Ách Công Chúa Điện Hạ


"Đùng đùng" nhẹ vang lên, ở trong đêm yên tĩnh đặc biệt vang dội.

Giang Cửu tiện tay ném vài cành cây vào đống lửa trước mặt, nhìn chằm chằm vào đóm lửa chốc lát, sau đó giương mắt lén lút nhìn Lăng Cửu đang nhắm mắt dưỡng thần ở đối diện.

Do dự chốc lát, nàng mới hạ thấp giọng hỏi: "A Cửu, cái kia An Dương Vương......!Là ai a?"
Lăng Cửu ngẩng đầu nhìn Giang Cửu một chút, trên mặt vẫn cứ không có biểu hiện gì, trong mắt nhưng lại lộ ra hai phần ý cười.

Giang Cửu bị người này không một tiếng động trêu đùa làm cho đỏ mặt, nhưng vẫn không thừa nhận mình không biết gì.

Đêm nay Lăng Cửu mang theo nàng băng tường vượt nóc đi tới huyện nha Ninh An thành, cũng thành công gặp được huyện lệnh Ninh An, càng thành công từ trong miệng huyện lệnh Ninh An hỏi được điều muốn hỏi......!Được rồi, chỉ là Lăng Cửu đã hỏi nên nàng cũng muốn hỏi.

Trần An tựa hồ có hơi kiêng kỵ, chỉ nói tên An Dương vương, có điều Lăng Cửu hiển nhiên là nghe hiểu gì.

Chỉ là nghe hiểu cũng chỉ có một mình Lăng Cửu mà thôi, tiểu Giang đại nhân vô tri đến bây giờ vẫn còn mơ hồ đây.

Cái khác không nói, liền ngay cả An Dương vương đến tột cùng là người nào, nàng cũng không biết.


Lúc đó không muốn bại lộ mình vô tri, vì vậy Giang Cửu tuy rằng đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng cũng chưa từng nói thêm cái gì.

Hiện tại hai người trở về, Giang Cửu cảm thấy đã thân với Lăng Cửu, cũng là không kiêng dè mà bắt đầu bày ra chuyện mình vô tri rồi.

Cũng may Lăng Cửu vẫn là rất nể mặt, chỉ là để ánh mắt giễu cợt nhìn Giang Cửu, nàng liền mở miệng giải thích: "An Dương vương Sở Kỳ, bàn về bối phận, là thúc tổ phụ của bệ hạ, đất phong của An Dương ở Dịch Châu." Lăng Cửu nói rồi dừng một chút, như có như không liếc nhìn Giang Cửu một chút, tiếp tục nói: "An Dương vương làm người bảo thủ, tính tình ngạo mạn, lúc thì tham ô, lời nói bất kính."
Giang Cửu không ngốc, nghe Lăng Cửu nói qua một lần, nàng cũng minh bạch đại khái.

Tiện đó hơi nhíu nổi lông mày, nhìn chằm chằm Lăng Cửu giọng nói mang theo dò xét: "Hai mươi vạn lượng bạc này, hẳn là sẽ không qua tay An Dương Vương chứ?"
Bạc triều đình giúp nạn thiên tai, theo quy củ, đương nhiên là sẽ không qua tay phiên vương.

Có điều nghe nói An Dương Vương này thế lực quá lớn, giống như rắn rết không thể trêu, Giang Cửu liền không nhịn được lo lắng số tiền này, nếu như từ "Lúc thì tham ô" này qua tay An Dương Vương, cuối cùng có thể còn lại mấy phần.

Lăng Cửu nhìn Giang Cửu một chút, nhưng không có trả lời lại.

Giang Cửu tha thiết mong chờ một hồi cũng không có đáp án, không khỏi có chút nhụt chí.

Sau một lát, Giang Cửu đột nhiên đứng dậy rời đi.


Lăng Cửu giương mắt nhìn theo, đã thấy nàng vui vẻ chạy bên cạnh xe ngựa vận chuyển bạc, nhìn dáng dấp tựa hồ là ở trên mấy xe ngựa sắp xếp mấy rương bạc lớn.

Dáng dấp kia, làm Lăng Cửu cảm thấy nếu như không phải không thuận tiện, nàng hận không thể đem bạc trong rương đều dọn ra đếm một một lần.

Ôm ngược lại không phải là tiền của mình, nhìn cũng không có tâm thái gì, Giang Cửu cơ hồ không thể quản những tai ngân này.

Từ lúc lên đường tới nay, nàng lần đầu tiên chủ động hướng về xe vận chuyển tai ngân, huyên náo đến mấy quân sĩ trị thủ cũng nhìn chằm chằm nàng.

Một hồi lâu, Giang Cửu trở về, không biết có phải hay không bị những ánh mắt quỷ dị của quân sĩ nhìn đến không dễ chịu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Lăng Cửu mơ hồ nghe thấy nàng nói thầm một câu: "Thật nhiều tiền, đáng tiếc cũng không phải của ta......"
*****************************************************************
Mấy ngày sau đó, ngày tháng lên đường của đội ngũ lại càng không dễ chịu lắm.

Trưa ngày thứ ba sau khi bọn người Giang Cửu đi ngang qua Ninh An thành, chính thức tiến vào địa giới Dịch Châu.


Khắp nơi hiu quạnh như dự kiến, nạn đân khắp nơi cũng là trong dự kiến, tình cờ gặp phải nạn dân cướp đoạt lại càng không thể tránh khỏi......!
Bất quá là ba ngày lộ trình mà thôi.

Ba ngày trước đất nước ca múa mừng thái bình, ba ngày sau đất nước dù không gọi là địa ngục giữa trần gian, nhưng cũng không phải là nơi yên ổn gì, những nạn dân bất quá là đang giãy dụa cầu sinh mà thôi.

Đột ngột biến hóa, để trong lúc nhất thời Giang Cửu không hề chuẩn bị có chút không phản ứng kịp, mỗi lần thấy nạn dân tập kích, nàng đều trốn ở phía sau Lăng Cửu.

Tuy rằng sức chiến đấu của nạn dân rất thấp, đối với trang bị hoàn mỹ của đội ngũ căn bản là không có uy hiếp, thế nhưng có thể trốn ở phía sau Lăng Cửu, Giang Cửu vẫn cảm thấy càng thêm an tâm một chút.

Ngay lúc Giang Cửu ngây thơ cho rằng, công chúa điện hạ đặc biệt phái ám vệ Lăng Cửu đến, cũng chỉ là vì hỗ trợ trấn áp những nạn đân có can đảm cướp quân đội này cũng tiện bảo vệ an toàn của nàng, một cái tin truyền đến, thành công làm cho nàng biết cái gì gọi là bất ngờ cùng kinh hãi —— nạn dân khởi nghĩa, An Dương bạo loạn.

Nghe tin tức như thế, Lý đại nhân đang đầy mặt xoắn xuýt gặm lương khô cũng cả kinh ném xuống lương khô, Lục Tiến ngồi trên lưng ngựa thiếu một chút từ trên lưng ngựa té xuống, Giang Cửu nhưng là trực tiếp đem từ "Trợn mắt ngoác mồm" diễn đạt đến rất sống động.

So ra, trong những người có chút thân phận ở đây, chính là Lăng Cửu mặt than trước sau như một.

Có cái gì ở trong đầu chợt lóe lên, Giang Cửu còn vẫn duy trì vẻ mặt trợn mắt ngoác mồm, nhưng theo bản năng đưa mắt liếc nhìn về phía Lăng Cửu.

Trên mặt người này quả nhiên vẫn là không có biểu hiện gì, có điều lấy những ngày qua hai người ở chung, theo những hiểu biết của Giang Cửu đối với nàng mà nói, ánh mắt người này rõ ràng càng trở nên thâm trầm, trong cặp con ngươi đen bóng tựa hồ ẩn giấu cái gì.


Tận lực khắc chế mình không âm mưu luận, Giang Cửu tự giác giơ tay khép lại miệng mình, thật lâu mới khô cứng hỏi: "Cái kia......!Chúng ta còn muốn tiếp tục đi sao?"
Bởi vì đã tiến vào địa giới Dịch Châu, ven đường ở dưới sự chủ trì của Lý đại nhân, đã phân phối một phần tai ngân xuống.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, những tai ngân còn dư lại này là muốn vận chuyển đến nơi chịu ảnh hưởng thiên tai nhiều nhất ở Dịch Châu, Hà Dương, Giang Cửu trước kia nói lấy công đại chẩn, tiểu ngạch thải khoản gì đó, cũng là chuẩn bị đi đến Hà Dương thực thi.

Chỉ là muốn đi Hà Dương, cần đi qua An Dương, nguyên bản Giang Cửu còn sợ An Dương vương yêu tiền tham ô tai ngân của bọn họ, hiện tại là tính kế an toàn, nhưng nàng lại càng sợ những nạn dân bạo loạn kia.

Lý đại nhân mím mím môi, âm thanh đồng dạng hơi cứng ngắt: "Dưới tay An Dương vương cũng có mấy ngàn binh mã, một đám loạn dân mà thôi, rất nhanh sẽ có thể bình định." Nói xong giống như tiếp thêm sức sống cho bản thân, lại bỏ thêm câu: "Ân, khẳng định không có vấn đề gì, nói không chứng lúc chúng ta đi đến An Dương, bên kia đã sớm an định lại."
Ý tứ, cho dù gặp phải nguy cơ phản loạn, đội ngũ này cũng sẽ không đình chỉ, vẫn phải tiếp tục tiến lên.

Trong lòng không chắc chắn lại sợ chết, Giang Cửu liền đem ánh mắt tìm đến phía Lục Tiến, kết quả thấy vị Phó tướng đại nhân này hai mắt lấp lánh, một mặt nghiêm túc nói: "Thiên hạ ngày nay thái bình, quốc thái dân an, loạn dân Dịch Châu nhất định là không kéo dài được.

Ăn lộc vua làm việc cho vua, nếu là An Dương vương không thể bình định, vậy đợi ta liền giúp đỡ một chút sức cũng là không sai."
Được rồi, đây chính là phần tử tốt đánh nhau, gặp phản loạn hắn nghĩ tới không phải nguy hiểm, mà là quân công.

Nếu như lúc bọn họ đến An Dương, bạo động vẫn không bị trấn áp, hắn không chắc sẽ chủ động đi đến phía trước tập hợp đâu.

Bất đắc dĩ, Giang Cửu thu lại ánh mắt, phút cuối cùng không quên liếc nhìn Lăng Cửu một chút, nhưng bất ngờ ở trong mắt nàng phát hiện một tia trào phúng, thoáng cái biến mất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận