Ac Quy Đêm Rưc Lưa

Rốt cuộc những chuyện tôi vừa mới nghe, tôi cũng không định nói với ai, kể cả Miko, San hay Kana, tuy là tôi không chắc Kirito có biết hay không. Và còn một điều nữa, tại sao mọi người vẫn trung thành với Ian như thế? Nếu thật sự anh đã giết anh trai mình thì bọn họ không sợ một lúc nào đó sẽ bị anh giết luôn sao? Ngay cả Anna, để bảo vệ anh, con bé như biến thành một người khác. Nhìn bóng lưng Anna quay đi, tôi nắm chặt xích lưỡi hái, quyết tâm đi xuống tầng hầm, cấm địa của anh một lần nữa, nhưng lần này sẽ không có sự cho phép của anh.

* * *

Yuki bước đi không do dự, vừa hồi hộp vừa vội vã, chẳng mấy chốc, cô đã cảm thấy hơi lạnh phát ra từ cánh cửa đá của tầng hầm. Bề mặt cánh cửa hiện lên những hoa văn kì lạ, vô cùng đẹp mắt, thoạt nhìn như chú thuật cổ xưa. Cô đang bối rối thì một giọng nói vang lên ngay sau lưng:

- Chị không mở được cánh cửa đó đâu, đây không phải là nơi ai muốn vào cũng được.

- Kirito!

Kirito đứng ngay sau cô từ lúc nào cô cũng không biết. Cậu khoanh tay, trên vai khoác một chiếc cặp đen, chắc chắn là chứa laptop. Cậu đứng ngược sáng thế này khiến cô có cảm giác cậu rất bí ẩn và lạnh lùng.

- Em mở được cánh cửa này đúng không Kirito?

- Chị cũng biết đây là cấm địa mà.

- Chị chỉ muốn tìm hiểu một chuyện, mọi người đều nói anh Ian đã giết anh trai nhưng chị tin Ian không làm thế.. nên..

Không cần nói hết câu, cô tin là Kirito cũng hiểu nhưng cậu lại cúi đầu, một lúc lâu không nói gì. So với cô, cậu biết nhiều chuyện về gia đình Ian hơn, cô siết hai tay, mong sẽ có một lời giải thích cặn kẽ.

- Nếu em trả lời đúng thì chị sẽ làm gì? Chị sẽ coi Ian là quái vật phải tránh xa hay diệt trừ? Yuki, chị đừng quên anh ấy sống ở thế giới nào, bọn họ đã đối xử với anh ấy ra sao.

Yuki lùi một bước, cô chưa từng nghĩ sẽ làm gì Ian, cô chỉ muốn biết sự thật thôi. Anh là người tốt, chắc chắn phải có lý do gì đó khiến anh phải làm chuyện này. Cô nhìn lại vẻ không vui và xích lưỡi hái của mình, ánh mắt đầy tự tin và kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của Kirito, khí thế dọa người:

- Chị muốn bảo vệ Ian và thay anh ấy trừng phạt những kẻ đã khiến anh ấy phải làm như vậy.

- Chuyện đó đợi đến lúc nào chị thành người của gia tộc Freesemen rồi hãy tính. Còn giờ, khu này với chị vẫn là cấm địa.

Kirito giơ bàn tay trái lên, ngón cái ngự trị chiếc nhẫn đen có hình gia huy của gia tộc Freesemen, tinh xảo và lạnh lẽo. Yuki biết mình không thuyết phục được Kirito, ở đây cũng vô dụng đành quay trở lại nhà chính. Cô không hề biết phía sau lưng mình, đôi mắt Kirito ánh lên màu tím sẫm như bóng tối.

- Hi vọng sau này chúng ta không trở thành kẻ thù.

Yuki bước vào phòng khách cũng là lúc San, Miko và Kana về tới nơi, bữa tối trôi qua vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Yuki về phòng, thấy một bóng người đứng bên cửa sổ, cô chỉ đơn giản nghĩ là Anna vào phòng mà lại không gõ cửa, cô cũng quen lắm rồi.

- Xin tiểu thư thứ lỗi vì sự đường đột này!


Yuki giật mình, không phải Anna, cô cảnh giác vơ lấy xích lưỡi hái vung lên:

- Ai?

Một tiếng "vút" gọn nhẹ vang lên trong bóng tối, tay cầm xích lưỡi hái của cô bị một ngọn roi to như dây thừng quấn chặt lấy. Người đó bước ra từ chỗ nấp, mặc một bộ vet đen lịch thiệp, cúi người:

- Xin tự giới thiệu, tôi là Gill - Kẻ Phán Xét - người chịu trách nhiệm giám sát ngài Hades.

Yuki bây giờ mới nhìn rõ người đàn ông tên Gill, anh ta đội một chiếc mũ đen chóp cao như một nhà ảo thuật, vật đang quấn lấy tay cô đích thực là một sợi dây thừng nhưng thắt lưng anh ta còn giắt một chiếc roi sắt, hình dạng như xương sống cá. Đó mới là vũ khí thực sự có thể quyết định mạng sống của người khác. Có vẻ như anh ta không muốn làm hại cô nhưng cô cảm thấy một luồng áp lực khủng khiếp khi đôi mắt sắc như diều hâu của Gill nhìn chằm chằm mình qua lớp mặt nạ.

- Anh nói anh giám sát ngài Hades, ngài Hades có biết không?

- Biết.

- Vậy anh cũng nên biết ngài Hades không ở đây?

- Tôi đương nhiên biết, nhưng mà..

Sợi dây thừng buông lỏng khỏi cổ tay Yuki nhưng không để cô kịp phản kháng, Gill đã áp sát lại gần. Từ người anh cũng tỏa ra cảm giác lạnh lẽo không khác gì Ian, chỉ khác là đôi mắt của anh ta màu tím than. Anh ta nở nụ cười, khiến người đối diện cảm giác vô cùng nguy hiểm.

- Hôm nay tôi đến gặp cô.

* * *

Yuki định nói gì đó nhưng cả người cô đã cứng lại, sức mạnh từ anh ta chắc chắn không hề thua kém Ian. Gill ngồi trên bệ cửa sổ, tư thế như chuẩn bị nhảy xuống, chiếc roi bên hông anh phản chiếu ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo.

- Tôi đến đây chỉ để nói với tiểu thư, ngài Hades sẽ gặp rắc rối nếu cô không cư xử đúng mực. Tôi cũng sẽ rất khó xử.

Nói xong, Gill biến mất hút vào màn đêm, Yuki chạy vội đến bên cửa sổ, nhìn xuống nhưng không thấy ai. Bỗng một bóng đen lao vụt vào nhà chính, cô vội vã chạy xuống. Ian đứng giữa phòng khách, máu chảy dọc theo một bên cánh tay, nhỏ liên tiếp xuống đất, nhưng anh không hề để ý. Yuki chạy đến, nâng cánh tay anh tìm miệng vết thương liền bị anh dùng tay kia giữ lại.

- Gill vừa đến đây đúng không?

- Thiếu gia, để tôi kiểm tra vết thương cho cậu trước đã.


Ian khẽ gật đầu nhìn ông Sirius:

- Làm phiền ông. Yuki, gọi mọi người ra đây, anh có chuyện muốn nói.

Yuki và mọi người ngồi chờ anh quanh chiếc bàn trải khăn vàng ánh kim với những đường thêu tỉ mỉ. Cô cảm giác đây là một chuyện rất quan trọng. Cô bất an nhìn chằm chằm ly thủy tinh trước mặt mình đến khi anh đi ra, ngồi xuống ngay đối diện cô. Ông Sirius giúp anh rót một ly rượu rồi đứng về phía sau.

- Mấy đứa có biết Gill là ai không?

Yuki im lặng. Người này cô vừa gặp xong, tự xưng là Kẻ Phán Xét nhưng San và những người còn lại hiển nhiên là chưa nghe thấy cái tên này bao giờ. Ian nâng ly rượu, xoay xoay trên tay:

- Đứng đầu Vampire không chỉ có Freesemen và 9 gia tộc khác mà còn các hội đồng: Hội Nguyên lão, Hội đồng Cấp cao toàn quyền, Hội Trị An..

Ngừng một chút, anh nhìn thẳng vào mắt Yuki:

- Gill là kẻ đứng thứ hai trong Hội đồng Xét Xử. Hắn có quyền phán xét bất cứ ai trong thế giới Vampire.

Yuki chấn động, cô nhớ tới chiếc roi sắt Gill giắt bên hông, chiếc roi đó, sợ rằng có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của một Vampire.

- Vậy giờ anh muốn bọn em cẩn thận với hắn?

Kana mong chờ nhìn anh nhưng anh lắc đầu. Ông Sirius chậm rãi lên tiếng:

- Cậu chủ muốn mọi người hãy quay về cuộc sống của một con người.

- Như hồi ở thị trấn Temper?

- Không, lần này anh sẽ xóa trí nhớ mấy đứa, sẽ không ai quay lại đây cả.

- Cái gì?

Tất cả kích động bật dậy, trừ Kirito vì cậu không có trong danh sách những người phải rời đi. Ian bình tĩnh uống rượu, giọng anh lạnh lùng và trầm tĩnh:


- Ở bên anh bây giờ rất nguy hiểm, anh sẽ chuyển tiền vào tài khoản mấy đứa, từ giờ mấy đứa sẽ được tự do.

- Anh đang nói cái quái gì vậy?

San kích động gần như gào lên, chưa bao giờ cậu thừa nhận nhưng đối với cậu, Ian còn hơn cả một người sẽ anh trai. Giờ anh lại bảo cậu đi vì bên cạnh anh nguy hiểm, cậu chưa sợ chết đến nỗi bỏ mặc anh trai mình mà chạy trốn.

- Em cũng không đi - Kana bướng bỉnh - em được anh nhặt nuôi lúc mới 6 tuổi. Từ lúc đó em đã tự hứa, cả đời mình chỉ phục vụ một người.

- Em không sợ nguy hiểm, dù sao cuộc đời quá bằng phẳng cũng rất chán.

- Này, mấy đứa!

Ian nhìn lại những người đang đứng trước mặt mình và Kirito nhún vai một cách đầy ẩn ý. Anh xoa trán, thầm nghĩ mình không nên nói ra, trực tiếp xóa trí nhớ mấy đứa nhóc này cho rồi, nhưng anh vẫn còn một lý do khác muốn giữ lại họ. Yuki từ nãy vẫn im lặng, cô đang nghĩ về những lời nói của Gill, cô bỗng nhìn Ian.

- Anh Ian, cho phép em làm thuộc hạ của anh được không?

Mặt Ian bỗng đanh lại, anh nhíu mày:

- Yuki, việc này không đùa. Em cũng nghe thấy anh đã làm gì đúng không? Anh đã giết chính anh trai của mình!

Anh vẫn nói bằng ngữ điệu bình thản, lạnh lùng. Đúng như anh đoán, ngoài Yuki ra thì ba người kia đều biểu lộ vẻ kinh sợ. Anh ngả người ra ghế, uống một hơi hết ly rượu vang đỏ sóng sánh rồi cúi đầu xuống, cười giễu cợt phất tay:

- Mấy đứa dọn đồ đạc đi, anh sẽ kêu ông Sirius chuyển tiền. Sau đêm nay, mấy đứa sẽ tự do, không còn nhớ gì về anh hay những người khác.

- Em không đi chính vì em muốn bảo vệ anh.

Yuki vẫn ương bướng, cô không để ý lúc đó mọi người nhìn cô thế nào, cô chỉ biết trước mặt cô, anh đang bị thương và phải một mình đối mặt với rất nhiều kẻ thù, ngày hôm nay cô đã biết anh chỉ là một kẻ đơn độc. Nếu anh độc ác thì ngày mai, anh sẽ không để ai trong số họ còn sống mà rời khỏi đây. Bên cạnh Yuki, Kana cũng đứng khoanh tay:

- Em đã nói ngay từ đầu, em sẽ không đi đâu. Em có thể giúp anh đối phó Giáo hội.

- Bọn em sẽ luyện tập nhiều hơn.

Ian bật cười, anh rót thêm một ly rượu nữa, nhìn bóng người tựa bên cửa sổ:

- Mấy đứa không sợ sẽ bị anh giết luôn sao?

- Nếu anh muốn giết, bọn em chạy nổi không? - San nhàn nhạt cười - Và bọn em sẽ bị giết nếu lúc nãy chọn cách rời khỏi đây, đúng không?


Cả căn phòng im lặng, cái im lặng đáng sợ như trước một cơn bão, cách cánh cửa gỗ dày trạm trổ công phu, gió cũng đang gào thét, tất cả mọi người như đóng băng sau lời nói của San. Ian là người phản ứng đầu tiên, anh cười, nhưng không ai biết nụ cười ấy mang ý nghĩa gì.

- Không sai, San, em suy nghĩ thông minh lắm. Nên là mấy đứa chọn ở lại đây để bảo toàn tính mạng phải không? Thật bất ngờ!

Yuki, Miko, Kana ngạc nhiên nhìn San, thực ra thì bọn họ chưa từng nghĩ như thế, chỉ là sau khi nghe San nói, họ cũng thấy có lí, biết đâu đây chỉ là một bài kiểm tra thử của anh, nhưng chắc sẽ không đến nỗi Ian giết bọn họ.

- Nếu muốn sống, mấy đứa phải chấp nhận làm thuộc hạ của anh, tuân theo mọi mệnh lệnh của anh, kể cả giết hại lẫn nhau. Thế nào?

Ian quay lại phía sau, giơ tay ra hiệu, ông Sirius đã mang đến bốn chiếc hộp màu đỏ đặt trước mặt từng người. Đó là chiếc nhẫn có hình gia huy của gia tộc Freesemen.. Tất cả nhìn Ian, một khi đã đeo lên chiếc nhẫn này, bọn họ sẽ không còn đường lui, Yuki nhíu mày:

- Anh Ian..

- Gọi là chủ tịch!

Yuki giật mình, giọng anh sắc lạnh, gương mặt anh cũng vô cùng lạnh lùng như không còn bất kỳ cảm xúc gì. Anh chưa bao giờ dùng thái độ này để nói chuyện với cô. Cô tiến lên, nhận lấy chiếc nhẫn, đeo vào ngón tay mình rồi giơ lên. Tiếp theo, San, Miko và Kana cũng làm y như vậy, Ian gật đầu:

- Bây giờ việc của các vị là nghĩ cho mình một danh xưng khác. Ông Sirius sẽ chịu trách nhiệm huấn luyện các vị.

Tất cả vẫn đứng yên như bị đóng băng. Anh Ian mà bọn họ ngưỡng mộ, tin tưởng và yêu quý đến mức tôn thờ đột nhiên như biến thành người khác, lạnh lùng và tàn nhẫn, ngay cả cách xưng hô lẫn cách nói chuyện đều xa cách. Ian quay lại nhìn Yuki và cô cảm thấy tim mình như thót lên.

- Cô đừng ngây thơ tin vào cái gọi là cảm giác. Nó chỉ khiến cô dễ chết hơn thôi.

Rồi anh quay đi, chỉ là thoáng qua nhưng cô đã thấy ánh mắt anh thất vọng, đau đớn và đơn độc, mà cũng có thể nó chỉ là ảo giác của cô. Ian uống một hơi hết ly rượu rồi nhắm mắt ngả người dựa vào ghế:

- Tôi muốn ở một mình.

- Vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị phòng ngủ, mong cậu nghỉ ngơi sớm.

Yuki đi lên phòng còn ngoái lại nhìn anh, anh khẽ nhấc tay, phòng khách tráng lệ và sáng choang vụt trở về với bóng tối, chỉ còn bóng lưng anh đơn độc với ly rượu đỏ sóng sánh. Sau khi phòng khách chỉ còn lại Ian, một bóng đen nữa nhảy vụt vào trong, bộ vet lịch thiệp, chiếc mũ rộng vành của các nhà ảo thuật, tay cầm chiếc roi sắt lạnh buốt cuộn lại. Anh nhàn nhạt lên tiếng:

- Chuyện gì?

- Cậu biết mình vừa quyết định chuyện gì mà, chủ tịch?

- Vậy thì sao? Anh phản đối?

- Bọn chúng rốt cuộc là ai mà khiến cậu phải làm như thế? Rõ ràng cậu biết hậu quả đúng không?

- Tôi đương nhiên biết, nên anh không cần phải khuyên can tôi nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận