Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)


-Anh..._Nuốt ực một đống nước bọt xuống cổ họng, Shiori đưa đôi mắt có chút kinh hãi nhìn chồng trong bộ áo khoác tắm trắng dài. Mái tóc anh ướt sũng nước, nước lăn dài trên cánh mũi thẳng tắp, như khoác lên cho anh một vẻ bất cần cuồng ngạo của một con ngựa thuần hoang dã vùng vẫy trong mưa.
Hình như, tâm trạng của anh đang rất tồi tệ. Cô cảm nhận được điều đó, ko chỉ qua cường độ của tia nhìn đang áp lên người cô, mà còn cả cái giọng điệu u trầm đầy khinh miệt ấy.
-Có lẽ em rất vui nên quên báng đi cả thời gian, nhỉ?_Gia Phong đưa nhãn thần lướt sơ cua qua chiếc đồng hồ mặt đá trên tay, tiếp lời bằng tông giọng cũ_Mà giờ vẫn còn sớm, sao em ko chơi nốt thêm vài tiếng nữa rồi hẵng trở về một thể, đâu phải lúc nào cũng gặp được người tri kỉ để nắm tay, cười đùa đâu, người như em sao lại để mình mắc sai sót ko đáng có kia vậy?
-Chơi? Anh nghĩ nãy giờ em đi chơi à?_Bặm môi một hồi, cuối cùng thì Shiori cũng biết được chồng mình đang nghĩ gì.
Đi chơi? Cô bật cười cay đắng, tâm can như muốn nhào tới xé nát, phân thây mổ thịt anh đi, để anh chịu chừa cái tội vu khống trắng trợn của mình, nhưng mỗi tội, cô ko làm được, vì xé nát anh thì thà cô xé nát bản thân mình còn dễ chịu hơn. Ai bảo, cô lại đem cả trái tim mình giao trọn cho anh kia chứ.
Ko đáp trả mà chỉ cong môi cười khinh miệt, Gia Phong rời người khỏi thành cửa phòng tắm, thôi đặt mắt lên từng biểu hiện giận dữ của cô, tiến đến giường đệm. Anh với tay túm lấy chiếc áo phong xám nằm ngổn ngang trên giường, xoay nhẹ người quay lưng về phía Shiori rồi cởi bỏ chiếc áo choàng tắm, như vô tình mà cố ý để lộ ra một đường rạch vẫn tứa chút máu đỏ thói đông đặc dài trên tấm lưng rộng, đôi mắt khẽ đảo, ở phía trước mà có thể thu được hình ảnh méo mó của cô vợ đằng xa.
Sững người nhìn vết thương đang bành trướng trên tấm lưng cao qúy của chồng, Shiori vô thức đưa hai tay bịt lấy khuôn môi đang mở to kinh hoàng, ko biết bị ma xui qủy khiến thế nào mà vừa mới giận người ta dám xỉ nhục, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử với mình chưa đầy mấy phút đã tự động chạy xon xon đến bên cạnh người ta, sốt lòng sốt dạ tự tiện "sàm sỡ" vùng da mất mĩ quan ấy. Ko ngừng hỏi han đến loạn:
-Anh bị làm sao vậy? Sao lại thành ra thế này? Anh đau ko?
Đôi môi ai kia khẽ cử động, hình như đang cong lên, thật nhẹ.
-Đừng động vào người tôi_Gia Phong xua tay vợ, vùng vằng như đứa trẻ lên ba rồi nhanh chóng tròng chiếc áo phong vào người. Nói là nhanh chóng, nhưng so với tốc độ chạy vượt chướng ngại vật của nhân dân Việt Nam lúc cháy nhà thì mới ngang hàng đệ tử.
-Anh đang bị thương đấy, phải sức dầu đã rồi mới mặc áo chứ, nếu ko sẽ rất xót!_Kéo áo chồng lên một cách thô bạo với mục đích vô cùng trong sáng và lành mạnh, Shiori lo lắng nhìn vết rạch loang lổ như bị móng vuốt oai hùng của loài sư tử máu lạnh cứa rách, có chút ớn lạnh nghẹn lên sống mũi. Cô thì thào_Đừng nói với em anh ngứa quá nên vào chuồng sư tử nhờ nó gãi cho nhé!
