Ách Công Chúa Điện Hạ


"Sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi." Công chúa điện hạ chủ động đưa ra lời trở về thành, mà Giang Cửu lại có chút cao hứng không nổi.

Vừa rồi, Giang Cửu cùng Sở Thiều nhìn thấy nhóm người thứ hai từ Kinh thành đến.

Trong đó có người mà chấp chính Công chúa điện hạ cùng ngồi ăn chờ chết Tiểu Giang đại nhân đều quen biết —— Trạng nguyên lang vừa nhậm chức Lại bộ Lang trung Lý Hồng Vũ.

Lại nói Giang Cửu lúc trước cũng chỉ là trong lúc thi đình thấy Lý Hồng Vũ một lần.

Hôm nay bất quá qua mấy tháng, người này vậy mà đã đi Lại bộ, còn thăng làm Lang trung, hôm nay nhìn thấy thì phiền muộn tối tăm ngày đó đã biến mất, biến thành một bộ dạng hăng hái.

Quả nhiên là trong triều có người làm việc tốt, dựa vào có cha là thừa tướng làm chỗ dựa, Lý Hồng Vũ mấy tháng này cũng thực có thể nói là thuận buồm xuôi gió, bất quá là đi Hàn Lâm viện, lập tức liền quan thăng hai cấp đi Lại bộ nhậm chức.

Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ là tốn tâm huyết gấp mấy lần, cũng không nhất định có thể được thành tích này.

Giang Cửu bĩu môi, kiên quyết không thừa nhận chính mình có chút hâm mộ và ghen ghét.


Cũng nói, coi như là cho nàng cơ hội lên chức như vậy, nàng chỉ sợ trừ bỏ lo lắng cũng chỉ là lo lắng, căn bản không có khả năng vui vẻ khi thăng quan phát tài.

Cuộc sống như ngày hôm nay mới thích hợp với nàng, chờ tích góp được một ít tiền, nàng sẽ quyết đoán từ quan a.

Những vấn đề này Giang Cửu thậm chí nghĩ đến rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn như cũ có chút không thoải mái.

Đi theo phía sau Công chúa điện hạ muốn chủ động quay về thành, Giang Cửu nhìn chằm chằm theo bóng lưng ở phía trước, trong đầu bỗng nhiên hiện lên ánh mắt phiền muộn của Lý Hồng Vũ lúc thi đình cùng lời của những đại nhân Hàn Lâm viện từng nói trên bàn rượu...!
Hôm nay Công chúa điện hạ cố ý ra khỏi thành, chỉ là vì chờ hắn xuất hiện sao? Đừng nói chẳng qua là trùng hợp, Công chúa điện hạ rõ ràng là nhìn thấy Lý Hồng Vũ đến mới quyết định phải về thành, Giang Cửu lại thấy rất rõ ràng đấy.

"Như thế nào không đi, ngươi không phải đói bụng sao?" Đi vài bước không nghe thấy động tĩnh, Sở Thiều quay đầu lại kỳ quái hỏi.

"Ôi!" Giang Cửu ngạc nhiên: "Công chúa làm sao mà biết được?"
"Bụng của ngươi kêu vang như vậy, ta cũng không phải kẻ điếc, tự nhiên đã nghe được." Sở Thiều cười nhìn Giang Cửu, thầm nghĩ quả nhiên là cái ham ăn, trong lời nói mang ý tứ trêu chọc.

Giang Cửu mặt hơi đỏ lên, cười ngốc hai tiếng sau vội vàng hai ba bước bắt kịp Sở Thiều.


Mà không có ý tứ về không có ý tứ, Giang Cửu cũng không thể phủ nhận giờ khắc này, trong lòng của nàng một mảnh ánh mặt trời sáng lạn.

Trên đường trở về thành, Giang Cửu hỏi: "Công chúa, chúng ta lúc nào trở về phủ nha ở vậy?"
"Có lẽ nhanh thôi.

Như thế nào, ngươi rất muốn trở về?" Sở Thiều thuận miệng nói.

"Đúng vậy a đúng vậy a, chúng ta 'Mất tích' đã lâu như vậy, không xuất hiện nữa A Cửu nhất định rất lo lắng." Giang Cửu nhưng là nghe nói, Lăng Cửu mang người bốn phía không ngừng nghỉ tìm Công chúa điện hạ suốt hai ngày, nghe nói nàng còn dẫn người mạnh mẽ xông vào hai phủ Vương gia, cũng không biết trận ồn ào này ảnh hưởng đến bao nhiêu người.

Sở Thiều lần nữa khiêu mi, giọng nói không mặn không nhạt: "Ngươi chỉ là bởi vì sợ Lăng Cửu lo lắng mới gấp gáp hiện thân như vậy sao?"
Tư duy đa phần đều không cùng một kênh với Công chúa điện hạ, tiểu Giang đại nhân giả vờ ho hai tiếng, cho là bị mưu trí vô song Công chúa điện hạ nhìn thấu, vì vậy thành thật khai báo nói: "Kỳ thật, kỳ thật trừ bỏ sợ A Cửu lo lắng, ta cũng rất nhớ nhung đầu bếp bên trong nha phủ cùng...!thịt kho tàu của hắn."
Trước là sững sờ, tiếp theo bất đắc dĩ cười cười, Sở Thiều bình tĩnh tiếp tục cất bước về phía trước, quyết định tạm thời xem nhẹ người ham ăn nào đó.

*****************************************************************
Sau khi lại ở trong nhà trọ kia đợi thêm một ngày, Giang Cửu ghé vào cửa sổ trên lầu hai của nhà trọ nhìn xuống phía dưới, phát hiện bên trong An Dương Thành là càng lúc càng náo nhiệt.


"Tôn tử của Tần thái phó, con trai của Trương Thượng Thư, nhi tử của Lý thừa tướng, chất nhi của Hoắc tướng quân, cháu ngoại của Lô Thái sư cháu ngoại..." Giang Cửu xoè tay đếm lấy mấy người quen biết nhìn thấy hai ngày nay, sau đó nhe răng —— chậc chậc, hơn phân nửa thanh niên tài tuấn của Kinh thành đều tề tụ ở An Dương Thành này.

Đương nhiên, Giang Cửu không chút nghi ngờ, nếu như qua thêm hai ngày nữa, một nữa thanh niên tài tuấn còn lại kia cũng đều sẽ đến.

Mà hôm nay, Giang Cửu ước chừng cũng đoán được nguyên nhân những người này bỗng nhiên xuất hiện ở trong An Dương Thành nho nhỏ này...!Ánh mắt thoáng nhìn về Công chúa điện hạ đang bình tĩnh uống trà ở bên cạnh, những người này đến, còn không phải là vì vị "Mất tích đã lâu" Công chúa điện hạ hay sao?!
Nhìn Tiểu Hoắc tướng quân dưới lầu tư thế hiên ngang, vội vàng đánh ngựa đi qua, Giang Cửu không nhìn được cười cười.

Trong những người đến đây không biết có bao nhiêu người là nhìn trúng vị trí phò mã, nghĩ đến Công chúa điện hạ "Thân hãm nhà tù", đến trận anh hùng cứu mỹ nhân để bắt được tâm hồn của mỹ nhân, cuối cùng được lợi gấp đôi.

Chẳng qua là xem ra hôm nay, Giang Cửu cũng chỉ muốn nói hai chữ "Ha ha..."
Công chúa điện hạ văn võ song toàn, mưu trí vô song, cần bọn phàm nhân các ngươi cứu giúp sao? Quả nhiên, người ngốc ở Sở quốc thật sự rất nhiều a!
Trong lòng có chút đắc ý vô danh, tiểu Giang đại nhân hào hứng bừng bừng ghé vào bệ cửa sổ nhìn một buổi chiều, quả nhiên thấy được các loại quan nhị đại trong truyền thuyết ở Kinh thành.

Đường phố yên tĩnh rất nhiều lại bởi vì những người này, một lần nữa náo nhiệt, Giang Cửu ở trên bệ cửa sổ ngẫu nhiên nghe được đôi lời, nhưng thật ra lại nhận thức được rất nhiều nhân vật có thanh danh hiển hách trong Kinh thành.

Đương nhiên, đây chỉ là nàng nhận biết một mặt, bởi vì vị trí gian phòng mà Công chúa điện hạ lựa chọn rất tốt, tiểu Giang đại nhân ghé vào trên bệ cửa sổ, người trên đường cho dù là cưỡi trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn, cũng không nhìn thấy được nàng.

Buổi tối, Tiểu nhị ca của nhà trọ đưa đồ ăn đến, trước sau như một rau xanh thêm cơm trắng.


Giang Cửu nhìn thấy sắc mặt đều muốn đổi giống màu rau xanh kia, nhưng thật ra Sở Thiều quen khẩu vị thanh đạm, không có cảm thấy mỗi ngày ăn rau xanh có cái gì không tốt, vẫn như cũ bình tĩnh nâng đũa dùng cơm.

"Công chúa, hôm nay trong thành đến thật nhiều thanh niên tài tuấn từ Kinh thàn a." Tiểu Giang đại nhân cắn chiếc đũa, vừa nói vừa quan sát thần sacw của Công chúa điện hạ.

Tuy nói buổi trưa Công chúa điện hạ đều chỉ uống trà đọc sách, nhưng Giang Cửu biết rõ, những động thái trong thành này nhất định là không thể gạt được nàng.

"Tiểu Giang đại nhân, ăn không nói ngủ không nói." Bình tĩnh ngước mắt nhìn Giang Cửu cái, Công chúa điện hạ tiếp tục ăn cơm.

"A." Tiểu Giang đại nhân hậm hực lên tiếng, cầm chiếc đũa chọc chọc rau xanh trong bát, hoài niệm về cuộc sống không rời thịt ở Kinh thành.

Vì vậy nhịn không được lại hỏi một câu: "Công chúa, chúng ta lúc nào hồi nha phủ a?"
Sở Thiều nhàn nhạt nhìn qua, Giang Cửu tự giác rụt cổ một cái, nhưng vẫn nhận được đáp án rõ ràng: "Ba ngày, ba ngày sau ngươi và ta cùng nhau trở về."
Nhìn ra được, câu "Ba ngày" của Công chúa điện hạ là đã suy tính kỹ càng, mà nghe vào trong tai của Giang ham ăn, câu "Ba ngày sau trở về" chẳng khác nào "Ba ngày sau liền lại có thịt ăn".

Bất quá vẫn căn nhắc vấn đề hình tượng, con mắt lóe sáng óng ánh của Tiểu Giang đại nhân vẫn là cố gắng thu lại bộ dạng ham ăn của mình, nghiêm trang hỏi: "Cái kia Công chúa điện hạ sau khi trở về có tính toán gì không?" Đưa nhiều người đến như vậy, không cần an bài rõ ràng sao?
Sở Thiều nghe vậy ngẩng đầu, hướng về phía tiểu Giang đại nhân khẽ mỉm cười, đợi ánh mắt đều có chút đăm đăm, nàng mới thu lại nụ cười, nhàn nhạt nhả ra hai chữ: "Ăn cơm!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận