Trong cung điện xa hoa, một khuông viên rộng lớn, cảnh sắc yên bình. Cây si già cổ kính, vươn mình đưa lá tung bay trong gió, trong vườn thoảng thoảng mùi hoa hồng xanh, lại hòa cùng âm thanh nhịp nhàng của gió. Tiếng xích đu cọt kẹt cổ kính. Không gian thật tĩnh mịch. Marry nhàn nhã, đung đưa xích đu, uống trà, đọc sách. Khuôn mặt trắng hồng dưới ánh nắng buổi sớm ửng hồng quyến rũ. Đôi môi đỏ mọng, nhu tình động đậy. Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lật mở trang sách. Lúc này đây, nàng chẳng khác gì một pho tượng đẹp đẽ, thật gần mà lại xa cách, tạo cho người ta sự trang nghiêm, thuần khiết tột cùng, khiến người ta khó mà hít thở. Hạ nhân bên ngoài bước tới, quỳ chân xuống, cung kính nhìn nàng mà nói:
"Công chúa điện hạ, Rodey Will đã trở về rồi!"
"Truyền vào!"
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú vào cuốn sách, không mấy quan tâm tới mấy lời vừa rồi. Lại chậm rãi uống trà, chờ Rodey vào.
"Công chúa điện hạ, Rodey đã về!"
"Báo cáo đi!"
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Rodey, không tỏ chút quan tâm khiến Rodey có chút thất vọng mà thu lại sắc thái vui vẻ vừa rồi, ánh mắt ôn nhu cũng trở nên buồn bã. Anh nhớ Marry khi trước.
"Vâng! Về cơ bản, công ty của chúng ta vẫn đạt kim nghạch như dự đoán, còn thêm được 10%. Tổng cộng kim nghạch năm nay là 85%, chiếm 50% kim nghạch trên thế giới. Nhưng, chỉ có một vấn đề…_ Giọng Rodey nhỏ lại, dường như có chút bất đắc dĩ."
"Vấn đề?" _ Mi tâm Marry nhíu lại, tay cầm cốc trà cũng dừng lại giữa không trung.
"Là các cổ đông trong công ty đang bất mãn, lên án hành động của công chúa trong việc đối xử với chú ruột của mình!"
"Chết tiệt! Cái gã đó!"
"Xin công chúa bớt giận, chỉ cần sau này đừng như vậy nữa ạ?" Rodey run rẩy cầu xin.
"Anh dạy ta?"
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Marry chĩa về phía anh. Đôi môi nhếch lên vẻ khinh bỉ. Nàng đặt cuốn sách sang một bên, hai tay đan vào nhau, nhìn anh. Không khí yên tĩnh lạ thường,khiến ai lấy đều kinh sợ!
"Tôi không dám!"
"Xin công chúa tha tội!"
Nàng đứng dậy, ánh mắt sắc bén cho thấy đang tức giận vô cùng, như một con thú dữ chỉ như chờ lúc thích hợp, bất ngờ tiến tới, ăn sạch kẻ thù của mình.
"Chúng ta đi!"
"Đi đâu ạ?"
"Anh nghĩ còn có thể đi đâu?"_ Đôi môi nàng nhếch lên cười khinh miệt
Nàng bước ngang qua anh. Mùi hương cơ thể quyến rũ, khó mà quên được. Anh đặc biệt thích mùi hương này, mùi hoa oải hương nhẹ dịu, đã từng vây chặt bên anh, chưa từng rời bước.
_ Công ty Wellsom_
Công ty Wellsom xa hoa, lát gạch bằng đá kim cương bắt mắt nhất là đài phun nước ngay trong công ty, làm người ta dễ liên tưởng mình đang lạc trong một khách sạn bậc nhất. Wellsom được chia làm 5 tầng chính, các tầng còn lại tổng cộng là 75 tầng. 5 tầng kia được chia ra như sau: Tầng 1- Ban quản lí truyền thông, Tầng 2- Ban quản lí tài chính, Tầng 3-Ban thương nghiệp, Tầng 4- Thư kí đặc biệt, Tầng 5- Ban quản trị công ty ( phòng của Marry). Thấy xe nàng, bảo vệ đứng dàn ra hai bên, quỳ một chân xuống, cúi mặt xuống đất, tất cả đều cung kính nói:
"Công chúa điện hạ giá lâm!"
"Các người từ bao giờ dùng tiếng Hán?"_ Rodey ngạc nhiên hỏi
Nàng mỉm cười nhìn bảo vệ vừa trả lời, ánh mắt lạnh lùng băng giá, giọng nói lãnh đạm vang lên:
"Rất tốt!"
Nàng bước vào phòng mang theo quyền uy ngập trời. Chậm rãi, nhẹ nhàng bước vào phòng họp ban quản trị, các cổ đông cúi rạp người chào đón, chỉ đáp lại là sự lãnh đạm. Đôi mắt tràn ngập vẻ khát máu, thái độ lạnh lẽo như ma vương,chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế chủ tịch, trong giọng nói trầm thấp lộ vẻ tàn nhẫn vốn có của ác quỷ:
"Nói! Các vị muốn làm loạn?"
"Công chúa điện hạ, người không thể đối xử với chú ruột của mình như vậy được!"
"Vâng! Điều này sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng tốt đẹp của công ty!"
Marry vẫn lãnh đạm, ngồi yên lặng tại chiếc ghế chủ tịch, vẻ u ám thâm thúy càng ngày càng dữ dội trong mắt, ánh sáng đèn chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp, chỗ sáng chỗ tối, lắng nghe mọi ý kiến của các cổ đông,gương mặt lãnh khốc, không tỏ chút biểu tình, uy nghiêm áp bức người khác, rồi bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng như giọng của ác quỷ đến từ địa phủ lại vang lên…
"Mọi người đều đồng ý phản bác ta sao?"
Các cổ đông dè dặt nhìn nhau. Ai cũng thừa hiểu rằng, nàng đang tức giận. Cho dù ngồi ở đây toàn là những người có tiếng nói lớn, có địa vị xã hội cao cũng sợ hãi, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, nàng làm việc vô cùng quyết đoán, làm cho tiền vào túi họ tăng lên gấp bội, về vấn đề này, họ không có gì thắc mắc, nhưng chẳng phải là họ đang lo cho công ty sao?
"Sao vậy? Mọi người không nói nữa sao? Vừa nãy rõ ràng đang rất căm tức thái độ của ta cơ mà?"
Nàng cười lãnh đạm, đôi mắt sắc bén quét dọc tất cả các vị cổ đông, lại thâm trầm khiến người khác không dám khinh thường. Không khí im lặng đến chết người, các cổ đông ai ai cũng khiếp sợ, đến thở cũng dám thở mạnh, bởi vì họ biết, nếu Marry nổi giận, thì họ cũng đừng mong rời khỏi căn phòng này. Không biết bao nhiêu lâu sau, một vị cổ đông có thâm niên lâu năm nhất, lo lắng lên tiếng:
"Công chúa điện hạ! Chúng tôi cũng chỉ lo cho an nguy của Wellsom, chúng tôi chỉ muốn công chúa cân nhắc lại cách ửng xử của mình với chú ruột. Dù sao cũng không có gì to tát, nhưng nếu cứ để như vậy, hình tượng công ty hoàn mỹ của chúng ta còn để đâu?"
"Tôi cũng nghĩ như vậy! Công chúa điện hạ, xin người suy nghĩ lại!"
Nàng lạnh lùng lên tiếng, tay cầm tách trà thơm bên cạnh, đưa lên mũi, thưởng thức hương thơm của nó, tay vân ve, đôi môi quyến rũ vẫn luôn có nụ cười tàn nhẫn.
"Các vị nói ta biết! Từ trước đến giờ, ta đã làm công ty tăng bao nhiêu lợi nhuận?"
"Gấp 25 lần! Chúng tôi đều nhớ rõ!"
"Công ty Wellsom của chúng ta, không phải là một công ty nhỏ, chỉ vì một cây tầm gửi nhỏ nhoi như John Wellsom mà phải lao đao, phá sản, mất hình tượng sao?"
"Chúng tôi không có ý đó!"
"Xin công chúa bớt giận!"
Marry đứng dậy, Rodey nhanh chóng mở cửa phòng, nàng rảo bước ra ngoài. Không khí trong phòng trở lại bình thường, các vị cổ đông trách mắng, nhắc nhở nhau sau này không để sự việc xảy ra lần nữa!
_ Thư phòng Marry_
Cả thư phòng to lớn cực kỳ yên tĩnh, gần như ngay cả tiếng kim rơi xuống đất đều có thể nghe thấy, tất cả đèn bàn cùng đèn tường của ngôi biệt thự đều được bật lên, chiếu sáng cả không gian làm nó vừa có hơi ấm nhưng lại có vẻ hiu quạnh…
Marry vẫn yên lặng ngồi trên ghế sofa, tay vẫn cầm quyển sách, bên cạnh là một ly trà đã nguội lạnh. Tiếng cửa phòng được mở ra, chiếc bóng cao lớn của Rodey soi vào. Anh cầm theo một tách café , đem đến trước mặt nàng.
"Ta nhớ, chưa từng uống loại café này!"
"Xin người cứ dùng thử! Hương vị này rất tuyệt đấy ạ! Trong lúc đi kiểm tra, tôi đã mua được!"
Nàng nhấp thử một ngụm, cảm thấy mùi hương ấm áp lan tỏa trong miệng. Lại tiếp tục uống ngụm thứ hai. Marry cười nhẹ vẻ hài lòng, nàng thích loại café này.
"Tên?"
"Espresso."
Rodey ôn nhu trả lời. Hương café Espresso thanh thanh, nồng đậm, lại thêm mùi rượu vang tươi mát hòa cùng vị sữa ngọt ngào, cùng chocolate nguyên chất hòa trộn vào nhau, hương vị này cũng giống như sự quan tâm chăm sóc ngọt ngào anh dành cho nàng. Nhưng đáng tiếc, nàng chỉ yêu café, cũng không muốn thích anh.
Anh vốn thích nàng từ nhỏ. Nói là anh em kết nghĩa, nhưng thật ra anh rất muốn, nàng là vợ của anh. Nhưng vì tự ti với bản thân mình, vốn không xứng với nàng. Anh chỉ có thể yêu nàng theo cách của người anh trai dành cho em gái. Nhưng thật sự, trong trái tim anh, vẫn không thể xóa nhòa được hình bóng nàng. Đối với anh, dù nàng có lạnh lùng đến đâu cũng vẫn chỉ là con mèo nhỏ hay hờn dỗi khi xưa: có đôi lúc rất đáng yêu, có đôi lúc rất quyến rũ. Có đôi lúc lại cào người ta ngưa ngứa, có đôi lúc lại cào người ta đến máu chảy đầm đìa... Anh là hầu cận thân thiết của nàng, theo nàng làm biết bao nhiêu chuyện, chuyện tốt, chuyện xấu, bảo anh tự kết liễu anh cũng đồng ý, chỉ cần là nàng nói, anh đều nghe. Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, nhìn dáng vẻ kiều diễm mà cô đơn của nàng, anh lại tự hỏi: “ Những gì đã thuộc về quá khứ, rốt cục phải tốn bao nhiêu thời gian mới lấy lại được?” Rồi lại tự trả lời mình, bằng một tiếng thở dài. Thật vậy, có rất nhiều thứ trên thế giới này, cuối cùng bị mất dần theo thời gian, bị con người lãng quên không còn nhớ đên nữa! Ví dụ như: Tình cảm trong sáng của nàng và anh.
" Mau đi ngủ đi, anh mệt rồi!"
"Công chúa điện hạ, người cũng ngủ đi. Đêm xuống rồi, trời sẽ rất lạnh!"
"Anh vẫn rất lắm lời!"
Thư phòng yên lặng, các ánh đèn đều được tắt. Anh cười nhẹ, cuối cùng, sau nhiều năm, nàng đã nói được câu mà anh muốn nghe! Một câu quan tâm của nàng? Đối với anh, như vậy là quá mãn nguyện!