Ác Ý

CHƯƠNG 1.

“Đã rất khó phẫu thuật.”

“...... Ừm.”

“Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.”

“Tôi còn có thể sống bao lâu?”

“...... Người nhà cậu có đây không?”

“Không cần để họ biết, cám ơn ngài.”

Chết cũng không đáng sợ. Mỗi người rốt cuộc cũng sẽ chết.

Thế nhưng nếu đối với thế giới này vẫn còn chưa muốn xa rời, chết rồi về sau có thể đầu thai hay không?

Không thể đầu thai cũng không lo. Nhưng nếu không thể đầu thai, tôi sẽ không gặp lại người kia.

Ra khỏi phòng khám và chữa bệnh, buông tay nhẹ nhàng để cửa đóng lại, phát ra ‘cách” một tiếng.

Mùi vị bệnh viện… đến giờ cũng không thích được loại hương vị này, hiện tại lại càng chán ghét.

Thấy tôi đi ra, một bà lão hoang mang rối loạn khẩn trương đứng lên lướt qua tôi đẩy cửa vào.

Nhìn vẻ mặt dơ bẩn đầy nếp nhăn của bà ta, tôi nhíu nhíu mày.

“Mau mau mau!”

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, hai hộ sĩ phụ xe đẩy vội vàng chạy tới, một người đàn ông có vẻ cao lớn nửa sống nửa chết nằm trên đó, tay run rẩy.

Chưa từng có cảm giác chết chóc cách mình gần như thế, tôi dường như có thể thấy nó quét cái đuôi thật dài trên cơ thể mình, dáng vẻ nửa điên cuồng nửa đùa bỡn.

“Chi Dương!” Một nam một nữ hướng phía tôi chạy tới, giày cao gót gõ trên gạch cement, phát ra tiếng thực vang.

“Không được chạy trong bệnh viện!” Một nữ hộ sĩ hô to.

Bọn họ không để ý đến cô ta.

“Anh, Lê Nguyệt.”

Họ dừng lại cách tôi một bước, miệng mở to mà thở hổn hển.

“Tụi anh nghe nói em ngất xỉu trong trường học, sao lại thế?” Bình ổn lại hơi thở trong chốc lát, anh hai hỏi.

“Mệt nhọc quá độ.” Tôi nói, “Em phải viết luận văn, còn phải tụ tập.”

“Chi Dương!” Lê Nguyệt ánh mắt trách cứ nhìn tôi, “Không phải cậu lại lên mạng mười mấy tiếng chứ?”

“Không có mà......”

“Không có?” Anh hai ngữ khí khó tin, “Vậy mắt em sao lại hồng hồng?”

Phải không?

Thực rõ ràng sao?

“Thật là việc xấu không thành,” tôi cười, “Tha em đi, em về sau sẽ không dám … nữa.”

Anh hai nặng nề thở dài một tiếng, bước lên một bước, “Đi, về nhà trước đã.”

Tôi nhẹ nhàng né tránh, thản nhiên lên trước kéo Lê Nguyệt vòng tay đi.

Anh hai tức giận đến trừng lớn mắt, Lê Nguyệt lại phức tạp mà nở nụ cười.

——————————————————————————————

Ác ý, không phải đột nhiên sinh ra.

Nó cất giấu ngay trong lòng, mỗi lúc có cơ hội sẽ từng chút…

… ló dạng.

——————————————————————————————

“Từ hôm nay trở đi, cô ấy là bạn gái của anh.” Ngày nào đó, anh hai trước mặt cả nhà tuyên bố.

* * *

Phút chốc thế giới của tôi biến thành đêm tối.

Anh hai là anh cả trong nhà, tôi là con thứ tư, trên tôi còn có một anh trai và một chị gái. Tuy tuổi chúng tôi cách nhau hơi xa, nhưng cảm tình lại tốt nhất.

Lê Nguyệt là hàng xóm nhà tôi, từ lúc còn rất nhỏ đã chơi cùng tôi và anh hai.

