Sau khi để thức ăn lại phủ Bạc vương, Phong Chi Danh và Bắc Đường Du ra về.
Phong Chi Danh ôm hộp gỗ đựng Xích Hào và bảo Sài Thất đánh xe hồi phủ quốc sư.
Trong xe, Bắc Đường Du tò mò hỏi về Thiết Thất và Thiết Lượng.
Phong Chi Danh bèn đem những gì biết được kể lại cho hắn nghe.
Nghe xong, hắn mới hỏi: "Phu quân, ta có điểm này chưa hiểu lắm.
Chất độc mà Cố tướng quân bị trúng tuy không ở Đại Hành nhưng độc thì ai cũng mua được, chắc gì đám người hạ thủ không phải ở Đại Hành?"
"Độc đó vốn là thánh thủy của tộc Thanh La, gọi là Tứ Chi Địa.
Thanh La thuộc Khánh quốc, nằm sát biên giới với Đại Hành chúng ta.
Tộc này chỉ toàn là nữ nhân.
Họ thường bắt những nam nhân cường tráng về chỉ để quan hệ, lúc mang thai sinh ra bé gái thì giữ và sinh ra bé trai sẽ giết.
Tứ Chi Địa khác với những loại độc thông thường.
Nữ nhân uống vào một tháng sau mới phát độc, nam nhân uống vào sẽ chết ngay tức khắc.
Vì vậy, bé gái được cho uống Tứ Chi Địa để đảm bảo một đời không thể rời khỏi tộc vì mỗi tháng đều phải uống lại nó một lần nữa để chất độc mới trấn áp chất độc cũ.
Còn bé trai sau khi uống Tứ Chi Địa sẽ chết và bị quẳng xác xuống vực thẳm."
"Sao có thể tàn nhẫn như vậy?" Bắc Đường Du không tin được cảm khái hỏi.
"Đối với người ngoài thì rất tàn nhẫn, bất quá đối với người trong tộc, đây là cách bảo vệ tộc của họ và tránh xa những thị phi bên ngoài.
Thế nhưng trên đời không có chuyện gì bất biến mãi mãi.
Một năm nọ, tộc trưởng Thanh La sinh ra một bé trai.
Vì tình mẫu tử thiêng liêng, bà không nỡ đứng nhìn con mình rơi vào đường chết, bèn nhờ ma ma thân cận giấu giếm giới tính của đứa bé và nuôi dạy nó như một nữ nhân, đặt tên là Hồ Di.
Bà nghĩ rằng đợi đứa bé đủ lớn sẽ tìm cơ hội đưa nó rời khỏi tộc.
Không ngờ, nam nữ thu hút lẫn nhau.
Hồ Di trưởng thành lại đem lòng yêu một nữ nhân trong tộc, còn ngốc nghếch nói rõ bí mật với nàng ta.
Nàng ta đem bí mật này tố giác ra, mẫu tử bọn họ bèn bị phạt ném xuống vực.
Ma ma chỉ lén lút cứu được mỗi Hồ Di ra.
Sau này, Hồ Di quay lại tộc Thanh La hạ độc vào thánh thủy Tứ Chi Địa, toàn bộ người uống vào đều chết và trở thành cương thi mặc hắn thao túng, ngoại trừ vị ma ma kia được hắn căn dặn từ trước là đừng uống.
Điểm đáng nói là cả Hồ Di và ma ma đều không biết cách chế tạo Tứ Chi Địa nên cho dù bọn họ đã thử trăm phương ngàn cách thì độc tính của Tứ Chi Địa cũng không thể so bằng một phần mười cái nguyên thủy.
Bằng không, Cố Thẩm Đề hiện tại đi gặp Diêm vương rồi.
Mà Hồ Di này...là bạn thân của tiền nhiệm quốc sư Mao Toại Tử."
"Chính là vị quốc sư đã chết có liên quan đến Đức vương?"
Phong Chi Danh gật đầu: "Mao Toại Tử có lẽ chưa chết.
Vài năm trước vì điều tra chuyện của Cận Dung ta từng quật mộ hắn lên, đều đồn rằng hắn chết do bạo bệnh nhưng bộ xương trong mộ chết do tuổi già, cũng phải ngoài tám mươi hơn."
"Nếu xâu những mắt xích này lại thì đều gián tiếp liên quan đến Mao Toại Tử?"
"Rất giống, nhưng chưa thể nói được gì vào lúc này khi chúng ta chẳng hề nắm giữ được điểm mấu chốt.
Điểm mấu chốt vẫn là cái chết của Thiết Thất, khởi đầu của những hệ lụy sau này."
Bắc Đường Du cũng cho là phải, nói: "Hay là chúng ta đến chỗ Thiết Thất bị giết điều tra lại thử xem."
Phong Chi Danh phân vân.
Chuyện của bản thân y còn chưa lo xong, lấy tâm sức đâu mà quản cả chuyện người khác? Tình hình căng thẳng bây giờ vẫn chưa nghĩ được cách giải quyết ổn thỏa.
Y cũng không thể nào cứ vác mặt nạ đi tới đi lui.
Tiêu Trường Lân khi nãy không hỏi tới là vì Tiêu Trường Lân vốn đã quen thuộc với tính cách lập dị của y, cho rằng trên mặt y mọc thêm một hay hai thứ khác lạ cũng chẳng đáng kể gì.
Nhưng mà, đeo dăm ba ngày còn được chứ đeo vĩnh viễn thì thể nào cũng bị nghi ngờ.
"Gần đây ta khá bận."
"Vậy ta đi cùng Tiểu Thất cũng được, dù sao ta luôn rảnh rỗi mà."
Phong Chi Danh lắc đầu: "Nếu đó là chuyện liên quan đến Mao Toại Tử thật thì một mình ngươi đi sẽ gặp nguy hiểm."
Bắc Đường Du cười híp cả mắt: " Phu quân cũng biết lo lắng cho ta nữa cơ đấy.
Nhưng phu quân đừng lo, ta còn có Hoài Cẩn và đội ảnh vệ của hầu gia."
"Mao Toại Tử biết tà thuật, võ giỏi người đông thì có lợi ích gì? Thôi vẫn nên để ta đi.
Ngươi ngoan ngoãn ở trong phủ đối phó Bắc Đường Phi đi."
"Thì ra phu quân cũng quan tâm đến chuyện của ta.
Ta còn tưởng ngươi chỉ quan tâm đến lũ rắn độc và đám xác chết thôi."
Phong Chi Danh cười nhếch môi: "Mặc dù ta không bao giờ hỏi đến nhưng ngươi động một đầu ngón tay thôi thì ta đã biết ngươi muốn làm gì rồi.
Bằng không, lúc nhỏ ta làm sao cai quản bốn con khỉ quậy phá kia.
Ngươi đừng thấy bây giờ bọn họ trưởng thành rồi kẻ tâm kế, người nghiêm nghị mà nghĩ lúc nhỏ bọn họ đường đường chính chính.
Ta còn nhớ hồi đó Nhan Dĩnh còn phá hơn cả Trường Lân, ngang nhiên bắt một tiểu thái giám đóng giả mình đến chỗ lão thái phó học thay y.
Còn cả Cận Dung và Giản Mặc thì học đòi đám công tử dân gian trèo tường trốn ra ngoài chơi, ai dè trèo hết đợt tường này mới phát hiện còn đợt tường khác, trèo mệt xỉu vẫn không ra khỏi cung và chạy về khóc lóc um sùm với ta."
Bắc Đường Du tủm tỉm thừa nhận: "Ta vẫn luôn biết phu quân lợi hại thế nào mà." Sau đó tỏ ra chút quan ngại: "Chuyện của Bắc Đường Phi ta mới chỉ quăng lưới thôi, phải chờ rất lâu để thu lưới."
Phong Chi Danh đọc hiểu biểu cảm này của hắn nên hỏi: "Ngươi gặp khó khăn gì sao?"
Bắc Đường Du gật đầu: "Cũng có một chút." Hắn bèn đem phần đầu kế hoạch đối phó Bắc Đường Phi kể sơ cho Phong Chi Danh nghe một lượt.
Phong Chi Danh đánh giá: "Ta đoán mục đích của ngươi không phải khiến cho Bắc Đường Phi yêu thích nữ nhân đó mà là tạo ra tin đồn truyền đến tai Bắc Đường Lẫm."
"Đúng là phu quân rất hiểu ta."
"Nam nhân ấy mà, thứ càng bị cấm đoán thì càng muốn chạm vào.
Có lẽ lúc ban đầu cũng không hứng thú gì lắm, nhưng do bị cấm nên đặc biệt nảy sinh hứng thú."
Bắc Đường Du đồng tình: "Bắc Đường Phi bây giờ cũng có danh tiếng riêng rồi, không còn là đứa trẻ trong tay Bắc Đường Lẫm nữa.
Năm xưa Bắc Đường Lẫm có thể thao túng y, buộc y làm chuyện trái với bản thân mong muốn nhưng nay thì chưa chắc.
Ta chính là muốn cược, cược xem khi một người nam nhân đè nén đến cực độ lúc bùng phát sẽ thế nào.
Ta không cần Bắc Đường Phi phải có tình cảm thật sự với nữ nhân đó, nhưng nếu hắn vì trái tai gai mắt với phụ thân mình, vậy thì hắn sẽ làm những chuyện mà ông ta ghét nhất để chống đối ông ta."
"Vậy ngươi có nói rõ mục đích này với nghĩa phụ không? Biết đâu chừng nghĩa phụ còn có thể giúp ngươi tung ra vài tin đồn xấu ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Bắc Đường Lẫm và Bắc Đường Phi, càng giúp kế hoạch này thuận lợi hơn."
Bắc Đường Du lắc đầu: "Ta không nói với Hoài Cẩn và cả hầu gia.
Nếu như ta làm gì cũng nói cho hầu gia rõ, vậy chắc hầu gia sẽ không cần một con cờ như ta đâu.
Cái mà hầu gia muốn là kết quả thôi.
Phu quân, mong người đừng trách ta xem nhẹ tình phụ tử giữa ngươi và hầu gia.
Ngươi có thể là quan trọng vô cùng với hầu gia, còn ta vĩnh viễn chỉ là một người ngoài.
Và trên thế gian này, ta chỉ có thể tin và dựa dẫm vào một mình ngươi thôi.
Nói thật, ta đang định tìm một vài trợ thủ cho riêng mình."
"Ngươi nhất định phải làm đến mức này sao? Dính dáng tới trong cung có thể sẽ bị thịt nát xương tan lúc nào không hay."
Bắc Đường Du kiên định nói: "Có một lần ta bị phụ thân đánh, nhằm lúc Bắc Đường Phi trở về nhà.
Hắn nhìn ta chật vật quỳ dưới sân hứng chịu đòn roi vun vút cũng chỉ cười nhạt quay đi.
Đám người trong Bắc Đường gia đó, từng ánh mắt khinh khi, từng nụ cười chế giễu của bọn họ ta đều ghi lòng tạc dạ hết, thầm thề với chính mình nhất định sẽ có ngày ta khiến bọn họ trả giá gấp bội.
Phu quân, ta nhất định phải làm đến mức này, thậm chí hơn cả mức này, thịt nát xương tan ta cũng không hối tiếc.
Ta chỉ hy vọng ngươi sẽ không chê bai đức hạnh ta khiếm khuyết và từ bỏ ta."
"Nói linh tinh gì đấy? Ta sẽ không từ bỏ ngươi.
Ngược lại, chỉ cần là điều ngươi muốn, ta còn giúp ngươi hoàn thành nó.
Về chuyện trợ thủ, ngươi có thể sai bảo Tiểu Thất.
Tiểu Thất nhìn vậy thôi chứ võ nghệ cũng thuộc hàng cao thủ, độc dược và tà thuật đều thông hiểu một ít."
Bắc Đường Du lại lắc đầu: "Những việc ta muốn làm sắp tới không thích hợp cho trẻ nhỏ nhúng tay vào.
Bất quá, ta có thể nhờ Tiểu Thất tìm người giúp ta."
"Bất luận làm gì, đừng để bản thân bị thương.
Vài người không đủ thì tìm nhiều hơn cũng được."
Khi Phong Chi Danh dứt lời, cả hai vừa vặn về tới trước cổng phủ.
Bắc Đường Du không nhịn được xúc động, bất chấp thời điểm vươn tay ôm chầm lấy y: "Phu quân lúc nào cũng là phu quân tốt nhất thiên hạ của ta.
Rời xa phu quân một phút một giây ta có thể sẽ chết đó, cho nên sau này cần điều tra vụ án gì thì phu quân cho ta đi theo với, được không?"
Phong Chi Danh không nhịn được cười, vuốt ve lên tóc Bắc Đường Du: "Kỹ năng nịnh nọt của ngươi có thể mở trường dạy người khác được rồi.
Ta nói không cho, ngươi cũng sẽ theo thôi."
Bắc Đường Du cười hì hì ôm chặt hơn.
Lúc nào ở trong lòng của Phong Chi Danh cũng là ấm áp nhất.
Hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ sẽ mất đi sự ấm áp này mà thôi.
Bắc Đường Du còn chưa kịp ôm bao lâu đã nghe Sài Thất nói vọng vào: "Quốc sư, phu nhân, có Hiền vương đến thăm."
Bắc Đường Du thả tay ra.
Không hiểu sao mỗi lần nghe nói Tiêu Giản Mặc đến, trong lòng hắn liền bất an.
Không phải hắn lo Phong Chi Danh sẽ thay lòng đổi dạ.
Nếu một chút lòng tin này dành cho Phong Chi Danh hắn cũng không có thì không xứng ở cạnh y bấy lâu.
Hắn lo là Tiêu Giản Mặc kia tư tâm chưa chết, sẽ tranh thủ chen vào mối quan hệ của họ tạo nên sóng gió.
Kẻ địch trước mắt không đáng sợ bằng ám tiễn sau lưng.
Phong Chi Danh đỡ Bắc Đường Du cùng xuống xe.
Sài Thất đánh xe đi vòng ra cổng sau cất vào chuồng ngựa.
Khi cả hai vào đến phòng khách, hạ nhân vừa dâng trà lên, cho thấy Tiêu Giản Mặc đến cũng chưa lâu.
Tiêu Giản Mặc nhìn Phong Chi Danh nói: "Ta có chuyện quan trọng muốn nói riêng với ngươi."
"Vậy ta lui về phòng trước."
Bắc Đường Du toan đi thì bị Phong Chi Danh nắm tay kéo lại.
Y nói: "Phu nhân ta không phải người ngoài.
Chuyện quan trọng thế nào cũng có thể nói trước mặt y.
Nếu là chuyện không thể nói với y thì ta cũng không muốn nghe nữa."
Tiêu Giản Mặc chế nhạo: "Ta lại không biết ngươi là kẻ sợ vợ đấy? Thôi được, đêm qua phủ Trường Lân có thích khách, ngươi nghe rồi chứ?"
Phong Chi Danh gật đầu, kéo tay Bắc Đường Du cùng ngồi xuống hai chiếc ghế gia chủ ở giữa phòng, nói: "Ta cũng vừa đến phủ Trường Lân thăm hỏi một chút."
"Trùng hợp là lúc đó ta đang ở gần.
Bất quá, ta phải nói trước, chuyện này không dính dáng gì đến ta.
Ta chỉ tình cờ nhìn thấy một toán người lạ mặt trốn khỏi phủ Trường Lân, tò mò nên bảo thuộc hạ đi theo dò xét.
Bọn họ bắt được một trong số đó, lúc gỡ bịt mặt phát hiện là nữ nhân.
Bọn họ chưa kịp làm gì thì nữ nhân này ngã lăn ra đất rồi tự mục rữa như cái xác lâu năm.
Ban đầu, ta định đem chuyện này nói lại với Trường Lân nhưng sợ Nhan Dĩnh cho rằng ta bịa đặt.
Với thành kiến của Nhan Dĩnh về ta, không chừng y còn nghĩ ta tự biên tự diễn.
Ta chỉ có thể nói với ngươi thôi.
Dù ngươi có nói lại với Trường Lân hay không thì cũng đừng nhắc một chữ nào về ta."
Phong Chi Danh trầm mặt lại.
Quả nhiên là như y đoán thầm.
"Ta hiểu.
Ta chỉ muốn hỏi thêm một việc.
Lúc nữ nhân kia mục rữa có tỏa ra khói gì kỳ lạ không?"
"Làn khói màu tím, còn có mùi của bột đá vôi."
"Từ xưa đến nay ngươi vẫn luôn quan sát tỉ mỉ nhất.
Ngươi không hỏi ta nguyên do vì sao hỏi vậy?"
"Ngươi cảm thấy ta hiện tại còn chưa đủ phiền vì Nhan Dĩnh hay sao? Y đi đâu làm gì, nói gì cũng đều chống đối ta ra mặt cả.
Những chuyện liên quan đến cung cấm, đến huynh đệ bọn họ ta không muốn can thiệp nhiều, cũng không muốn biết.
Cứ vậy đi, ta cáo từ trước."
Bắc Đường Du tuy không ưa gì Tiêu Giản Mặc nhưng thấy Phong Chi Danh cúi đầu suy nghĩ gì đó nên đành phải làm cho đúng lễ chủ nhà: "Vậy để ta tiễn Hiền vương điện hạ."
Tiêu Giản Mặc cười lạnh: "Ngươi không xứng!"
Bắc Đường Du nhịn xuống.
Nếu như lần trước Tiêu Giản Mặc còn khách sáo nói lén sau lưng Phong Chi Danh thì bây giờ lại bực bội đến mức nói thẳng ngay trước mặt.
Hắn và tên này quả nhiên không thể đội trời chung.
Phong Chi Danh cau mày ngẩng lên: "Giản Mặc, ngươi nên cẩn trọng ngôn từ.
Ta và ngươi vai vế không ai thua kém ai, cho nên chính thê của ta sao ngay cả tư cách tiễn ngươi cũng không xứng?"
"Nếu ngươi cảm thấy xứng, vậy trưởng công chúa đã biết chưa? Ta nghe nói hôn lễ của ngươi diễn ra gấp gáp, đều do một tay Tây Định Hầu lo liệu, thậm chí còn chẳng hỏi qua ý của trưởng công chúa."
Phong Chi Danh hơi nổi cáu: "Chuyện đó không phiền ngươi lo lắng thay ta."
"Ta luôn cho rằng ngươi xứng đáng có được người tốt hơn thế vạn lần.
Không cần tiễn!" Tiêu Giản Mặc phất tay áo đi thẳng.
Bắc Đường Du nhìn theo bóng dáng của Tiêu Giản Mặc cười thầm trong lòng.
Vị vương gia này xử sự cảm tính hơn hắn nghĩ.
"Phu quân, ta không biết bản thân đã đắc tội y chỗ nào? Nhưng mà, lời y nói khiến ta có chút băn khoăn.
Trưởng công chúa liệu có ghét bỏ xuất thân của ta giống như Hiền vương không?"
"Nếu là về chuyện xuất thân thì chắc chắn không.
Mẫu phi không phải loại người mắt mọc trên đỉnh đầu, chỉ là..."
Bắc Đường Du hiểu ngay: "Vậy thì về chuyện kế tự sẽ có, đúng không?"
Phong Chi Danh im lặng.
Bắc Đường Du cười mỉm: "Ta mừng là vì lần này phu quân chọn lựa không nói dối ta.
Rất tiến bộ nha."
Phong Chi Danh thở dài: "Không phải lỗi của ngươi.
Về phía mẫu phi, ta sẽ tự giải thích.
Tính tình Giản Mặc luôn như vậy.
Hắn khó chịu sẽ khiến cho cả thiên hạ phải khó chịu theo, người đừng để tâm.
Hai ngày nữa ta muốn đến mộ của Thiết Thất xem thử, ngươi bảo Tiểu Thất đi báo với Lương Đổng Nhân một tiếng, nhân tiện dẫn theo Thiết Lượng luôn.
Trong hai ngày này ta muốn bế quan ở luyện dược đường, ngươi cũng đừng vào.
Đợi khi trở ra ta sẽ nói rõ mọi chuyện với ngươi."
Bắc Đường Du chưng hửng, nghĩ lại một hồi rồi gật đầu ngoan ngoãn theo ý của Phong Chi Danh.
Chỉ cần Phong Chi Danh chịu nói, hắn sẽ nguyện ý chờ, chờ bao lâu cũng không phải là vấn đề to tát..