Ác Quỷ Mang Trái Tim Một Thiên Thần


“Cuộc sống của tôi chìm ngập trong bóng tối. Một màu đen đáng sợ. Dù là ngày hay đêm, xung quanh tôi chỉ là một màu đen. Ánh sáng? Đó là thứ mà tôi không bao giờ mơ tưởng tới. Tôi tưởng chừng mình sẽ sống mãi như vậy. Sống trong đêm tối cho đến khi mình chết. Lần đầu tiên tôi biết tới ánh sáng. Lần đầu tiên tôi biết đến thứ gọi là mặt trời. Lần đầu tiên tôi biết đến cây cối, đến những âm thanh kì lạ của cuộc sống. Và cũng khoảnh khắc ấy, tôi biết màu của máu - một màu đỏ tuyệt đẹp.
Hai bàn tay tôi đầy máu tươi. Những giọt máu chảy qua tay tôi, rơi xuống nền đất. Chiếc váy tôi đang mặc trên người loang lổ những vệt máu”.
***
Haru nằm dài trên bàn đá và nhắm mắt. Đối diện, Gray vẫn thong thả dùng bữa. Đối với hai người, dường như chẳng có ai làm ảnh hưởng tới ai. Người ăn cứ ăn, người nghỉ ngơi cứ nghỉ ngơi. Con mèo nhảy lên bàn, lượn vài vòng tìm vị trí thích hợp. Cuối cùng nó quyết định trở về vị trí bên cạnh chân của Haru để nằm. Bên ngoài trời, những cơn gió quật nghiêng ngả những thân cây vững chắc. Mọi hoạt động liên quan tới hội trường đều dừng lại. Mọi người tập trung thành những tốp nhỏ nói chuyện, từ phòng học, hành lang cho đến cả căng tin. Một cảm giác quen thuộc xuất hiện. Haru cảm nhận được những di chuyển trên cánh tay của mình. Đôi môi khẽ mỉm cười thật nhẹ. Khoảnh khắc ấy thu gọn trong đáy mắt của Gray. Anh đứng dậy rời khỏi bàn đá, trả lại không gian cho một người và hai thú cưng.
- Bảo bối, nếu em còn di chuyển nữa. Không đảm bảo là em có cơ hội quay về bên chủ của mình đâu.
Con rắn muốn bò vào trong lớp áo của Haru như vẫn thường làm với Rai. Nhưng hành động đã bị ngăn chặn. Nó quay đầu lại, quấn lấy cánh tay của Haru quyết định nằm im. Haru lắng nghe những âm thanh. Không khí có mùi lạ. Mùi hương khiến Haru cảnh giác. Nó quyến rũ nhưng cũng có mùi nguy hiểm. Con mèo nhảy lên bàn cuộn tròn bên cạnh tay của Haru. Một chiếc bóng đổ dài trên bàn đá. Không phải Rai. Bảo bối trên tay Haru có vẻ sợ hãi, nó siết nhẹ cánh tay của cô. Haru định tiếp tục công việc nhàn nhã của mình, nhưng xem chừng người tới không có ý định rời đi. Trước mặt Haru là một cậu học sinh, trang phục màu xanh. Đôi mắt màu nâu nhìn Haru chăm chú.
- Bạn là Haru, học cấp K?
- Đúng vậy.
- Tốt quá. Tìm đúng người rồi. Tôi có thể nhờ bạn một việc được không?
- Trên mặt tôi có khắc chữ nhờ vả sao?
- Tôi không có ý đó. Lớp tôi có tổ chức một giải đấu để nâng cao năng lực cho thành viên trong lớp. Người của hội học sinh cũng tham gia, anh Rain bảo tôi đến mời bạn tới đó.
- Bây giờ?
- Đúng vậy. Bạn đi được không?

- Bạn dẫn đường đi.
Không khí trong sân tập vô cùng hào hứng. Từ phía xa Haru có thể trông thấy Rain, Lyn và mấy học sinh khóa trên khác. Trong sân tập là hai học sinh nam đang đối đầu với nhau. Bên ngoài lớp kính, những học sinh khác đang cổ vũ rất nhiệt tình. Mọi người đang rất tập trung vào những diễn biến trên sân tập. Haru ngồi xuống chiếc ghế còn trống, bên cạnh Gray. Ngồi một lúc lâu, Haru mới để ý học sinh khóa trên đang bàn luận chuyện gì.
- Tôi cá trong lần thứ năm.
- Không thể, phải lần thứ bảy.
- Nếu như chỉ sau bốn lần thì sao? – Lyn hỏi.
- Không thể nào. – Cả mấy người cùng đồng thanh.
- Tại sao?
- Hội trưởng, phân tích đi. - Mọi người quay qua nhìn Rain chờ đợi câu trả lời.
- Hãy nhìn cách thức hình thành phép thuật. Cậu học sinh đó mất quá nhiều thời gian. Khả năng phản xạ cũng còn thấp, chưa nhạy cảm với tình hình. Sức chịu đựng còn hạn chế, chưa thể gia tăng tốc độ. Với tình hình này, cùng lắm là lần thứ sáu.
Thì ra họ đang nói về trận đấu giữa hai học sinh. Nhìn thì rõ ràng có sự chênh lệch giữa hai người. Haru chống cằm nhìn chăm chú.
- Hai lần nữa là kết thúc.
Giọng của Gray khá nhỏ, giống như đang tự nói với chính mình. Haru không quay lại nhìn sắc mặt anh, nhưng đoán chừng anh cũng đã theo dõi rất chuyên tâm, và đánh giá rất sát. Quả thật ai cũng nghĩ người có thể lực kém, thời gian khai triển một phương thức lâu, phản xạ kém sẽ khó tấn công. Tuy nhiên, còn phải xét đoán đối thủ của người đó là người như thế nào. Mặc dù người tấn công có năng lực kém. Nhưng người phòng thủ lại có vẻ coi thường, không hề để tâm, chỉ tập trung tạo hình đẹp mắt, chứ không quan tâm tới chất lượng. Việc cậu ta bị thất thế cùng lắm cũng là hai hoặc ba lần nữa mà thôi.
Tiếng vỗ tay của đông học sinh chúc mừng cho người chiến thắng. Quả thật chỉ mất hai lượt đi, cậu học sinh đó đã tranh thủ sự lơ là của đối thủ. Haru lúc này mới có cơ hội nói chuyện với Rain.
- Anh gọi em tới đây làm gì vậy?

- Em thấy trận đấu như thế nào? Anh muốn em xem thêm những kĩ năng khác của mọi người. Xét đoán tình hình và đưa ra chiến lược phù hợp. Quan trọng là muốn cho em xem trận đấu kế tiếp.
- ... – Haru không hiểu.
- Em đợi chút đi. Sắp lên sàn đấu rồi.
Một ly nước cam ép được đẩy sang phía Haru. Cô nhìn Gray, anh không tỏ thái độ gì đặc biệt. Vị ngọt và chua rất vừa phải, Haru rất thích. Con rắn nhỏ vẫn nằm trên tay của Haru, lúc này đã hăng hái bò khỏi tay di chuyển lên trên đầu. Haru tự hỏi, không biết nó thấy hứng thú gì với vị trí ở đó.
Tiếng vỗ tay một lần nữa lại vang lên. Trên sàn đấu xuất hiện hai cô gái xinh đẹp. Người ở đó, trông rất quen.
- Đó chẳng phải là Lyn sao? – Nhưng Haru quay sang bên cạnh. Cách cô khoảng bốn đến năm người, chị Lyn vẫn đang ngồi nói chuyện nhiệt tình với mấy người khác.
Rõ ràng là Lyn mà lại không phải cô. Haru có cảm nhận người đang trên sàn đấu chắc chắn là Lyn. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy. Ngay cả những bước đi, cử chỉ cũng giống hệt. Như để trả lời cho những thắc mắc ở trong lòng Haru, Gray tốt bụng nói vài câu.
- Đó đúng là Lyn.
- Nhưng chị ấy cũng đang ở đây.
- Đúng vậy.
- ...
- Em đã từng nghe tới việc tạo ra một bản sao giống mình chưa? Đó là bản sao của Lyn. Bản sao có suy nghĩ riêng. Nhưng phong cách chiến đấu thì giống hệt nhau. Những hôm em có buổi tập, tất cả bọn anh đều sử dụng bản sao. Có bản sao dùng để chiến đấu, có bản sao giống như một cái máy ghi nhớ. Bọn anh không cần có mặt tại nơi diễn ra, nhưng vẫn nắm rõ tình hình tại đó.
- À, ra vậy.

- Gọi em ra đây là muốn em theo dõi những hành động của bản sao. Bài tập về nhà của em là làm bài so sánh: Làm thế nào để phân biệt bản sao và bản chính?
Haru khẽ thở dài.
Cuối tuần, Haru muốn làm một chút bánh. Trong lúc chờ đợi, cô ra vườn cắt một ít hoa. Con rồng đang chơi vui vẻ cùng con mèo. Thấy vẻ mặt háo hức của chúng, Haru quyết định cùng nhau chơi đùa. Không khí vang lên tiếng cười của Haru, tiếng kêu của mèo và tiếng rồng gào. Một buổi sáng ồn ào.
Pha cho mình một ly cà phê, với những chiếc bánh mới làm xong, Haru ngồi vào chiếc ghế trên ban công hướng mặt ra phía biển. Từ trên trời cao bỗng vang lên tiếng kêu của một loài chim. Cả con mèo và rồng đều ngẩng cao đầu chờ đợi. Một chấm đen xuất hiện rồi lớn dần trước mắt. Một con chim thật lớn với chiếc chuông đeo ở cổ đang bay về phía Haru. Trong không khí có sự dao động, một mùi hương quen thuộc lan tỏa xung quanh Haru, cho cô cảm giác dễ chịu.
Buổi trưa, Haru mang theo một chút bánh để đáp lại sự hướng dẫn, chỉ bảo của anh chị khóa trên. Nhận hộp bánh từ tay Haru, mọi người nhanh chóng mở ra. Một hương thơm quyến rũ. Ngay lập tức, những tách trà nóng xuất hiện. Ăn bánh và thưởng thức trà trong tiết trời nóng nực như thế này, Haru chỉ có thể cười với sự khác người của họ. Mọi người ai cũng thích bánh cô làm, điều này khiến Haru rất vui.
- Em đảm đang thật đấy. Đã có người yêu chưa? – Một đàn anh cầm trên tay chiếc bánh, hỏi Haru.
- Người yêu?
- Ừ. Chẳng lẽ em chưa có. Tốt quá. Anh cũng chưa. Hay mình tìm hiểu nhau đi.
- Này, đừng có làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng của em ấy. Cậu lo mà quan tâm mấy em chân dài bên cạnh mình ấy. – Một đàn anh khác chen vào.
- Hứ. Cậu đừng có làm mất mặt tớ.
- Sự thật mà, tớ có nói dối đâu cơ chứ.
Haru chỉ biết cười trừ. Chỉ mấy ngày gặp nhau thôi, dường như giữa họ không hề có sự ngăn cách nào. Mọi người nói chuyện với nhau rất thân thiện. Buổi chiều, Haru lại lên thư viện đọc sách. Buổi tối thì lên lớp. Hôm nay có đầy đủ tất cả các học sinh khóa trên. Trái với thái độ hay trêu đùa bình thường, Haru nhận ra họ đều có sự nghiêm trọng. Ngoại trừ Gray lúc nào cũng mang vẻ mặt điềm tĩnh, những người khác đều khác trước. Đại diện cho học sinh khóa trên, Rain trao cho Haru một quyển sách. Quyển sách này là của Haru, bởi cô đánh dấu tất cả các quyển sách của mình, dù chẳng bao giờ cô dùng tới sách học. Rain chăm chú nhìn sự thay đổi trên gương mặt của Haru, nhưng anh không thấy được một chút gì trong đôi mắt cô.
Rain cầm trong tay một đồ vật, lúc này Haru mới để ý tới nó. Một tấm thiệp màu đen.
- Em có thể giải thích một chút về cái này không? Anh vô tình thấy nó được kẹp trong quyển sách của em.
Haru nhận tấm thiệp từ tay Rain. Tấm thiệp được gửi trong hộp quà màu hồng. Dường như Haru đã quên mất nó. Mỉm cười. Haru ngẩng đầu nhìn trực tiếp vào mắt Rain.
- Em nên giải thích cho cái gì ạ?

- Chẳng lẽ em không biết ý nghĩa của thiệp đen? Em nhận được nó từ ai? Tại sao em không báo cáo chuyện này, sao lại giấu nó?
- Em xin trả lời câu hỏi của anh. Thứ nhất, em biết ý nghĩa của thiệp đen. Hiểu rất rõ. Thứ hai, nó được chuyển cho em mà không đề tên người gửi, cũng không có tên người nhận. Đúng ra là đặt trước cửa nhà em. Em không dám khẳng định, người nhận là em. Thứ ba, không phải em giấu nó, mà đơn giản là em không quan tâm nó mà thôi.
- Tại sao em có thể bình thản như vậy?
- Những thứ không cần quan tâm, em sẽ không để tâm. Như vậy, mọi chuyện đều trở thành bình thường.
Gray khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy lọt vào mắt Lyn. Cô rất hiếm thấy Gray cười. Trong tình huống hiện tại, Lyn thắc mắc Gray cười chuyện gì.
- Cậu cười gì vậy? Cậu không nhận ra sự nghiêm trọng của nó sao?
- ...
- Gray!
- Cô ấy rất thú vị. Và mọi người không thấy là bản thân mình đang phức tạp hóa vấn đề lên sao?
- Cậu...
Trong không khí phảng phất mùi khó chịu. Haru vẫn ngồi tại vị trí cũ. Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một nụ cười thoáng qua trên đôi môi xinh đẹp.
- Sắp có một người nữa rời đi.
Mọi người đang tập trung vào Gray và Lyn, bất ngờ trước câu nói của Haru. Họ cảm thấy không hiểu.
- Không kịp nữa rồi.
Trong không khí một mùi máu tanh tràn ngập. Mọi người hoàn toàn bất ngờ. Rain lao nhanh ra khỏi phòng, theo mùi máu tanh tỏa ra trong không khí. Tiếng kêu của một con mèo khiến cho Rain đổi hướng. Lúc bước chân vào căn phòng, Rain cảm thấy sững sờ. Máu ở khắp nơi. Trên tường, trên giường, ngay cả trên trần nhà cũng có máu, nhưng không tìm thấy con mèo cũng như người trong căn phòng này. Lúc này mọi người cũng đuổi theo tới nơi. Họ nhìn vào căn phòng. Im lặng. Haru đứng sau tất cả mọi người. Điều kì lạ. Haru cứ cười mãi. Một nụ cười ghê rợn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận