Haru nghe thấy sự dao động, có mùi máu, mùi trầm hương, còn có cả hương hoa, hương trà. Tuy nhiên, Haru vẫn ngồi yên tại vị trí của mình. Có tiếng trở mình khe khẽ. Gió mơn man qua da, cảm giác thật dễ chịu.
Satome vất vả tránh và đánh lại đám người mới đến. Mùi trầm hương mà cô đã cố gắng làm quen vẫn khiến cho cô cảm thấy khó chịu. Không có thời gian để tâm tới những người khác, Satome cố gắng làm tròn nghĩa vụ của mình. Khi chủ nhân bảo bọn họ “đợi ở đây”, có nghĩa là dù bất cứ trường hợp nào xảy ra tuyệt đối không được để bất kỳ ai xâm nhập vào ngôi nhà. Vì vậy bằng tất cả khả năng của mình, Satome sẽ bảo vệ lối vào ngôi nhà. Tuy nhiên sự thật câu nói của Haru lại không phải mang ý đó.
Chợt có mùi hương phảng phất trong không khí khiến cho Satome giật mình. Mùi hương này khiến cho người cảm nhận được nó thật sự hoảng sợ. Sự đáng sợ tột cùng. Các chuyển động của Satome trở nên hỗn loạn. Liếc mắt xem chừng những người khác, dường như họ cũng đang trở nên bối rối. Một người bình thản bước qua đám người đang đánh nhau trong sự bình yên. Bước chân không hề chần chừ, không hề né tránh. Satome phóng bỏ con dao nhỏ trong tay, người đang giao đấu với cô ngã gục trên mặt đất. Thoáng vụt xuất hiện trước mặt người đang bước đi. Bước chân người lạ dừng lại. Ánh sáng, thứ ánh sáng mờ mờ từ trên cao khiến cho Satome phải căng mắt mới nhìn rõ gương mặt ấy. Giây phút nhìn thấy gương mặt đó khiến cho tim của Satome như bị bóp nghẹt. Cảm giác khó thở như bị rút hết không khí. Phải bản lĩnh lắm cô mới có thể đứng vững. Âm thanh xung quanh dường như biến mất, trong khoảnh khắc cô và người lạ đối mặt.
- Dừng lại.
Giọng nói đều đều nhưng lại mang tới ảnh hưởng lớn. Tiếng nói phát ra tựa như lời thì thầm, khiến cho những người có mặt dù không muốn cũng miễn cưỡng chấp nhận. Chiếc mũ trùm đầu được kéo xuống, gương mặt ấy càng trở nên rõ ràng hơn. Satome có thể nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của một số người trong nhóm. Một vài người ngã xuống, giãy dụa trên mặt đất. Trên trán Satome lấm tấm mồ hôi, bàn tay nắm chặt tưởng chừng có thể ứa máu, răng cắn chặt, không thể mở lời.
Người lạ cười cười, bước qua cô. Satome ngã gục trên mặt đất. Đôi mắt cô cố gắng nhìn theo bóng dáng ấy, bàn tay cố gắng hướng về phía người lạ, nhưng không thể cử động theo ý muốn. Hơi thở cứ thế dần biến mất. Cô hối tiếc. Thật sự hối tiếc, vì đã không thể trở nên giỏi giang hơn. Hối tiếc vì không thể gặp lại chủ nhân. Cô muốn nói với chủ nhân, mình yêu quý chủ nhân như thế nào. Muốn cuộc đời này chủ nhân sẽ mãi hạnh phúc. Một chút lạnh chạm lên gương mặt cô. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Satome vẫn chỉ nghĩ tới một mình chủ nhân. Vẫn mong khoảnh khắc được gặp lại nụ cười hạnh phúc ấy. Nụ cười như mùa xuân. Ánh mắt như cả thế giới. Vĩnh viễn mất đi người mà cô yêu thương.
Người lạ chạm tay lên bức tường vô hình, mỉm cười. Sau đó, chậm rãi rời đi. Bức tường ấy, không thể phá vỡ. Nhìn những người nằm trên đất lạnh, người lạ bước đi không chút chần chừ. Những người mặc đồ đen cũng rời đi. Cơn mưa bất chợt trong thoáng chốc nhấn chìm tất cả những mùi hương còn sót lại, cuốn trôi đi mùi máu tanh. Những người nằm trên mặt đất lạnh, dưới cơn mưa lạnh, cơ thể lạnh và trái tim cũng nguội lạnh. Mưa vô tình hay là khóc thương cho số phận những người bất hạnh?
- Em vẫn lạnh lùng như vậy, thật là... không chịu thay đổi gì cả?
- Thay đổi, thật sự rất mệt.
- Ừ.
- ...
- Hôm nay trời có mưa?
- Không. Chỉ có gió thôi.
- Anh muốn ôm em.
- Em muốn giết người.
- Sẽ chẳng đi đến đâu cả... Kabo...
- Vẫn chưa chết. Em biết.
Có tiếng thở dài khe khẽ. Haru lắng nghe chăm chú.
- Anh sẽ lấy mạng của người phụ nữ đó cho em. Chỉ cần em quay về.
- Em không thể quay về được nữa rồi. Và, em cũng không muốn anh phải xuống tay với người đàn bà đó.
- Em...
- Anh có biết tại sao ở đây luôn không có ánh sáng không? Không phải nó bị giới hạn phép thuật. Mà bởi vì, em không muốn nhìn thấy gương mặt của chính mình.
- Cũng không muốn nhìn thấy anh? Chúng ta đã từng rất hạnh phúc khi sống ở đây. Nếu như anh cương quyết cấm em rời đi, thì có lẽ, hôm nay, em có thể tự tin mà đối diện với chính mình.
- Ừ. Nhưng cuộc đời không thể tồn tại một chữ “Nếu” để có thể bỏ qua tất cả, hay quay lại từ đầu. Do đó, em đã bước đi thì không hề thấy hối tiếc.
- Hôm nay tại sao em đến đây gặp anh? Muốn nhìn anh lần cuối?.
- Lần đầu và... cũng là lần cuối cùng.
Ánh sáng từ góc phòng sáng lên khiến cho Haru phải nheo mắt lại để thích nghi. Một căn phòng ngăn nắp hiện rõ trước mắt cô. Đối diện với Haru là một chàng trai trẻ, mái tóc dài chạm đất. Làn da hơi xanh. Đây là lần đầu tiên cô có thể nhìn rõ được màu sắc của những vật dụng quen thuộc trong căn phòng này. Chiếc ghế bằng gỗ lâu năm mà cô thường ngồi. Cốc sứ màu đen mà cô thường uống nước. Chiếc bàn đá, những quả bóng, những chiếc đĩa bị sứt mẻ,... Tất cả đều hiện rõ ràng. Cô chạm tay vào những đồ dùng quen thuộc, cảm giác như một góc nhỏ quá khứ ùa về. Dạo một vòng xung quanh căn phòng, ghi nhớ từng thứ một. Bước chân dừng lại, đối diện với chàng trai trẻ đang ngồi trên giường.
Bàn tay cô đưa ra, lưng chừng rồi rút lại. Chàng trai trẻ mỉm cười với cô. Đôi mắt anh nhìn cô như cố gắng ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt ấy. Khi ánh mắt hai người giao nhau, Haru tự dưng giật mình, lảng tránh nó.
- Anh vì em, sẵn sàng mạo hiểm rời khỏi đây. Sẵn sàng làm mọi việc để có thể nuôi em lớn. Chỉ mong em ở bên anh, sống những ngày tháng thanh bình, an ổn.
- Em biết anh tất cả đều vì em. Em thật lòng xin lỗi.
- Khi rời khỏi đây, anh có đôi chân mạnh khỏe. Anh có đôi mắt tinh tường có thể tự tin đứng trước mặt em. Nhưng khi trở về, anh chỉ có thể là một kẻ tàn tật. Một kẻ thất bại mà thôi. Thật ra, dù bên ngoài hay ở đây, gương mặt và tình cảm của anh dành cho em vẫn như vậy.
- Đừng nói nữa.
- Khi tự mình buông tay em ra, anh biết, em vĩnh viễn sẽ không quay về bên cạnh anh nữa. Nhưng anh tự tin, bản thân mình là chỗ dựa vững chắc nhất cho em. Anh tin tưởng, anh là người duy nhất mà em có. Nhưng sự thật, không phải vậy.
- Rai...
- Anh không trách em, mà trách chính mình. Nếu như anh ích kỉ hơn một chút, tàn nhẫn hơn một chút. Nhưng mà không có chữ “Nếu” trong cuộc đời đúng không? Vậy nên, anh có hối tiếc, cũng muộn rồi.
Giọng anh nhẹ nhàng vang vọng trong căn phòng bằng đá. Từng tiếng nói vọng tới trái tim Haru, nhói đau. Đôi mắt anh vẫn nhìn cô tràn đầy yêu thương, giờ đây không còn nữa. Cô muốn lại được ở trong vòng tay anh, muốn cảm nhận được sự an toàn nơi đó. Nhưng có lẽ như lời anh nói: “muộn rồi”.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má. Bàn tay anh lạnh giá lau đi giọt nước mắt đầu tiên của cô. Một giọt nước mắt thật sự. Nụ cười anh xót xa. Trái tim Haru quả thật không thể chịu đựng nổi. Trên gương mặt là nỗi ân hận, sự hối tiếc, sự đau khổ đến cùng tận.
- Đi đi.
Lời nói của anh như gió thoảng bên tai cô. Haru nhìn anh không chớp mắt. Anh, thật sự đã buông tay cô rồi. Vĩnh viễn không bao giờ nắm lấy một lần nữa. Ánh sáng từ từ tắt đi. Haru vẫn cố gắng nhìn chàng trai trẻ trước mắt mình, cố gắng ghi nhớ gương mặt ấy. Căn phòng lại trở về với bóng tối quen thuộc. Tiếng nước chảy róc rách vang vọng từ xa. Gió nhẹ nhàng thổi qua trái tim đã chết.
Haru bước từng bước nặng nhọc rời đi. Tiếng động ầm ầm sau lưng cô. Mọi thứ trong thoáng chốc đổ vỡ. Ánh sáng mờ nhạt đã dần hiện rõ trước mặt. Khi Haru bước chân ra khỏi cánh cửa, chầm chậm quay đầu nhìn lại, tất cả đều biến mất. Dường như, chưa từng tồn tại một căn nhà ở đó. Rừng âm u. Trên mặt đất, những người mặc đồ trắng nằm im không hề động đậy.
Người mặc đồ đen tiến về phía cô.
- Chủ nhân đã biến mất. Tôi không nghĩ anh ấy sẽ bỏ đi dễ dàng như vậy.
- Ừ. Tuyệt tình tới như thế. Hi vọng anh ấy có thể bình an.
Haru cúi đầu nhìn người con gái đang nằm trên mặt đất. Bầu trời cũng dần sáng lên. Không nghĩ là một đêm qua nhanh như vậy.
- Satome, nằm ở đó thoải mái vậy sao?
- Chủ nhân. Nằm ở đây cũng không tệ, có thể đánh một giấc.
Satome đứng dậy, quần áo ướt hết, dính cả bùn đất trông thật thảm hại. Những người khác cũng chậm rãi đứng lên. Cơn mưa khiến cho độc trong không khí được rửa trôi, ít nhiều còn hạ bớt độc tính. Chiếc vòng đá trên tay Satome không chỉ là đồ trang sức. Nó đã từng hấp thụ máu của Haru, chính vì vậy, nó là vật giải độc cực tốt. Chỉ cần người đeo nó thật tâm muốn bảo vệ chủ nhân của mình. Satome không ngờ, lòng trung thành của cô có thể khiến cho bản thân thoát chết trong gang tấc.
Nhóm người rời khỏi khu rừng, chưa một lần quay đầu nhìn lại. Satome nhìn thấy chút mất mát trong đôi mắt màu tím. Chỉ là trong khoảnh khắc cô những tưởng mình nhầm.