Ác Thủ Tiểu Tử

Bấy giờ Tôn Chí Tây đang đứng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, bỗng nghe tiếng Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã nói lớn:

- Đại Xuân, đã hết năm mươi chiêu, xin nhượng vị hộ đài thứ nhì xuất thủ!

Dưới đài quần hùng thấy Tôn Chí Tây thế tất bại rõ, chẳng ngờ bằng một chiêu đảo người tuyệt diệu, giờ lại may vượt qua chiêu thứ năm mươi, tự nhiên lọt vào giải thứ hai, thì reo lên tán thưởng. Ngược lại Thiên Cang Thủ Lạc Đại Xuân thì vẻ mặt tỏ ra không vui với Hồ Dã, nhưng lão cũng đành trở lại chỗ ngồi của mình.

Tiếp đó liền thấy một lão già béo trùng trục ngồi bên trái Lạc Đại Xuân đứng lên bước ra đài đấu, ôm quyền nói:

- Lão phu tay không xin tiếp tôn giá năm mươi chiêu.

Dưới đài chừng như quần hùng không biết lão nhân béo ục kia là ai, nhưng thấy Tôn Chí Tây võ công quả không tồi, vậy mà lão ta chỉ dám bằng tay không đấu trường kiếm năm mươi chiêu, thì thật là cuồng ngạo.

Nào ngờ, chỉ thấy Tôn Chí Tây một lúc ngưng mắt nhìn lão béo, đột nhiên thâu kiếm, rồi lẳng lặng nói một câu nhảy xuống đài chuồn lẫn vào đám quần hùng mất dạng.

Dưới đài quần hùng trố mắt nhìn không ai hiểu ra chuyện gì.

Lão béo thấy Tôn Chí Tây tự rút lui cũng hơi bất ngờ, khựng người đứng trên đài một mình nhìn quanh, rồi cũng trở lại chỗ ngồi của mình.

Nhưng lão ngồi còn chưa được mấy giây thì liền thấy một bóng người vọt lên đài, bằng thân pháp cũng đủ thấy người này nội công thâm hậu.

Lúc dừng hẳn người, dưới đài mới nhận ra một gã trung niên tuổi ngoài ba mươi, đứng ưỡn ngực hiên ngang, mắt như dạ tinh quắc lên quét nhìn toàn trường.

Lão già béo tròn tự nhiên liền đứng lên, bước ra giữa đài đấu, chấp tay nói:

- Xem ra tôn giá có ý ...

Trung niên tráng hán không chờ lão già nói hết, gật đầu tiếp ngay:

- Không sai, tại hạ Điền Ca Xuyên, chính muốn đăng đài cầu hôn.

Điền Ca Xuyên vừa buông một câu, dưới đài hào kiệt các phái reo ầm lên.

Điền Ca Xuyên thật ra cái tên này rất lạ trong võ lâm, nhưng chỉ nghe ngữ khí cũng đủ thấy gã cuồng ngạo, chừng như gã tin chắc đăng đài tất không còn ai là địch thủ.

Chỉ thấy Liên Vân Bảo chủ mắt nhíu lại hừ một tiếng lạnh nhạt.

Điền Ca Xuyên nhướng mày cười nói:

- Xin hỏi, nếu nội trong hai mươi chiêu, may được tôn giá nhường chiêu thì thế nào?

Thiên cang thủ Lạc Đại Xuân vai tổng quản chủ nhân, liền bước ra ứng lời đáp:

- Tự nhiên được coi qua một ải, chỉ cần tôn giá tự tin có đủ bản lĩnh này!

Điền Ca Xuyên không để ý đến câu nói khích này, tiếp tục hỏi:

- Có phải tại hạ được quyền chọn ba vị trong bảy vị hộ đài tỷ đấu?

Lạc Đại Xuân lần này hơi do dự, nhưng lão mập đã lên tiếng:

- Đương nhiên là có quyền chọn, tôn giá đủ bản lĩnh qua nổi ba vị hộ đài là được.

Điền Ca Xuyên vẻ mặt tự tin gật đầu cười nói:

- Tất nhiên, tất nhiên! Đã thế tại hạ trước hết xin lĩnh giáo các hạ!

Lão già béo mập cười ha hả, rồi bước lên mấy bước đối mặt với Điền Ca Xuyên, xem ra coi trọng đối phương. Thần thái tuy bình thản tự nhiên, như chẳng chút chuẩn bị, nhưng kỳ thực tay phải hai ngón cái và trỏ đã bắt quyết chính là bãi thúc dự bị của Thái Cực Môn.

Điền Ca Xuyên không hề để tâm, thân hình lay động, bước lên ba bước, một chiêu Du phong hấp mật bổ một chưởng vào ngực lão già.

Lão già thần tình không chút giao động, mắt ngưng nhìn trực tiếp vao tay quyền đối phương, chờ đến khi quyền đến trước mới thấy người xà nhẹ đủ để đầu quyền đối phương lướt qua vai, tay trái khoát lên định khóa chiêu đối phương, hữu chưởng đánh ra nhắm hạ bàn của Điền Ca Xuyên.

Điền Ca Xuyên mới chiêu đầu cũng đã nhận ra đối phương thuộc Thái Cực môn, mà võ học thì hấp thụ đầy đủ chân truyền chính phái, cho nên ý khinh địch tự nhiên biến mất.

Thoái bộ nhượng chiêu, chưởng biến thành trảo chộp vào hổ khẩu lão nhân. Nháy mắt hai người vây lại thành một cặp long tranh hổ đấu, tùng thế quyền từng chiêu cước đều chuẩn xác tinh luyện.

Nhìn lão già béo tròn trùng trục thực cảm thấy rất nặng nề, vậy mà lâm trận bộ pháp linh hoạt, thân hình nhẹ nhàng vô cùng, lão vốn thấp lùn, bộ pháp đa phần dài mà thấp, nên càng thấp thêm. Nhưng ngược lại Điền Ca Xuyên thân hình cao lớn, chiêu thường thượng bộ, trở thành một cặp đấu tương phản ngoạn mục vô cùng.

Tuy thế, nhưng Điền Ca Xuyên từng chiêu từng thức kỳ ảo hiếm thấy, mặc lão nhân tấn chiêu công tới vẫn bị bức trở lại, chung quy Điền Ca Xuyên vẫn thấy chiếm thế thượng phong.

Lão già béo mập vốn ngoại hiệu Bàn Di Lặc Công Tôn Vân, thuộc môn phái Thái Cực, từng thâm giao với Liên Vân Bảo chủ, nên lần này được Hồ Dã thịnh ý mới đến làm hộ đài.

Công Tôn Vân hấp thụ Thái Cực nội ngoại công đều cao siêu, Thái Cực quyền pháp vốn lấy tĩnh chế động, dùng tám lạng thắng nghìn cân, mượn sức địch làm sức mình. Nhưng lần này gặp Điền Ca Xuyên với lối công thủ điều luyện, nắm bắt được tình yếu của Thái Cực môn, nên đã ngoài hai mươi chiêu Công Tôn Vân vẫn thấy bị yếu thế.

Toàn quần hùng chỉ nhìn thấy Điền Ca Xuyên mới hơn hai mươi chiêu đã bức Công Tôn Vân tay chân khó thi thủ, đủ thấy gã ta lại đại hành gia võ học, mà công lực cũng thuộc hạng thặng thừa chứ chẳng nghi. Lo lắng nhất vẫn là Hồ Dã, lão thầm nghĩ nếu Điền Ca Xuyên nội trong năm mươi chiêu qua nổi Công Tôn Vân, thậm chí đánh lão thảm bại, thì ái đồ của lão Liêu Thứ xem ra phải đối đầu với đại cao thủ, chỉ e tính toán của lão không thành.