Tình cảm biến đổi ở thời điểm nào, tôi cũng không biết, nhưng khi tôi phát hiện ra, đã là như thế này.

Bốn năm trước ba xuất ngoại, mẹ không cam lòng, ỷ trong bốn đứa con đã có ba người đi làm, qua hai năm cũng vỗ vỗ mông đuổi theo.

Trong nhà không có mẹ, anh ba và chị tư cũng không thường trở về. Mà có trở về, cũng thường ngồi yên không được bao lâu, trong nhà chỉ còn tôi với anh hai. Chúng tôi lại đều là kẻ hoàn toàn không hiểu nghệ thuật trong bếp, cũng không thể mỗi ngày đều ăn bên ngoài, Lê Nguyệt liền xung phong đến nấu cơm cho chúng tôi, mà đã làm là làm hai năm.

Đưa tôi đến nhà, Lê Nguyệt nhìn đồng hồ nói, “Chúng ta đi vội quá, chưa kịp xin phép ông chủ, bị phát hiện sẽ không ổn, Chi Trọng, anh ở lại với cậu ấy, em về nói một tiếng, dù sao cũng sắp tan ca.”

“Không cần.” Tôi nằm trên sô pha, gối tay lên đầu, một chân gác trên tay vịn sô pha lắc lắc khua khua, “Anh hai không nấu cơm được, ở lại cũng vô dụng, em muốn Lê Nguyệt ở lại với em.”

Anh hai ngồi xổm bên người nhẹ cốc đầu tôi, “Nhóc con, tình thân còn thua chuyện bếp núc hả?”

Tôi liếc mắt nhìn anh, “Đúng vậy! Tình thân không giống như cơm có thể vừa nhìn vừa ăn được a?”

Anh hai nheo mắt lại, “Không hổ học kinh doanh, chỉ thấy lợi ích trước mắt.”

Tôi không trả lời, không kiên nhẫn mà phất tay đuổi anh hai.

Anh bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, dặn dò Lê Nguyệt rồi mới đi ra cửa.

Anh hai vừa đi, trong nhà liền trở nên trống trải kỳ lạ, Lê Nguyệt không biết vội gì trong bếp, chén bát va chạm, phát ra âm thanh đinh đương dễ nghe.

Có chút buồn ngủ...... Nếu tôi cứ như vậy mà ngủ, rốt cuộc có thể không tỉnh lại hay không?

Lê Nguyệt pha một ly sữa thơm phức từ bếp đi ra, thấy bộ dáng buồn ngủ của tôi, nặng nề hít một hơi.

“Chi Dương?” Cô đến bên cạnh vỗ nhẹ mặt tôi, “Chi Dương tỉnh tỉnh, uống chút sữa trước đi, tôi lập tức nấu cơm cho cậu.”

Tôi ừ một tiếng, ngồi xuống nhận ly uống từng ngụm nhỏ.

Lê Nguyệt không lập tức rời đi mà ngồi bên chân, dịu dàng nhìn một bên mặt tôi.

“Chuyện kia, lo đến đâu?” Sau khi uống được mấy ngụm, tôi hỏi.

Vẻ mặt Lê Nguyệt trở nên có chút ai oán, do dự chốc lát mới đáp, “Cậu nói rất có đạo lý, nhưng cứ như thế này mà chia tay......”

“Chẳng lẽ cậu không tin lời tôi!”

“Không phải không tin!” Cô vội vàng kêu lên, “Nhưng chuyện này không đơn giản như vậy! Tôi muốn nghe chính miệng anh ấy nói cho tôi biết!”

“Nói tới nói lui, cậu vẫn là không tin tôi.” Tôi nói, “Vậy cậu cứ chờ một năm nữa anh ta lòng yêu người khác mà cùng cậu kết hôn đi, tôi mặc kệ!”

“Chi Dương!”

Tôi nhìn chằm chằm cô, trầm mặc khiến người ta khó thở buông xuống giữa hai người.

Sao phải kết hôn...... Sao lại vào lúc tôi đau khổ như vậy mà rời bỏ tôi!

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui