“Sẽ không sao đâu. Em ở ngay đây mà. Anh có lạnh không? Để em ôm anh thật chặt nhé. Đừng lo gì cả. Anh cứ nghỉ ngơi đi. Ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh lại mọi chuyện lại như cũ mà thôi. Để em hát cho anh nghe nhé. Bài hát của chúng mình, trên cánh đồng lộng gió. Bài hát về những vì tinh tú trên bầu trời cao. Bài hát về những đám mây lững lờ trôi trong chiều muộn. Bài hát của riêng anh và em. Hãy ngủ đi”.
Học viện nằm bên cạnh một vách núi. Một bên là bờ biển, một bên là rừng sâu. Học viện thay đổi màu sắc trên những viên gạch theo thời tiết, theo tâm trạng. Gió lúc nào cũng gào thét giận giữ, như muốn cuốn băng đi tất cả mọi thứ trên đường đi của nó. Biển lúc nào cũng lặng thinh. Chẳng có tiếng sóng vỗ, cũng không có những cánh chim hải âu bay lượn giữa trời. Rừng cây âm u, ban đêm hay ban ngày thỉnh thoảng vang lên những tiếng kêu của loài động vật kì lạ. Đôi khi lại yên tĩnh tới đáng sợ.
Sáng. Mặt trời lên cao, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Những tia nắng khiến cho không khí buổi sáng thêm phần nóng nực. Tiếng nói chuyện, tiếng giày trên nền đá vang lên, tạo nên một hợp âm khó chịu. Hôm nay, gió không thổi.
Haru bước từng bước nặng nề, mồ hôi nhễ nhại. Một buổi sáng thời tiết như thiêu đốt con người, lại phải leo tận nghìn bậc thang khiến cho cô không còn chút sức lực nào. Ngồi dưới gốc cây, tay quạt lấy quạt để hi vọng mát mẻ hơn chút ít. Những người khác nhìn cô rồi cười chế giễu. Ngoài cô quần áo xộc xệch, mồ hôi nhễ nhại ra, thì ai cũng trông rất tinh tơm, nhàn nhã. Haru phớt lờ ánh mắt của những người lạ đang nhìn. Cố gắng nghỉ ngơi thêm tí chút, lấy sức để bước tiếp. Còn hơn năm trăm mét nữa Haru mới tới được cửa chính. Mặt trời càng ngày càng gay gắt. Màu đỏ của đá lát tường khiến cho Haru thêm phần chói mắt. “Chả biết thằng cha nào lại có gu thẩm mỹ dở tệ đến như vậy” – Cô thầm nghĩ. Sau khi “nghỉ ngơi” để lấy lại sức, Haru tiếp tục bước đi.
Một cơn gió thoáng qua khiến cho Haru cảm thấy dễ chịu. Đang dừng lại hưởng thụ cái không khí mát lành, Haru có thể thấy chấm nhỏ màu xanh từ phía xa. Màu xanh là cấp hai. Nhìn lại bộ trang phục trên người mình, cô mỉm cười. Màu tím là cấp cao nhất. Tuy giờ, trông nó hơi không giống trang phục cho lắm. Cộng thêm cái vẻ tiều tụy của mình, Haru nghĩ chắc ai cũng tưởng cô chỉ là sơ cấp.
Đây là một học viện. Học viện cho những kẻ khác người. Học viện đào tạo cho những kẻ muốn lãnh đạo, muốn thay đổi thế giới. Hay đơn thuần như Haru, là nơi được ăn ở miễn phí. Học viện được phân thành nhiều cấp khác nhau dựa vào bài đánh giá đầu tiên. Sau một học kì sẽ có bài kiểm tra phân cấp lại. Bài kiểm tra không quá khó với Haru, cô làm được điểm tối đa, được phân vào cấp tối đa hay còn gọi là K, viết tắt của King. Cấp K được hưởng rất nhiều lợi thế khác biệt với những cấp khác. Đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Dưới cấp K là cấp hai hay còn gọi là cấp A. Sau cấp K, các cấp khác được xếp theo thứ tự trong bảng chữ cái. Haru cũng chả quan tâm cấp cuối cùng là cấp nào. Mục tiêu của cô chỉ là giữ vững vị trí hiện tại để được ăn ở miễn phí. Mà thực ra chỉ có cấp K như Haru mới biết vị trí của những người còn lại. Còn những học sinh khác, ngày hôm nay mới được biết.
Cuối cùng cũng bước chân lên bậc cao nhất, cánh cửa của học viện. Bước vào trong là một không gian hoàn toàn khác. Màu đá lát đã thay đổi, chỗ xanh ngọc, chỗ nâu trầm, chỗ màu xanh nước biển. Không khí mát mẻ, màu sắc cho cảm giác hoàn toàn dễ chịu. Người gác cửa kiểm tra thẻ và yêu cầu Haru chỉn chu lại trang phục trên người cho phù hợp. Theo hướng dẫn của người gác cửa, Haru tìm thấy một phòng trống. Thong thả tắm rửa và thay trang phục mới. Haru hoàn toàn biến thành một con người khác. Mái tóc màu đen được túm gọn bằng một sợi dây màu tím. Trang phục màu tím rất vừa vặn, trên vai còn có một ngôi sao được làm bằng đá quý. Haru soi mình trong gương, cảm thấy hoàn toàn ổn mới ra ngoài.
Bên trong hội trường ồn ào, đầy tiếng nói tiếng cười. Những học sinh có cùng cấp thì màu sắc trang phục cũng giống nhau. Họ tụ tập lại cùng nhau để nói chuyện. Haru chọn cho mình một chiếc ghế trống và ngồi xuống. Tự rót cho mình một ly nước quả và thưởng thức. Vị lạnh lan tỏa khắp cơ thể. “Như thế này mới gọi là sống chứ” – Haru nghĩ.
Mặc dù nhắm mắt, cô có thể cảm nhận được những ánh mắt đang dò xét trên người mình. Trong không khí có sự xao động, Haru nghiêng đầu về phía bên trái, tránh đường bay của chiếc ly thủy tinh. Tiếng ly vỡ vang lên nhưng không hề làm giảm đi sự huyên náo vốn có. Không ai quan tâm, không ai thèm để ý chuyện gì đang xảy ra. Dường như, điều đó không hề liên quan tới mình. Haru tiếp tục thưởng thức ly nước quả đang còn dang dở. Đôi mắt dần dần mở to nhìn về phía trước. Một cô gái trong trang phục màu xanh đang nhìn về phía Haru, ánh mắt mang đầy ý cười. Đôi mắt màu tím lơ đãng nhìn về phía xa, cô gái trong trang phục màu xanh có phần tức giận, nhưng nhanh chóng giữ được vẻ mặt thường ngày. Tiếp tục thưởng thức bữa tiệc.
Tiếng con chim vang lên giữa những âm thanh huyên náo. Tất cả chìm vào im lặng. Trên bục cao, một người đàn ông trong trang phục kì quái tay cầm một ly nước màu đỏ, đầu đội một chiếc mũ mùa đông đưa mắt nhìn bao quát cả hội trường.
- Chào mừng các em tới học viện NAF. Tôi là hiệu trưởng của ngôi trường này. Hi vọng các em sẽ được trải qua những giây phút thú vị khi được học tập ở đây.
Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, đâu đó còn vang lên tiếng huýt sáo của mấy thanh niên trẻ. Haru không hứng thú, nhàn nhã thưởng thức đồ ăn ở trên bàn.
- Khi đăng kí vào đây chắc các em đã tìm hiểu kĩ về ngôi trường này rồi đúng không? Tuy nhiên về thứ tự thì chắc các em chưa còn rõ ràng lắm. Bên ngoài hội trường sẽ có một bảng tin lớn. Sau buổi họp hôm nay, các em có thể biết được vị trí của mình trong trường, những lợi ích được hưởng. Quyền lợi thì gắn liền với nghĩa vụ phải thực hiện. Các em hãy cố gắng thật tốt để đạt được mong ước của bản thân mình. À, hôm nay là khai giảng, tôi muốn mời đại diện của học sinh lên phát biểu vài lời. Vinh dự này xin giành cho học sinh thuộc cấp K, cấp cao nhất của học viện.
Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên. Mọi người đều hồi hộp chờ đợi người nằm trong cấp K ấy là ai.
- Người dành được điểm cao nhất trong bài thi kiểm tra. Học sinh duy nhất của cấp K, em Haru. Xin mời em.
Haru nghe thấy tên mình được xướng lên. Thong thả đặt ly nước xuống bàn, từ từ tiến về phía bục cao. Tất cả mọi người đang rì rầm bàn tán, bỗng dưng im lặng, tất cả dõi theo bước chân của Haru. Ngang qua cô gái trong trang phục màu xanh, Haru mặt vẫn bình thản, còn trong đôi mắt kia hiện lên sự ngỡ ngàng, ngạc nhiên cực độ. Ánh sáng như tập trung hết vào người Haru. Cô mỉm cười với hiệu trưởng. Khi đứng gần người đàn ông này, Haru biết những ngày tháng tiếp theo sẽ không hề nhàm chán. Mọi người đều im lặng lắng nghe.
- Tôi là Haru, học sinh thuộc cấp K. Tôi được mời lên làm đại diện học sinh. Nhưng tôi chẳng có lời nào để nói cả. Cảm ơn.
Hiệu trưởng nhìn Haru cười, Haru cũng cười đáp lại.
- Vâng. Vậy thì chúc các em học tốt, sống tốt. Chào tạm biệt.
Mọi người còn chưa hết bất ngờ về bài phát biểu của Haru. Lời nói của hiệu trường vừa xong, còn chưa kịp vỗ tay, đã không thấy cả hai người trên bục đâu nữa rồi.
Tiếng lao xao, bàn tán. Học sinh rời khỏi hội trường. Chỉ còn lại một vài gương mặt lười nhác không muốn rời đi. Có người vươn vai, ngáp một cái, nước mắt chảy ra. Có người đung đưa theo điệu nhạc của bài hát đang chạy trên máy. Có người chăm chú vuốt ve con mèo nhỏ đang nằm trong lòng mình. Chẳng có ai quan tâm đến việc vừa diễn ra.
Haru nhìn tờ giấy trong tay. Cấp K thật là tuyệt. Có riêng một ngôi nhà để ở, xung quanh có rất nhiều hoa, còn có một hồ nước trong xanh. Không khí mát mẻ. Haru mở cửa bước vào. Một màu tím đặc trưng. Bộ bàn ghế to bự ở phòng khách. Chiếc tivi lớn chắc phải gấp mấy lần cái tivi mà Haru vẫn thường xem. Giường ngủ rất mềm mại. Haru nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Một buổi sáng nhàm chán đã trôi qua như thế.
Buổi chiều, mây đen kéo đến giăng đầy trời. Tiếng sấm, tiếng sét, không khí ẩm ướt khiến cho Haru tỉnh giấc. Cơ bản là cô cảm thấy hơi đói bụng. Bước chân ra khỏi nhà, Haru nhìn vào bản đồ thu nhỏ trong chiếc máy, tìm tới căng tin. Haru chọn cho mình một góc yên tĩnh, vui vẻ thưởng thức bữa ăn chiều. Những hạt mưa rơi lộp bộp trên mái, nặng dần. Học viện chìm trong màn mưa, mờ nhạt.
Tivi treo trên trần nhà đang đưa tin về những quy định hướng dẫn cho học sinh mới. Haru đã ăn xong bữa chiều của mình. Tranh thủ còn uống thêm một cốc sinh tố. Nhìn những hạt mưa đang rơi ở bên ngoài, hứng thú ngắm nhìn không rời mắt.
- Cô ta đấy. Cấp K hẳn hoi. Không biết gia cảnh nhà cô ta như thế nào? Chắc được lo lót kinh lắm mới vào được vị trí ấy.
- Ừ. Nhìn cô ta còn không bằng người giúp việc ở nhà. Không biết phải vất vả như thế nào mới vào được đây.
- Đúng vậy.
Haru nghe được tất cả. Cô mỉm cười. Lời nói thật mâu thuẫn làm sao. May mà cô không ở gần những người như thế này, không sớm thì muộn cũng... Nghĩ tới đó, Haru cảm thấy tâm trạng càng tốt hơn. Bàn ăn Haru đang ngồi chuyển từ màu xanh sang màu trắng trang nhã. Mưa xem chừng không có ý ngừng. Haru uể oải vươn vai, lắc hông mấy cái rồi thong thả ra về. Ngang qua một bóng dáng khác, hương thơm tỏa ra mang đầy sự thù hận. Ngay bây giờ, Haru muốn được xem tivi mà thôi. Sắp tới giờ chiếu phim rồi.
Cơ mà đường trơn quá, Haru bỗng dưng cảm thấy người mất trọng lực, đồ dần về phía sau. Tiếng cười rộ lên. Theo hướng nhìn, Haru thấy mấy cô gái kiều diễm, cùng mấy công tử nhàn rỗi đang ngồi xem kịch vui, chỉ trỏ về phía mình. Haru đứng dậy, có hơi ê ê mông. Hình như đôi giày đang đi bị mòn rồi nên không chống trượt được nữa. Ngày mai là ngày nghỉ, Haru chắc phải đi mua ít đồ dùng cá nhân mới được. Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Haru không quan tâm tới những người khác.
Trong gió, mang theo lời thì thầm từ chốn xưa.