-Đồ ngốc!_Suýt nữa té nhoài xuống mặt đắt, Gia Phong "xúc động" lắm mới nhả ra được một câu cảm thán trong tiếng thở dài nhẹ. Anh toan quay người gõ lên đầu vợ một cái để cô bớt tiêu xài chất xám một cách hoang phí thì chợt nhớ ra mình đang ở hoàn cảnh nào, đành ngậm ngùi thu lại toàn bộ ý nghĩ, tàn nhẫn hất những ngón tay đang bám lấy áo mình rồi lấy đống đồ cứu thương ở gầm dường, tự túc là thủ đoạn của hạnh phúc_Tôi tự biết mình phải làm gì, ko cần em chua xót thương hại, để dành sự quan tâm đó cho "tri kỉ" của em đi
Bị từ chối thành ý một cách phũ phàng, Shiori cảm thấy lòng tự trọng của mình đang bị người khác lấy que thọc vào. Cô hậm hực nhìn chồng khốn khổ với tay ra phía sau xức thuốc, nửa phút sau tàn nhẫn bỏ vào phòng tắm tắm gội, nửa tiếng sau nữa đủng đỉnh nằm huỵnh xuống giường với bộ đồ ngủ mỏng khiêu gợi mà gia nhân chuẩn bị sẵn, kéo chăn trong 1 giây rồi nhắm mắt, xuôi tay, ngủ.
"Cái thể thống gì đang diễn ra thế?" Gia Phong trợn tròn mắt nhìn vợ đang trùm mền kính mít từ đầu đến chân mà ko thèm liếc nhìn anh lấy 1 cái, tức đến run người.
Ta ko vì ta trời tru đất diệt. Anh ngồi im một phút, đếm đến thứ 109 để vợ có cơ hội lập công chuộc tội, nhưng, vẫn chẳng có động tĩnh gì. Vợ anh dám hóa heo ngủ li bì khi chồng vẫn chưa thượng toạ.
"Được lắm" Gia Phong thầm "khen ngợi" rồi túm lấy tấm chăn đang phủ lên người vợ mình, thẳng thừng ném phắt nó bay vèo xuống đất.
-Anh làm gì vậy?_Vẫn chưa rơi vào cơn mộng mị như vẻ bề ngoài, Shiori mở mắt gần như tức thì.
Làm vẻ mặt bực bội, khó chịu của một người đang ngái ngủ để che đậy bản chất nguyên do thực sự bên trong, Shiori phụng má cáu bẩn ngồi phắt dậy, đảo mắt nhìn chồng oán giận rồi lướt sang phía tấm chăn đang nằm nhoài dưới đất. Cô trở người, lẳng lặng ko nói gì thêm, đặt đôi chân trần xuống mặt đất lạnh.
-Tôi ko hề lên tiếng cho phép em lấy nó_Đưa bàn tay to khoẻ của mình chế ngự vòng eo thon gọn của vợ, Gia Phong tàn nhẫn tước đoạt ý định của ai kia, một mực nhất quyết đặt vợ ngoan ngoãn ngồi vào trong vòng chế ngự mình giăng sẵn.
Tròn mắt kinh ngạc nhìn bàn tay to khoẻ bá đạo của chồng, Shiori đỏ mặt tắp lự, cô thật sự là người ko có tài giấu thẹn mà. Cứ mỗi lần anh có những cử chỉ thân mật như vậy, người cô lại nóng ran cả lên, cả cơ thể y như món thịt được hấp nhừ vậy. Thật xấu hổ quá đi!
-Em cũng đâu hỏi anh có cho phép anh lấy nó_Mặc dù ngượng ngùng, mặc dù lóng ngóng chân tay, si si dại dại, nhưng Shiori vốn ko thuộc dạng quá hám trai mà quên mất lòng tự tôn cũng như tôn chỉ cô đang theo đuổi, hiện tại, cô ko thể khờ dại mà yếu mềm trước anh, càng ko thể quên đi hình tượng nhân vật mà cô đang đóng thế, có thể lắm.
Liệu, Hà Hiểu Nghi, trong trường hợp như vầy, cô ta có phản ứng giống cô hay ko?
-Em quên rồi à? Hàn Gia tuân thủ chế độ nam quyền. Người có trí nhớ tốt như em, đừng nên để những câu luật lệ dễ ghi nhớ đó làm khó chứ?_Đặt những ngón tay còn lại ép buộc khuôn mặt có thể đại náo lòng phàm bất cứ ai phải mặt đối mặt với mình, Gia Phong xoáy sâu tia nhìn vào hai tròng đen có chút bối rối, lảng tránh của vợ, ko ngưng ý nghĩ khinh giễu cô cho hả giận_Sao vậy, nếu là lúc trước, khi rơi vào tình cảnh bí đường này, em sẽ rúc vào lòng tôi làm nũng mà, giờ tôi hết giá trị lợi dụng rồi nên em lạnh nhạt với tôi à?
-Anh nói cái quái gì vậy? Lợi dụng gì chứ? Giờ em ko hơi sức đâu đôi co với anh nữa, em muốn ngủ!_Đem hết toàn bộ dũng khí từ lúc cha mẹ sinh ra đến giờ quy tụ về đan điền, ra sức vùng vẫy dữ dội, Shiori chật vật mãi mới khiến cánh tay ở vòng eo buông lỏng.
Nhưng, đáng tiếc ột thế hệ liều chết phá vòng vây, ko những ko phá được mà còn bị đè xuống giường, tình trạng thực hết sức nguy nan khó cứu vãn. Âu cũng là do sự chênh lệch về sức mạnh quá lớn mà.
-Ngủ ư? Em hầu hạ tình nhân sung đến mức giờ muốn ngủ à? Em nghĩ Hàn gia là nơi nào? Nơi em trở về để yên cái thân sau khi trăng hoa với người khác? Mà thôi, bản tính em vốn thế, khó trách. Nhưng, người khác có thể thì chắc chồng em cũng có thể nhỉ? Lão luyện như em, chắc chắn, thêm một lần nữa cũng ko thấm gì_Bàn tay to tướng của Gia Phong nhẹ nhàng lướt trên vùng môi đỏ mọng của vợ, cay nghiệt đả kích ko thương tiếc.
Anh toan hạ thấp đầu xuống, ước muốn đưa đôi môi mình chế ngự đôi môi run rẩy kia, nhưng ko hiểu sao, anh lại cảm thấy bản thân thật hèn hạ.
Chiếm đoạt, Hàn Gia Phong, người thừa kế sáng giá của dòng họ đế vương như anh, tại sao phải đi chiếm đoạt một cách thô bỉ, hạ lưu như đám tình nhân tầm thường của cô kia chứ.
Và hơn nữa, thứ mà kẻ khác sử dụng, anh tuyệt đối ko sử dụng lại.
Nghĩ vậy, Gia Phong buông lỏng thân thể cứng đơ phía dưới, cố gắng kiềm chế thứ ham muốn ko đáng có trong mình. Anh nhớ lại những vụ scandal của cô trước đây, lấy chúng đè nén toàn bộ cảm xúc đang chế ngự.
Đương lúc, Gia Phong đứng hẳn dậy, ý định rời khỏi phòng vừa nhe nhói chưa được bao lâu, đã bị cảm xúc da thịt tiếp xúc da thịt tê rần xông đến đập cho thâm quầng mặt mũi phải chạy trốn.
Shiori một tay nắm lấy cánh tay to lớn của chồng, một tay nắm chặt đến độ ko ngừng run rẩy.
Gia Phong xoay mặt lại, ánh mắt lạnh lẽo lườm vợ một cái rồi đặt tia nhìn ngu ngốc ẩn hiện sự vui mừng lên chỗ tay cô đang chạm vào. Nhất thời chẳng biết làm sao giữa 2 luồng suy nghĩ trái chiều trong đầu: ở lại với cô, để chôn giữ cô trong vòng tay hay sang phòng khác, tuyệt đối trung thành phương châm sống và lòng kiêu hãnh của mình.
Tuy nhiên, anh ko cần phải nghĩ nữa, bởi vì cô, đã cho anh câu trả lời xác đáng nhất.
Shiori vung tay, phá vỡ kết nỗi giữa các phân tử khí hỗn độn trong ko trung. Trong phút chốc, bàn tay nhỏ nhắn yếu đuối nhưng có nguồn nội lực dồi dào đâm mạnh vào má Gia Phong như mô tô đâm xe tải. Dù ko có tính sát thương cao nhưng lại đủ để đầu anh chệch nhẹ sang một phía. Cô dám đánh anh.
Tiếng va chạm của da thịt vang lên, cô đọng, nhất thời kéo bầu ko khí rơi vào im lặng trong vài phút.
Gia Phong bất ngờ, ko hiểu nổi được thì còn thấy có lí, nhưng đằng này, cả Shiori cũng nhíu mày nhìn lòng bàn tay hơi đỏ ửng của mình mà kinh ngạc. Cô ko đoán nổi, bản thân cô đã vịn vào lá gan nào mà tát anh nữa, chỉ là, khi nghe những lời nói sỉ nhục hơi trừu tượng của anh, lòng cô lại dấy lên nỗi đau đớn cuộn trào cùng cơ giận dữ chực chờ được bộc phát. Và, cô đã để chúng được bộc phát, quả nhiên, rất hả hê.
-Sao em dám.._Gia Phong trừng mắt nhìn Shiori, khuôn mặt tuấn mĩ chợt đen hẳn đi, mang dáng dấp huy hoàng của một Ma Vương cõi địa ngục.
-Xin lỗi em đi!_Nuốt nước bọt xuống cổ họng để xua đuổi sự sợ hãi vô thức bắn ra của cơ thể, Shiori đã phóng lao thì đành phải chạy theo mà đỡ. Giờ, là lúc cô thực hiện kế hoạch phản công, đòi lại lòng tự tôn bị chà đạp. Nhất định phải đi đến cùng, giành được thẳng lợi.
-Xin lỗi?_Nhắc lại hai từ khiến mình cười lạnh, Gia Phong hất tay vợ vẫn đang nắm tay mình, giọng điệu trầm thấp nhưng phát ra 10 phần khí phách bức người_Tại sao tôi phải xin lỗi "người như em"
-Vì anh đã sai_Thu hồi cánh tay đang chưng hững giữa ko trung, Shiori đưa đôi mắt rọi thẳng vào mắt anh, cố ko để những biểu hiệu ma mị của anh thu hút.
-Nói, tôi sai chỗ nào?_Tỏ vẹ ngạc nhiên ko che dấu bất kì sự lỗ liễu giả tạo bên trong, Gia Phong đưa tay lướt nhẹ lên gò má mình, vết tích của cái bạt tai vẫn đang nóng bừng lên và chắc hẳn, rất đỏ.
-Anh dám nhục mạ em, đừng nói là anh hoàn toàn ko biết nhé!_Shiori giở giọng chất vấn.
-Tôi đâu phủ nhận điều đó, mà nói trắng ra, điều tôi nói chẳng có gì sai cả. Em nghĩ lòng tự tôn em cao bao nhiêu? À, mà ko, em vốn đâu có lòng tự tôn, nét đẹp của người phụ nữ, vốn bị em chà đạp, lăng nhục kể từ khi tuyên bố theo đuổi tôi rồi_Ra vẻ nghĩ ngợi, Gia Phong đưa tay nâng chiếc cằm nhọn duyên dáng của Shiori, ghé sát vào mặt cô, thì thầm_Hỏi nhỏ nhé, cái trinh ngàn vàng của em tặng cho ai thế? Tên ca sĩ tai tiếng, hay bọn cậu ấm con nhà tài phiệt.
-Anh..._Đỉnh cao của sự khinh thường, lăng nhục, mỉa mai từ lời nói của anh truyền vào tai Shiori, nhanh chóng khơi nguồn cho uất giận, cuồng nộ. Ra là, từ trước đến giờ, cô là kiều nữ ư? Ko, Hà Hiểu Nghi mới là kiều nữ, ko phải cô!
Khóe mắt Shiori đỏ ửng, cô có thể cảm nhận được đôi mắt mình đang ừng ực nước và rất có thể, chúng sẽ rơi ra ngoài. Cô ko muốn, ko muốn để mình hèn kém như thế. Cô cúi mặt, thật nhanh, để cho những giọt nước mắt tủi nhục, oan trái nhanh chóng biến đi.
-Anh nói tôi đã mất đi sự trinh trắng? Anh hiểu rõ thế vẫn lấy tôi, chẳng hoá, kẻ ngu ngốc nhất trên đời là anh sao?_Shiori cúi mặt đáp trả, chất giọng trong trẻo của cô lâu lâu lại vỡ cùng cơn nghẹn ngào_Hàn Gia Phong, tại sao anh lấy tôi?
-..._Có chút vỡ lẽ, có chút hối hận, có chút tự giận, Gia Phong sững người tại chỗ. Anh ko thể nói được điều gì đáp trả lại cô được. Ko phải đến bây giờ anh mới tự hỏi bản thân mình tại sao lúc đó lại nhanh chóng chấp thuận lấy cô mà là vì, anh ko muốn tiết lộ nguyên do sâu xa ấy.
-Là do cái thai, đúng chứ?_Shiori ngẩng mặt, bỏ mặc những giọt nước mắt vẫn rơi. Cô muốn nhận được câu trả lời thực sự, ko chỉ ở lời nói của anh, mà còn ở biểu hiện của anh nữa.
Cái thai! Thứ cô đã quên lãng!
-Chuyện đó..._Thoáng bối rối, Gia Phong vuốt mặt một cái, đồng thời đưa mặt hướng về nơi vô định nào đó, lảng tránh.
-Vì cái thai, nên anh bắt buộc phải cưới một kẻ theo anh nói đã mất đi sự trinh trắng, phải ko?_Shiori vẫn ko hề có ý định buông tha, dẩu rằng, cô biết đó là nguyên nhân rồi. Thế nhưng, lòng cô lại mong muốn 1 nguyên nhân khác cơ, nguyên nhân này, thực khiến cô đau lòng muốn chết.
-Phải, vì cái thai nên tôi bắt buộc phải lấy em!_Do dự một hồi, Gia Phong đồng thuận. Có lẽ, đây là nguyên cớ tốt nhất để anh che dấu nguyên do thực sự bên trong, hơn nữa, ko cần nói thì cô cũng biết mà thôi. Chỉ có điều, anh hơi thắc mắc một chút, nếu cô đã lấy lại kí ức của mình, sao lại còn hỏi anh những điều vớ vẩn ấy bằng bộ dạng đó?
Ra là vậy, thứ nghi vấn quái qủy cô luôn suy nghĩ hằng đêm, giờ đã có câu trả lời.
Hôn nhân này, là sự ràng buộc của Hà Hiểu Nghi đối với anh, cũng tức là sự ràng buộc số mệnh cô với anh. Nó hoàn toàn ko phải là kết tinh của tình yêu.
Chua xót quá, đau đớn quá!
Shiori ko trụ nổi mà ngồi phục xuống giường, những ngón tay ngọc ngà của cô bấu chặt lấy tấm ra trắng, kìm nén.
-Anh ghét em lắm nhỉ?_Shiori yếu ớt hỏi, ko hiểu từ bao giờ, cô lại lấy buồn thay cho Hà Hiểu Nghi thế cơ chứ
-Rất ghét!_Gia Phong chằm chằm đưa đôi mắt xót xa phủ trọn lấy thân thể của vợ, cơ tay vừa muốn nới lỏng để ôm cô, vừa muốn nắm chặt kìm nén.
Anh ghét Hà Hiểu Nghi trong quá khứ, ghét sự sai lầm của bản thân khi nôn nóng kết hôn với cô, nhưng, cớ sao lại yêu Hà Hiểu Nghi của hiện tại, yêu số mệnh đã tước đi kí ức để cô xuất hiện, đi vào lòng anh bởi sự thuần khiết trần trụi ko mưu tính ấy.
Song, giờ kí ức của cô đã xuất hiện, anh nhất định phải đóng tâm hồn mình lại. Đối với cô bây giờ, là Hà Hiểu Nghi sử dụng anh làm nước cờ ục đích lớn lao hơn của quá khứ, ko còn là Hà Hiểu Nghi anh vô ý say đắm nữa rồi.
-Được rồi! Nếu ko còn chuyện gì nữa, ngủ đi, kể từ ngày mai, em sẽ phải vất vả nhiều đấy, Hà tiểu thư_Lạnh lẽo như bản chất, thâm thúy xoáy sâu vào tim can người, Gia Phong quay người rời đi ko một lần ngoái nhìn lại. Anh sợ, hình ảnh của cô sẽ quậy tung cảm xúc của anh lần nữa.
Đến lúc rồi, Hàn Gia Phong chết mê chết mệt vị một người con gái phải bị giam lỏng. Tốt nhất, giết chết nó đi!
-Rầm!_Cánh cửa phòng quái dị đóng mạnh, đánh thức lí trí đang bị nước mắt bao vây xung quanh.
Shiori ngẩng đầu nhìn căn phòng trống rỗng, rộng lớn, cô cảm thấy rùng mình, lạnh lẽo và cô độc.
Cô ko muốn tiếp tục làm Hà Hiểu Nghi nữa, cô muốn tìm lại bản thân mình cơ. Sự tà ác của Hà Hiểu Nghi, cô ko muốn phải đóng thế cuộc đời của cô ta.
Đúng vậy! Cô phải nhanh chóng tìm kiếm dòng họ Kuroyuki đó, có lẻ họ biết cô là ai. Tuy vậy, làm bằng cách nào, tìm hiểu ra sao về dòng họ vốn náu mình trong bóng tôi đó, quả là một thách thức. Đến Avril cũng bó tay quy hàng, thiếu nữ ko có quyền lực, tiền bạc như cô, liệu có thể?
Hay là, để số mệnh đưa đẩy?
Thở dài đánh sượt, Shiori nhặt lấy tấm chăn đằng xa, nằm xuống giường rồi rơi vào cơn mộng mị nhanh chóng, mong rằng, giấc mơ sẽ dẫn đường chỉ lối cho cô.
***
-Natsuo thiếu gia!_Đám người mặc vest chỉnh tê xếp thành 2 hàng dài kính cẩn cúi đầu chào vị chủ nhân tương lai của họ, hơi thơ nhẹ tựa lông hồng khi làn hơn lạnh tê tái quen thuộc lướt qua nhanh.
-Con đi đầu mà giờ mới về!_Kuroyuki lão gia, kẻ nằm tất cả mọi quyền lực tối cao trong dòng họ khẽ đảo mắt nhìn thằng con đương rõ bực bội chuyện gì đó đang sải bước ngang qua phòng khách, thư thả nhấp một ngụm trà nóng thơm ngon.
-Ko cần cha quan tâm!_Ko cần phải dừng bước hành lễ, Natsuo ngang ngược đáp trả rồi đi về phòng, tâm trạng hoàn toàn ko hề tốt chút nào.
-Có chuyện gì thế?_Bất lực lắc đầu, Kuroyuki lão gia quay sang hỏi tên trợ lí của thằng con đang cúi đầu chào mình, giọng điệu ôn nhu thật ko giống người đứng đầu giới Yakuza Nhật chút nào.
-Chuyện này..._Tên trợ lí e ngại nhìn về phía chủ nhân khuất bóng.
-Cứ nói!
-Hình như..._Tay trợ lí đảo mắt, ko biết nên bắt đầu từ đâu làm người đối diện rất mực nôn nóng_...ngài ấy đã gặp chính thê trên đường từ toà thị chính trở về.
-Chính thê?_Sững người toàn tập, Kuroyuki suýt đánh rơi tách trà trên tay.
-Vâng, cũng ko chắc lắm, thưa ngài!_Tay quản lí tưởng chừng muốn rơi tim ra ngoài, thấy biểu hiện kinh ngạc của chủ nhân lớn thì anh ta phần nào cũng đoán được mấy ngày bận rộn lục tung nhật bản sắp tới của anh em trong bang rồi.
-Được rồi, lui ra đi..._Kuroyuki lão gia nhanh chóng khoát tay_...à, luôn tiện đem Tsukimo đến đây, ta cần hỏi hắn vài điều.
Ngay sau khi mệnh lệnh được ban bố, thân thể đầy máu tanh thẫm màu đông đặc cùng bộ áo quần rách rưới tàn tạ của Tsukimo lập tức được đưa đến phòng khách chính, trước mặt ông chủ lớn.
Nhìn tình cảnh đáng thương của người đối diện, nhằm lúc thuộc hạ đã đi khỏi hết, chỉ còn mình ông và ông ta, Kuroyuki lão gia mới ko kìm nổi, rời khỏi ghế, tiến lại gần Tsukimo thủ phục xuống đất, hỏi thăm trong tiếng nghẹn ngào lạc điệu.
-Thằng Natsuo đáng chết này, sao nó có thể làm ngươi thành ra thế này chứ?
-Ngài...ngài ko cần phải xót thương cho kẻ hạ thuộc ko đáng này, nếu ngài có chuyện muốn nói, xin hãy nói nhanh. Tôi ko nghĩ thiếu gia Natsuo sẽ thích chuyện này đâu!_Dù đau đớn, Tsukimo vẫn cố rành rọt khuyên nhủ chủ nhân mình. Hơn ai hết, ông biết sự tức giận của Natsuo hung tợn ra sao.
-Được rồi!_Kuroyuki thở dài, đi nhanh vào vấn đề_Hình như, Shiori đã đến Nhật Bản, và Natsuo đã thấy nó.
-Chính thê ư? Cô ấy đến đây?_Tsukimo giật thót mình, đưa đôi mắt đen khốn khổ hỏi lại.
-Có lẽ, nếu ta nhớ ko nhầm, sắp tới, lão Hàn Gia đó sẽ tổ chức tiệc mừng thọ 50tuổi của lão, Shiori xuất hiện, có nghĩa, thằng nhóc Hàn Gia Phong cũng đến.
-Nếu vậy, gay to rồi, Natsuo thiếu gia là bạn ko thân cũng có quen biết của Hàn Gia Phong, bữa tiệc đó, cậu Natsuo ko có mặt ko được. Như vậy thì..._Tsukimo kinh hãi tưởng tượng, công sức ông cố giấu giếm, trả giá bằng nỗi đau xác thể lại bõ công ư?
-Xem ra phải ngăn 3 đứa nó gặp nhau_Kuroyuki lão gia thâm trầm, lại thở dài.
-Tôi có 1 điều thắc mắc, sao ngài ko đến Hàn gia đưa chính thê về, cô ấy đâu phải vợ của Hàn Gia Phong.
-Biết thế, nhưng chúng ta vốn ko thể, bởi lẽ, ngươi cũng biết, lão già đó muốn Shiori làm con dâu của lão hơn Hà Hiểu Nghi gấp trằm lần. Cơ bản, Shiori sẽ ko làm hại Gia Phong. Ông ta sẽ ko để chúng ta đưa Shiori đi và hơn nữa, chúng ta đã phảm phải sai lầm lớn.
-SAI LẦM?
-Đáng ra, chúng ta ko nên nuôi dưỡng chính thê, người sẽ chiến đấu, điều hành Yakuza và suốt đời ở bên Natsuo trong bóng tối!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui