- Ai lại làm thế!

Tôi đi qua đôi oan gia kia, đến bên cạnh Ian, người anh cũng tanh nồng, máu của người sói có mùi rất đậm và đặc trưng nhưng trông mặt anh không nghiêm trọng, có lẽ anh đã quen với thứ mùi này và Kito bị tấn công không nguy hiểm lắm. Anh đi lên nhà trước, ra hiệu cho chúng tôi đi theo. Sau đó, để chúng tôi ở lại phòng khách, anh đi tắm.

Bước ra với bộ quần áo mới màu đen trên người, tôi lại ngửi thấy ở anh hương bạc hà mát lạnh. Anh ngồi đối diện với chúng tôi, tao nhã rót rượu, chiếc ly pha lê tinh xảo trên bàn nhanh chóng bị lấp đầy bởi chất lỏng màu đỏ trong suốt tuyệt diệu đó. Trời còn chưa sáng, tiếng gió đập vào cửa nghe lạch cạch khô khốc, anh nhấp một ngụm rượu rồi mới lên tiếng, giọng anh lạnh lẽo nhưng dịu dàng:

- Anh sẽ chuyển mấy đứa đến một nơi khác, ở đây không an toàn.

- Còn anh?

- Anh phải ở đây tiếp đãi bọn chúng. Lần này Kito chỉ bị thương nhẹ vì người chúng muốn nhắm vào là anh.

Đó chính là câu trả lời mà tôi sợ nhất, niềm kiêu hãnh của một Vampire cấp cao thuần chủng và vì anh là ngài Hades nên anh không thể chạy trốn mà luôn luôn phải dồn bản thân vào nguy hiểm. Anh uống rượu, không để lộ răng nanh hay móng vuốt nhưng không có nghĩa là chúng không tồn tại. Tôi tự ý thức được mình ở lại sẽ làm vướng chân anh.

- Bọn em sẽ đi đến đâu?


- Một thị trấn nhỏ thuộc ngoại ô, anh sẽ chuyển tiền vào tài khoản mấy đứa.

- Bọn em có thể tự lo, nhưng anh phải cẩn thận.

- Ừ, mấy đứa đi ngủ đi.

Anh ngả người ra chiếc ghế sofa hoàng gia, tay xoay xoay ly rượu đỏ. Tất cả mọi người đều về phòng mình, trừ tôi và anh, anh nhìn sâu vào ly rượu màu đỏ trong suốt, óng ánh nhưng nó vẫn thua xa màu mắt của anh, lãnh đạm, dịu dàng và trầm tĩnh. Có thể một thời gian dài nữa tôi sẽ không được gặp anh.

- Em ở lại đây được không?

Anh dịu dàng nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ sâu thẳm:

- Yuki, đây là biện pháp duy nhất để anh không xóa trí nhớ mấy đứa, khả năng của Vampire hoàn toàn có thể vẽ lên một quá khứ khác trong đầu em.

Tuy tôi không biết quá khứ đó như thế nào nhưng chắc chắn nó không có anh, tôi có thể quên tất cả nhưng người duy nhất tôi không cho phép mình quên chính là anh. Nhưng tôi phải chấp nhận, vì tôi không giúp được anh, tôi thậm chí còn chưa chắc thắng được một người sói hoang, quá vô dụng. Tôi chạy lên phòng, đóng cửa lại, lăn lộn trên giường, đêm nay tối quá, không ánh trăng, không điện, chiếc xích lưỡi hái cũng không loáng lên nữa. Tôi không ngủ được.

Thỉnh thoảng bên ngoài lại có tiếng sói tru từng đợt dài, nhưng có lẽ là của người trong gia đình Evans, nếu không, ít nhất trong đêm nay, Ian sẽ giết chúng. Sáng hôm sau, chúng tôi khởi hành. Anh đi cùng chúng tôi suốt chặng đường, kể cả cho tôi dựa vào suốt 8 tiếng đi tàu, tôi không ngủ, chỉ sợ trong lúc mình nhắm mắt sẽ bị anh xóa sạch trí nhớ.

Đón chúng tôi ở ga tàu là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát - cảnh sát trưởng của thị trấn Temper nhỏ bé này. Đây có lẽ là người anh nhờ để mắt đến chúng tôi. Tôi siết chặt cái bộ đàm mini mà anh đưa cho chúng tôi trên tàu, dùng để liên lạc với anh khi khẩn cấp, đi theo vị cảnh sát trưởng cao lớn đến một khu nhà trọ khá nhỏ nhưng sạch sẽ, không nổi bật. Lần này, anh thật sự muốn giấu chúng tôi đi.

Căn phòng của tôi cũng không đến nỗi quá nhỏ và nó khá đầy đủ những vật dụng cần thiết. Anh dựa người vào tường, nhìn chúng tôi phân chia các phòng. Tôi ở chung phòng với Miko, lấy cái giường tầng làm vách ngăn, mỗi đứa chiếm nửa căn phòng với một bàn học và giá sách nhỏ.

- Ở đây mấy đứa sẽ an toàn, chỉ cần không để lộ thân phận vì Giáo hội vẫn lảng vảng quanh đây.

Tôi nhớ đến chiếc mặt nạ trong vali, khẽ gật đầu:

- Bọn em sẽ cẩn thận và đi kiếm việc làm thêm.. như người bình thường.

- Bọn em đã học ba lần trung học rồi, không cần học thêm nữa đâu.


- Tùy mấy đứa, trong thẻ cũng có tiền, nhưng nơi rút thì hơi xa đấy.

- Bọn em có thể đi xe đạp - Miko nhún vai - mượn của người dân.

Lần này anh không mua cho chúng tôi một chiếc xe con tối tân nữa nhưng vẫn chuẩn bị cho chúng tôi xe đạp mới. Xong, anh đi, chúng tôi cũng không biết là anh đi lúc nào. Hôm nay thật vất vả, tôi lăn lên giường ngủ, tôi chọn tầng trên, Miko tầng dưới vì cậu ấy sợ đêm ngủ sẽ lăn xuống đất.

Tôi tưởng chúng tôi sẽ tách biệt hoàn toàn với Ian và Kiba, Kito nhưng có lẽ không hẳn như vậy. Mới sáng sớm, khu nhà của tôi đã ồn ào, Miko bận cãi nhau với Kiba mặc dù cô ấy luôn tiếc tiền điện thoại, hóa ra Kiba là người thanh toán, thảo nào cô ấy thoải mái tranh cãi như vậy. Kirito bực mình vì mạng ở đây quá yếu. Kana chuẩn bị bữa sáng mà nếu tôi không chạy vào nhanh thì khu nhà này ít nhất sẽ mất đi một cái bếp. Và tôi thì nhận được một cuộc gọi từ Anna. Cô bé trách chúng tôi từ mà không biệt, kết quả học tập của chúng tôi còn được bảo lưu. Tôi cười, cái đó thì có gì quan trọng, quan trọng là cô bé đang ấp úng hỏi thăm về San, cũng không dám gọi điện thẳng cho người ta. Cô bé người sói kiêu ngạo và tự cao sao cũng có lúc rụt rè vậy nhỉ? Tôi cố nín cười nhìn ai đó đang gặm bánh mì. Xong bữa sáng, chúng tôi đi xin việc, trừ Kirito, thằng bé có thể kiếm ra tiền từ chất xám và chiếc laptop vạn năng của nó.

Tôi và Kana đạp xe dọc một con đường bê tông nhỏ trong thị trấn. Khởi đầu của chúng tôi không mấy suôn sẻ khi gặp ngày một Giáo hội, may mà anh ta không nhận ra tôi vì chúng tôi không phải quỷ, cũng chẳng phải người sói, càng không giống Vampire nhưng chúng tôi vẫn chọn biện pháp rút lẹ. Phải công nhận, nơi Ian chọn đều rất tốt, không khí ở đây thật thích. Đến trưa, hai chị em vẫn chưa tìm được việc làm, đành chọn một quán ăn nhanh. Và đến chiều thì chúng tôi được nhận vào làm trong một tiệm tạp hóa không quá lớn nhưng có vẻ là lớn nhất trong thị trấn này rồi. Tôi khóa cẩn thận hộp đàn chứa vũ khí của mình, nếu ai vô tình mở ra thì sẽ rắc rối lắm.

Sống gần một tuần ở thị trấn Temper, tôi mới nhận ra mình không thể quay lại cuộc sống của người bình thường nữa. Nó thực sự quá nhàm chán, chúng tôi phải đứng ngoài những cuộc chiến giữa Giáo hội và quỷ hay lờ đi những con quỷ đội lốt người vẫn lảng vảng xung quanh, đến cái xích lưỡi hái thân yêu cũng sắp rỉ sét luôn rồi. Tối hôm nay cũng vậy, chúng tôi tập trung ở phòng khách xem ti vi cho đến khuya, khi San về. Cậu ta nhận làm gia sư buổi tối, công việc này khá dễ dàng với một học sinh xuất sắc, lại học cấp ba đến 3 lần. Tôi ôm quyển nhật ký lên giường, loay hoay ghi chép trong khi Miko nằm bên dưới cãi nhau tung trời với Kiba, nửa tiếng nữa rồi mới đi ngủ.

Nửa đêm, tôi bị cảm giác lạnh lẽo đánh thức, tôi mơ màng thấy một người ngồi cạnh, vội quờ quạng với lấy chiếc xích lưỡi hái. Nhưng tay tôi bị một bàn tay lạnh băng bắt lại và tôi ngửi thấy hương bạc hà mát lạnh quen thuộc.

- Là anh.

Tôi định chồm dậy nhưng bị anh ghìm lại. Giọng nói mới một tuần không nghe thấy nhưng tôi cảm giác như đã lâu lắm.

- Anh về từ bao giờ?

- Vừa mới, anh cũng không định đánh thức em nhưng hình như tại người anh lạnh quá.

Tôi nắm lấy tay anh, cảm giác buốt lạnh đến tê dại nhưng khiến tôi yên tâm. Tôi từ từ ngồi dậy, tỉnh hẳn ngủ.

- Anh đến đây từ lúc nào? Ở đây đâu có chuyến tàu đêm?

- Vampire có rất nhiều cách. Thôi ngủ đi, đợi em ngủ rồi, anh sẽ sang phòng Kirito.

- Không!

Tôi cương quyết, đùa chứ, nhỡ anh về đây xóa trí nhớ của chúng tôi rồi đi thì phải làm sao? Anh là một người thông minh, hiểu ngay vấn đề, đưa bàn tay lạnh giá xoa má tôi:

- Em không đề phòng nổi anh đâu.


Anh đẩy nhẹ khiến tôi nằm phịch xuống giường, lặp lại một lần nữa:

- Ngủ đi.

* * *

Reng! Reng!

Tôi đưa tay đập mạnh vào chiếc đồng hồ báo thức khiến nó lập tức yên lặng. Nó thật sự rất chói tai và ồn ào. Chui ra khỏi chăn, tôi uể oải vươn vai và chợt nhớ ra hình như anh đã tới đây, tôi bật khỏi giường tầng khiến Miko giật mình kêu lên một tiếng, chạy thật nhanh ra phòng khách.

Anh đang ngồi trên bộ sofa, điềm tĩnh uống cà phê, bên cạnh có cả Kiba và Kito. Vậy là giữa đêm qua anh về đây thật. Anh ngẩng lên nhìn tôi:

- Dậy rồi à?

Tôi chạy lên phòng, vscn, khi đi ngang cửa sổ, tôi cố ý nhìn xuống gara, chiếc xe đen bóng quen thuộc của anh yên vị trong đúng vị trí của nó, anh thực sự đã về đây rồi. Xong xuôi, tôi mới đi xuống, ngồi đối diện anh.

- Anh xong việc rồi ạ?

- Cơ bản thôi. Một số người sói đã chạy đến đây, bọn anh sẽ giết nốt.

- Còn sau đó?

- Có vẻ như mấy đứa lại phải di chuyển theo anh rồi.

Đây đúng là tin tốt nhất trong ngày, tôi thiếu chút nữa thì nhảy lên ôm cổ anh. Kiba bên cạnh lên tiếng:

- Đáng lẽ chúng tôi định ra tay đêm qua nhưng chủ tịch lại muốn để mọi người cùng chiến đấu.

Chúng tôi ngạc nhiên nhìn anh, không có chuyện anh tìm viện binh từ chúng tôi.

- Anh muốn mấy đứa trau dồi thêm kĩ năng chiến đấu.

- Tuyệt vời!

Hầu như tất cả đều reo lên, trừ ba người, nếu như chúng tôi đã khác người thì chúng tôi cũng không cần gượng ép cuộc sống của mình giống như bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận