Ác Quỷ Đến Từ Hư Không

Lý Mẫn ngồi đối diện với La Tường, bà hỏi ông “Tại sao anh lại gợi ý cho họ cách tìm ra căn phòng hầm bí mật đó chứ? Nếu chúng ta cùng thuyết phục thì có thể Hạo Minh sẽ rời khỏi đó và không cần sợ bị phát hiện nữa. Cảnh sát Vương suốt ba mươi năm qua không tìm ra được gì thì bây giờ cũng thế thôi. Rốt cuộc là anh muốn gì thế?”

La Tường chậm rãi giải thích “Đúng là nếu cứ tiếp tục trốn tránh thì cũng ổn thôi. Nhưng anh đã suy nghĩ lại, nếu căn phòng bị phát hiện thì qua thời gian dài như vậy cũng không thể liên hệ đến chúng ta. Và hơn hết thì chỉ sau khi Vương Kiến phát hiện ra bí mật của ác quỷ đến từ hư không thì mới có thể nhờ ông ta việc tiếp theo.”

“Việc tiếp theo? Anh muốn nói về việc gì?” Lý Mẫn ngạc nhiên, bà không hiểu sau bao nhiêu năm trôi qua, ông còn muốn làm việc gì nữa.

“Anh muốn tìm người đàn ông đã bỏ rơi mẹ anh, khiến bà ta trở nên điên loạn và giữ anh tránh xa xã hội. Chẳng phải ông ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm sao?”


“Chuyện này… có thể ông ta cũng không biết mọi chuyện sẽ đi đến mức này. Mà anh định làm gì? Nếu ông ta phải chịu trách nhiệm thì sao?” Lý Mẫn sợ hãi, bà cảm thấy ác quỷ sắp xuất hiện.

“Tất nhiên là ông ta cần phải xuống địa ngục rồi. Ông ta cũng không tốt lành hơn năm người bọn họ, vậy thì anh ra tay có gì là không đúng chứ?” La Tường không giấu giếm ý định giết người của mình.

“Tại sao? Việc gì phải giết ông ta cơ chứ?” Lý Mẫn cố gắng thuyết phục chồng thay đổi ý định.

“Cũng giống 30 năm trước thôi.”

“Không hề giống, lúc trước chúng ta buộc phải giết chết họ để giải thoát cho chính mình. Còn ông ta thì có liên hệ gì đến cuộc đời chúng ta đâu cơ chứ?”

La Tường nhìn bà với ánh mắt lạnh lẽo “Đúng là ông ta không liên hệ với cuộc đời em, nhưng lại liên hệ tới anh. Bao nhiêu năm qua, anh luôn cảm giác cuộc đời mình còn một cái gì đó chưa hoàn thành. Đến hôm qua anh đã hiểu, anh vẫn chưa giết chết kẻ đáng chết cuối cùng.”

Trước sự kiên định đó, Lý Mẫn không thể nói thêm gì nữa, e là chỉ khiến ông thêm bực tức. Bà chỉ có thể mong Vương Kiến không tìm được người đó, như vậy mới ngăn được La Tường hành động.


Vài ngày sau, Vương Kiến đã khiến bà thất vọng khi thông báo đã tìm ra ba của ác quỷ. Tôn Hạo Minh cũng được mời tới nhà để nghe câu chuyện.

“Vào năm đầu đại học, đúng là An Tố Vy có quen một người bạn trai. Thông tin này tôi tìm rất khó khăn bởi bạn cùng lớp của bà ta còn sống không nhiều, người có để tâm tới còn ít hơn. Ngoài bốn người bạn thân của bà ra, An Tố Vy tin tưởng nhất là người bạn trai này. Ông ta tên Liễu Phiên.” Vương Kiến bắt đầu kể.

La Tường ghi nhớ cái tên này thật kĩ và hỏi “Sau đó ông ta đã lừa dối bà ta?”

“Không, là ngược lại.” Vương Kiến khiến mọi người kinh ngạc, không ai lại nghĩ tới khả năng này. “Bà ta cũng thật kì lạ. Một thời gian ngắn sau, An Tố Vy quen một người đàn ông khác là Tô Tùng, hiện tại thì ông ta chết do bệnh rồi. Người này lớn hơn bà nhiều nhưng miệng lưỡi ngon ngọt, lại giàu có. An Tố Vy đã tin ông ta yêu mình vô điều kiện và chia tay Liễu Phiên. Đúng lúc đó ông ta có cơ hội đi du học nước ngoài nên sau khi chia tay, ông tiện thể cắt đứt mọi liên lạc với tình cũ. Kết quả, khi Tô Tùng phát hiện ra An Tố Vy có thai với Liễu Phiên, ông ta lập tức ruồng bỏ bà. Nhưng tôi nghĩ đó là chuyện sớm muộn mà thôi. Thế là An Tố Vy tìm cách liên lạc với Liễu Phiên nhưng không thể được. Thế là bà ta quay sang trách rằng do Liễu Phiên không đủ tốt để níu kéo bà ta. An Tố Vy trở nên hận đời và quyết định cắt đứt với xã hội. Nhiều năm sau, Liễu Phiên mới trở về nước nhưng không đi tìm An Tố Vy, mãi đến khi vụ án diễn ra ông ta mới nghe lại cái tên An Tố Vy. Và ông ta cũng không hề biết bà có thai. Theo vợ Tô Tùng thì lúc đọc báo về vụ án ác quỷ đến từ hư không, ông có nhận ra An Tố Vy, nhưng ông nghĩ bà đã phá bỏ cái thai nên không thắc mắc gì về đứa trẻ.”

“Hóa ra là vậy. Thế thì chuyện này hoàn toàn là lỗi của An Tố Vy rồi.” La Cẩm Vân cảm thán.


“Còn một chuyện nữa.” Vương Kiến lên tiếng. “Tôi đã lấy mẫu ADN của Liễu Phiên và cho xét nghiệm huyết thống với ông, La Tường. Kết quả cho thấy hai người là ba con, ông giải thích sao về việc này.”

La Tường và Lý Mẫn đều cúi đầu thú nhận họ là hung thủ gây ra vụ án 30 năm trước. Vương Kiến thở dài nói “Dù sao cũng đã hết hạn truy tố, xét thấy hai người thời gian qua vẫn sống một cách lương thiện, tôi sẽ giấu kín sự thật này, Hãy sống phần đời còn lại thật tốt.”

Trước lúc Vương Kiến đứng lên thì La Tường bỗng nói “Ông có thể cho tôi biết Liễu Phiên hiện tại ở đâu được không?”

Lý Mẫn cảm thấy căng thẳng, bà muốn nói ngay với La Tường rằng ba ông không chịu trách nhiệm gì cả, ông ta không biết gì. Thế nhưng lời tiếp theo khiến bà cảm thấy yên tâm “Hóa ra là ba tôi không hề có ý định bỏ rơi mẹ con tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn ôm ông ấy một lần thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận