Năm nay lập xuân đến sớm hơn mọi năm.
Đào trắng trong phủ của Tây Định Hầu đều đã rụng hết hoa và thay bằng những mầm lá non xanh tươi, thật khiến cho lòng người vừa hoài niệm thời điểm hoa nở rộ, vừa không đành lòng trách cứ mùa xuân đến mau.
Trong cái sân nhỏ ở nội viện hạ nhân chăm chỉ quét dọn những cánh hoa cuối cùng vương vãi khắp đất, dù cẩn thận mấy cũng không thể nào quét được số hoa sơ ý rơi đầy trên mặt hồ chảy thành hình vòng cung quanh sân.
Ở bờ bên kia hồ có mái đình giăng lụa trắng.
Chủ nhân của bọn họ Tây Định Hầu bình thường cũng chẳng có thú vui gì ngoài việc tự nhốt mình trong phủ, cùng với lão quản gia già Trương Hưng pha chút trà ngon, đánh vài ván cờ tẻ nhạt đàm đạo nhân sinh phù phiếm bên ngoài.
Thế nhưng hôm nay, Tây Định Hầu lại có khách đến thăm, vị khách này còn là một thanh niên trẻ trung chưa ngoài hai mươi.
Hiện tại, trong mái đình kia, vị khách đang ngồi đối diện với Tây Định Hầu quanh một bàn trà.
Trương Hưng đứng ngay phía sau lưng Tây Định Hầu từ tốn không nói tiếng nào.
Bầu không khí có phần căng thẳng đến ngột ngạt.
Tây Định Hầu ngồi trên xe lăn, nhìn chén trà của Bắc Đường Du vẫn đặt ngay ngắn trên bàn, khẽ nhấp một ngụm trà trên tay rồi lại nhìn mông lung ra mảnh sân bên kia hồ xem thử đám hạ nhân đã quét dọn tới đâu.
Ông cất giọng nhàn nhạt không bận tâm: "Bình thường phụ thân ngươi vẫn hay cử đủ loại người đến phủ ta làm mật thám, cao nhân ẩn sĩ có, kẻ vô dụng cũng có, chỉ là đều bị ta vạch trần thân phận rất sớm, trừng trị chút ít rồi đuổi đi.
Có lẽ ta quá nhân từ chăng? Vẫn chưa làm đến mức lấy mạng bọn họ, vậy nên hôm nay ngay cả con trai ông ta cũng muốn đến đây bày trò nghe ngóng tình hình?"
Bắc Đường Du nghiêm túc nhìn Tây Định Hầu: "Những lời ta nói khi nãy không phải để thử lòng hầu gia, cũng không phải muốn thay phụ thân ta tranh thủ lợi ích gì.
Ta hận Bắc Đường gia.
Ta chỉ muốn lật đổ bọn họ."
"Ồ!" Tây Định Hầu vẫn không biểu lộ gì đặc biệt, bất động thanh sắc nói: "Mặc kệ những lời ngươi nói là thật hay giả, ta đều không hứng thú, cũng không muốn rước lấy phiền phức vào người.
Bắc Đường công tử, nếu như không còn việc gì thì ngươi đi được rồi."
Bắc Đường Du tự hiểu một khi bị đuổi đi rồi thì về sau sẽ không còn cơ hội thứ hai.
Hắn hít sâu, cố tìm cách xoay chuyển tình thế: "Người ta vẫn thường nói ghi thù thì dễ, ghi ân thì khó, lẽ nào hầu gia không như vậy?"
"Ngươi không cần dùng kế khích tướng." Tây Định Hầu cười nhạt đặt tách trà xuống bàn.
Ông vốn xuất thân võ tướng, bao năm chinh chiến trên sa trường lẽ nào còn không nhìn ra được chút thủ đoạn nhỏ nhặt này?
Bắc Đường Du bất chấp nói tiếp: "Năm xưa hầu gia và phụ thân tướng quân của ta là huynh đệ chí cốt.
Khi phụ thân bị quân Ngao Nhung vây hãm tứ phía, hầu gia dẫn theo hơn năm trăm binh lính liều mình vượt ngàn dặm đường tới tiếp viện.
Thế nhưng phụ thân nhát gan sợ chết lại bỏ rơi hầu gia giữa vòng vây quân địch, một mình tháo chạy trước.
Hơn năm trăm binh lính trung thành kia đồng loạt bỏ mạng, ngay cả bản thân hầu gia cũng bị quân Ngao Nhung bắt cầm tù, hành hạ man rợ.
Về sau tuy ngài may mắn được cứu ra nhưng đôi chân vĩnh viễn bị phế đi, không thể đứng dậy được nữa."
"Đừng nói nữa." Trương Hưng phẫn nộ cắt ngang liền bị Tây Định Hầu giơ một tay lên ngăn lại.
Ông hoàn toàn hiểu được Trương Hưng có ý tốt, không muốn ông vì chuyện cũ mà đau lòng một lần nữa.
Bất quá, chuyện xảy ra nhiều năm như vậy rồi, có đau lòng mấy cũng chẳng đổi được đôi chân lành lặn như năm xưa.
"Bên ngoài đều nói là do những kẻ ganh ghét phụ thân ngươi tung ra tin đồn vẩn vơ.
Một đại tướng quân lừng lẫy như phụ thân ngươi không thể làm nên loại chuyện cầm thú bán bạn cầu sống như vậy.
Ngươi tin sao?" Tây Định Hầu hỏi.
"Ta tin." Bắc Đường Du đáp ngay không do dự.
"Vì sao lại tin?" Tây Định Hầu chuyển tầm mắt sang người hắn, bắt đầu nổi lên chút hứng thú.
Bắc Đường Du không trực tiếp trả lời ông, chỉ cảm khái siết chặt tay lại, đáy mắt vô thức đỏ bừng lên: "Thiên hạ rộng lớn, có quá nhiều sự thật đã bị che mờ đi một cách vô lý như vậy, tàn nhẫn như vậy.
Ta cũng có một câu chuyện khiến thiên hạ khó tin nhưng lại là sự thật.
Hầu gia, ngài biết học sĩ Mạnh Tông Nguyên không?"
Tây Định Hầu gật đầu: "Trạng nguyên của năm trước, tài tuấn nổi danh khắp kinh thành, và nghe đồn là thanh mai trúc mã của nhị ca ngươi.
Hai nhà còn sắp kết thông gia."
Bắc Đường Du nực cười tận tâm can chế giễu tin đồn kia: "Vậy ngài có biết người thanh mai trúc mã thật sự của vị Mạnh học sĩ ấy nên là ta? Ta cùng Mạnh Tông Nguyên từ nhỏ lớn lên bên nhau, vốn tưởng là tâm đầu ý hợp, được trời cao tác thành lương duyên.
Hắn từng hứa sẽ đưa ta ra khỏi nơi thị phi như Bắc Đường gia, bảo vệ ta một đời yên vui.
Nào ngờ được lòng người như kim đáy biển, đâm vào tay đến chảy máu mới biết ai là chân thành, ai là giả dối.
Nửa năm trước, mẫu thân ta qua đời.
Ta mang di hài của mẫu thân về quê an táng, ngày trở lại liền đến Mạnh gia thăm hắn, tận mắt nhìn thấy hắn cùng nhị ca ta Bắc Đường Vũ đang ân ái trên giường." Nói đến đây, Bắc Đường Du hít sâu một hơi, vốn dĩ không muốn mang chuyện xấu hổ này kể ra nhưng Tây Định Hầu nghi kỵ thành ý của hắn, chỉ có cách để ông hiểu hắn cùng Bắc Đường gia kiếp này thề không đội trời chung mới có cơ may chịu liên minh với hắn.
Tây Định Hầu nhíu mày hỏi: "Vậy ngươi đã làm gì bọn phản bội đó?"
Bắc Đường Du lắc đầu: "Ta cái gì cũng không làm."
"Ngươi sợ?"
Bắc Đường Du lại tiếp tục lắc đầu: "Hầu gia sai rồi.
Ta chẳng sợ ai cả.
Ta chỉ cảm thấy vô nghĩa thôi.
Vào giây phút ta chứng kiến cảnh đó, Bắc Đường Vũ đắc ý nhìn lại ta.
Bắc Đường Vũ từ nhỏ đã thế rồi.
Thứ ta thích, Bắc Đường Vũ cũng sẽ thích, còn phải tranh giành đến tay mới thôi.
Chung quy, không phải vì Bắc Đường Vũ thật thích món đồ đó, chỉ bởi Bắc Đường Vũ ghét ta, muốn nhìn ta bẽ mặt.
Ta có thể hiểu Bắc Đường Vũ, nhưng ta không hiểu Mạnh Tông Nguyên.
Hắn ở trong mắt ta từng là quân tử ôn nhu như ngọc, vì vậy khi hắn nói thích ta, muốn ở chung cả đời với ta, ta không mảy may nghi ngờ hắn.
Sự thật thì hắn lại lên giường với một người khác.
Khi hắn hoảng loạn mặc lại y phục và ngay cả nhìn cũng không dám nhìn ta, ta chợt hiểu ra mình có mắt như mù.
Người nam nhân này thật hèn mọn và ti tiện.
Vì một nam nhân như thế, ta cớ gì phải lao vào đánh đấm hay khóc lóc đòi lại công đạo? Xứng hay không?"
Tây Định Hầu cười gật đầu.
Trước nay trong đám con cháu của Bắc Đường nhất tộc, ông không hề biết lại có người thú vị như thanh niên trước mắt.
"Tiếp theo thế nào?" Tây Định Hầu đoán rằng câu chuyện sẽ chẳng dừng lại ở đó.
Nếu không, hôm nay Bắc Đường Du đã chẳng đến tìm ông.
"Đêm đó, Bắc Đường Vũ đến phòng ta khiêu khích, nói rằng hắn cùng Mạnh Tông Nguyên không chỉ ngủ với nhau một lần.
Bắc Đường Vũ muốn tổn thương ta, thấy ta không có phản ứng gì thì lại tức tối bỏ đi.
Vài ngày sau, Bắc Đường Vũ nói với phụ thân muốn thành thân cùng Mạnh Tông Nguyên, còn cho người thêu dệt tình thanh mai trúc mã cảm động giữa hai người bọn họ.
Quá đáng hơn là, để cho Mạnh Tông Nguyên hoàn toàn chết tâm, Bắc Đường Vũ thuê một đám thổ phỉ bắt nhốt ta, muốn để từng người trong bọn họ thay phiên cưỡng bức ta rồi giết chết.
Ý định này tuy không thành công nhưng khiến ta hiểu ra sự nhẫn nhịn của ta đối với Bắc Đường gia bao nhiêu năm nay đã chạm đến tận cùng giới hạn rồi.
Một phụ thân bên trọng bên khinh, chỉ biết nhìn vào lợi ích, suốt ngày tay đấm chân đá với thê nhi.
Mẫu thân ta chính là bị ông ấy ngược đãi đến sinh bệnh mà chết.
Các huynh đệ nếu không là cầm thú đội lốt người thì cũng mang đầy một bụng dao găm thích đứng ngoài châm dầu vào lửa.
Đám trưởng bối đục nước béo cò, hùa theo phe mạnh.
Nếu ta không sớm tính ra đường sống cho chính mình thì sẽ có ngày bị bọn họ kề dao đến cổ." Bắc Đường Du mang đầy quyết tâm thuyết phục Tây Định Hầu: "Hầu gia, chỉ có ai từng trải qua thống hận mới hiểu được người có cùng nỗi thống hận như mình.
Đồng bệnh tương lân, đồng khí đương nhiên sẽ tương cầu."
Tây Định Hầu chưa từng gặp qua thanh niên nào có ánh mắt mãnh liệt và kiên định như thế.
Nhớ lại rất nhiều năm về trước, ánh mắt này chắc đã từng ở trên người ông, vào cái lúc mà ông muốn vì năm trăm huynh đệ tử chiến sa trường kia báo thù Bắc Đường Ngạo phụ thân của Bắc Đường Du.
Ban đầu ông vốn nghĩ một thanh niên như Bắc Đường Du thì có thể làm nên trò trống gì nên không muốn tiếp, nhưng nhìn vào ánh mắt này liền bị thuyết phục một cách kỳ lạ.
Tây Định Hầu nhắc nhở: "Chớ quên ngươi cũng mang bọ Bắc Đường."
"Vậy nên hơn bất kỳ ai khác, ta càng hiểu rõ nội bộ Bắc Đường gia."
Tây Định Hầu nhịp ngón tay lên bàn nấn ná một lúc rồi hỏi: "Bắc Đường công tử, ngươi muốn ta làm gì?"
Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí.
Bắc Đường Du sẵn sàng đến kể chuyện tư mật ra với ông, còn hùng hồn giúp ông diệt đi kẻ thù Bắc Đường gia ngán chân nhiều năm, đương nhiên ông phải có nghĩa vụ gì đó với hắn.
Bắc Đường Du an tâm nói: "Xem ra hầu gia đã đồng ý cuộc giao dịch giữa chúng ta.
Ta không có yêu cầu gì nhiều.
Ta chỉ muốn trở thành chính thê của nghĩa tử ngài, quốc sư Phong Chi Danh."
Trương Hưng vừa nghe vậy liền hít vào khí lạnh.
Tây Định Hầu cầm lấy tách trà còn lưng một nửa, muốn uống lại thôi: "Chuyện này có chút khó, e là..."
"Một năm.
Ta cam đoan với hầu gia chỉ cần được gả cho quốc sư, trong vòng một năm ta sẽ khiến cho Bắc Đường nhất tộc sụp đổ.
Ngài cũng không cần nghi ngờ ta có ý đồ bất chính gì với quốc sư.
Khi ta bị đám thổ phỉ bắt giữ, chính quốc sư đã cứu mạng ta.
Ta một lòng muốn báo đáp ân huệ to lớn này.
Ngoài ra, chỉ có khi gả đi, ta mới đường đường chính chính rời khỏi Bắc Đường gia được, đồng thời thuận tiện bày mưu tính kế mà không sợ bị ai ngăn cản."
Tây Định Hầu đẩy xe lăn đến gần lan can suy nghĩ hồi lâu rồi quay lại phía Bắc Đường Du nói: "Được, ta hứa với ngươi."
Bắc Đường Du đứng lên, nghiêng người cung kính trước ông: "Đa tạ hầu gia thành toàn."
Sau khi Trương Hưng tiễn Bắc Đường Du ra cổng rồi quay lại, Tây Định Hầu vẫn ở bên lan can nhìn những cánh đào trắng trôi lững thững trên mặt hồ.
Trương Hưng lo ngại hỏi: "Hầu gia, vị công tử đó tin được không? Lão nô sợ đây lại là trò mới mà Bắc Đường Ngạo bày ra để thăm dò ngài."
Tây Định Hầu mỉm cười: "Hắn nói một câu rất hay.
Chỉ có ai từng trải qua thống hận mới hiểu được người có cùng nỗi thống hận như mình.
Ánh mắt hắn có thể tin được.
Ánh mắt mang đầy thống hận."
Tây Định Hầu nhìn xuống đôi chân nói tiếp: "Thật ra ta cũng không còn quan tâm nhiều đến chuyện năm ấy nữa.
Đời người mà, khó tránh có lúc ngu ngốc tin lầm người khác.
Hiện giờ ta có ông luôn bên cạnh bầu bạn, lại có Danh nhi rất hiếu thuận, kể ra đã hưởng trọn phúc đức rồi.
Chỉ là, ta hiếu kỳ muốn xem thử Bắc Đường Du sẽ làm được những gì, và hắn sẽ trả thù những người của Bắc Đường gia kia thế nào.
Ta càng hiếu kỳ hơn là, Bắc Đường Ngạo một đời tính kế người khác, lúc về già sẽ có kết cục ra sao? Trương lão ngươi nói xem, tâm tư này của ta có phải rất xấu xa không?"
Trương Hưng buồn rầu nói: "Lão nô hiểu mà.
Năm ấy chỉ còn lão nô và hầu gia sống sót trở về, lão nô cũng hận Bắc Đường Ngạo không thua kém gì hầu gia.
Nếu không phải hoàng thượng năm lần bảy lượt thiên vị Bắc Đường gia, mạng của Bắc Đường Ngạo làm sao giữ được tới ngày hôm nay?"
Tây Định Hầu lắc đầu khinh bỉ tận cùng: "Một mạng hắn đổi lấy hơn năm trăm mạng huynh đệ của chúng ta? Nói sao nhỉ? Giống như Bắc Đường Du từng hỏi ta vậy, xứng hay không? Không xứng.
Nhưng mà, ta cũng không thể để hắn cứ sống thảnh thơi tận hưởng như vậy được.
Chí ít phải có một lời ăn nói với các huynh đệ năm xưa."
Trương Hưng tặc lưỡi: "Ta chỉ e phía của quốc sư không dễ bàn bạc.
Mấy năm qua, bao nhiêu cô nương tốt mà hầu gia sắp xếp để quốc sư xem mắt nếu không bị quốc sư dọa cho điên thì cũng bệnh đến mức hồ đồ."
"Tính khí của Danh nhi ta còn lạ gì? Thuyết phục chắc chắn là không thể rồi, chỉ có cách tiền trảm hậu tấu thôi.
Lát nữa ngươi giúp ta thay quan phục, ta phải vào cung xin một đạo thánh chỉ."
Trương Hưng thông suốt: "Hầu gia thật anh minh.".