Nên biết, Hồ Dã nếu muốn chọn ái đồ Liêu Thứ làm rể thì chẳng có gì khó, nhưng lão lần này tổ chức Anh hùng lôi đài này là có dụng ý. Chẳng những nhân cơ hội để Liêu Thứ ra mắt dương danh trước quần hùng, thứ đến cũng là gây dựng thêm uy danh của mình, ngoài ra còn có một nguyên nhân sâu xa hơn mà chỉ một mình lão trong lòng thầm giữ kín.

Trên đài đầu, Công Tôn Vân bị bức mãi đến phát giận, lão thỉnh thoảng cũng trực tiếp nghênh chiêu đó chỉ là bất đắc dĩ trong lối đánh của Thái Cực môn.

Điền Ca Xuyên ngược lại càng đánh càng hăng, chiêu thức ra càng lúc càng quái dị, khó ai nhận ra được thuộc võ công môn phái nào. Chiêu thức thấy cực nhanh mà lại chậm, thân hình hiêu hốt di động lẹ làng, khiến Công Tôn Vân vừa xuất chưởng công tới, thì đối phương đã ở sau lưng, thật lão ở vào tình thế lúng túng vô cùng.

Bấy giờ, lão đã ở ngoài mép đài, Điền Ca Xuyên ở giữa đài, lão mấy lần tấn công tiếp vẫn không làm gì nổi đối phương, ngược lại còn suýt bị trúng chiêu, bất giác lòng thầm nghĩ:

- Ta chức hộ đài, nếu nhượng đòn để hắn qua được năm mươi chiêu thì không có gì đáng nói, nhưng nếu nội trong năm mươi chiêu, nhỡ trúng đòn bại dưới tay hắn, há chẳng phải để tiếng cười cho thiên hạ sao?

Lúc này Điền Ca Xuyên chính vừa lướt người về sau, Công Tôn Vân nghĩ rồi liền thi triển một chiêu uy lực nhất trong Thái Cực môn Đảo chuyển kiền không, đo người nghịch phản công liền hai chưởng nhắm hạ, trung, bộ của đối phương.

Điền Ca Xuyên không ngờ đối phương nghịch công sau lưng, thế chưởng thấy thì nhu nhược nhưng bên trong ngầm một cổ kình lực tợ sóng ngầm chực khởi.

Điền Ca Xuyên nhảy người né tránh, rồi ra thức định hóa chiêu, Công Tôn Vân chỉ chờ giây phút đó đã chuyển người tay công tay thủ giành thế tiên.

Thoạt trông cả hai quần nhau để đến chiêu thứ bốn mươi chín, lúc này Công Tôn Vân đã lấy lại thế cân bằng, lão hứng khởi ra chiêu mỗi lúc một nhanh mạnh. Điền Ca Xuyên đang đấu bỗng nhiên tung người lên không vọt ra ngoài ...

Công Tôn Vân khựng người thầm nghĩ không hiểu sao còn một chiêu nữa mà hắn bỏ cuộc?

Nhưng đúng lúc lão nghĩ chưa dứt, đã thấy thân hình Điền Ca Xuyên từ trên không như tàn diệp lạc địa chao đảo gió lóc, rơi xuống vừa nhanh vừa mạnh nhắm đúng người lão già.

Công Tôn Vân chợt hiểu ra, thầm cười nhạt:

- Hừ, thì ra ngươi giở trò này!

Lão thét lên:

- Chiêu hay lắm!

Vừa hét lên lão hai tay hoa lên một vòng, tay công tay thủ ra chiêu Nhĩ quải lục hợp công thủ kiếm toàn.

Nguyên Điền Ca Xuyên giở chiêu kết Lạc diệp quy nguyên, Công Tôn Vân đã nhận ra, nên tay công tay thủ, quyết đấu chiêu cuối bằng n%


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui