Ách Nô

Quyên Nhi run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, vài tên thủ vệ cùng Viên Cảnh Triệt đứng ở cửa, sau khi chứng kiến cảnh tượng trong phòng đều hút một ngụm khí lạnh.

Viên Cảnh Triệt lại một lần nữa cảm thấy Tây Tường Liệt tuyệt đối không phải người dễ chọc, may mắn gã tỉnh ngộ sớm, bằng không tứ chi gã có lẽ thật sự sẽ bị Tây Tường liệt sai người chặt đứt mất.

Tây Tường Liệt ôm lấy Tiểu Nhiễm đang hôn mê, hướng đám thủ vệ ra lệnh: “Đem nơi này dọn dẹp sạch sẽ, người ở đây một kẻ cũng không được thả ra, bổn vương sẽ điều tra mọi việc!”

Nói xong, Tây Tường Liệt lại liếc mắt nhìn Liễu Yến gần như bất tỉnh nằm một góc: “Chuẩn bị thuốc thang, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng không được để cho nàng ta chết!”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Phân phó mọi chuyện xong, Tây Tường Liệt liền ôm Tiểu Nhiễm đi, trực tiếp dùng khinh công đạp gió bay về Vĩnh Hàm Các.

Viên Cảnh Triệt há to miệng nhìn Tây Tường Liệt đang cấp tốc rời đi, tốt xấu gì gã cũng là người có công lớn, sao Tây Tường Liệt ngay cả một câu cám ơn cũng không có vậy?

Kỳ thật Viên Cảnh Triệt cũng không biết Liễu Yến thế nhưng lại dám sai người hủy đi sự trong sạch của Tiểu Nhiễm, gã căn bản là không biết trong phòng rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì. Nhưng vì đứng ở bên ngoài vô tình nghe được hai nha hoàn nói chuyện với nhau, hơn nữa gã cũng nghe được một chút tiếng động khả nghi phát ra từ trong phòng.

Viên Cảnh Triệt có dự cảm là sắp xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ, cho nên mới sai người đi gọi Tây Tường Liệt còn đang ở trong cung trở về. Gã không phải là giúp Tây Tường Liệt, gã chỉ là đang giúp tiểu bảo bối xinh đẹp kia thôi.

Ai, nói đi nói lại, gã thấy lần này mình sao lại ngốc như vậy, Viên Cảnh Triệt tự gõ vào gáy mình.



Ba vị thái y y thuật cao siêu trong cung đều bị gọi vào Thụy Dương Vương phủ, Tiểu Nhiễm như cũ vẫn hôn mê bất tỉnh. Thu Đào lúc này đã từ trong hôn mê tỉnh lại, đầu quấn băng trắng, lo lắng đứng ở bên giường Tiểu Nhiễm.

“Nhiễm Nhi bị sao vậy?” Tây Tường Liệt hỏi.

“Bẩm Vương gia, vị công tử này đầu lưỡi bị thương, bụng vì bị đánh đá kịch liệt mà làm cho khoang bụng có chút thâm tím. Trừ bỏ hai nơi này, chỗ khác đều chỉ là vết thương ngoài da, không có gì trở ngại, nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày tức khắc sẽ khỏi.” Một vị thái y già nói.

Tây Tường Liệt thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Kia phải trị liệu thế nào?”

“Cũng không có gì khó khăn, thần sẽ đem thuốc trị liệu vết thương ngoài da đến, mặt khác thần cũng sẽ kê một phương thuốc, mỗi ngày cho vị công tử này uống ba lần là ổn.”

Sau khi thái y kê đơn thuốc xong, Tây Tường Liệt lập tức sai người đi sắc. Hạ nhân trong phòng đều bị đuổi ra ngoài, Tây Tường Liệt ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Nhiễm.

“Nhiễm Nhi, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta……” Tây Tường Liệt cầm lấy tay Tiểu Nhiễm áp lên gương mặt mình, thanh âm có chút nghẹn ngào.

“Ta sẽ không bao giờ … để cho bất luận kẻ nào làm thương tổn ngươi nữa, ta sẽ không bao giờ để cho kẻ nào xúc phạm đến ngươi. Ta hận không thể giết chết tất cả, ta muốn hủy diệt tất cả, hủy diệt chính mình, ta không bao giờ muốn nhìn đến bộ dáng tuyệt vọng của ngươi nữa, Nhiễm Nhi……”

Đem vạt áo Tiểu Nhiễm cởi bỏ, khéo léo cắt y phục nó ra, Tây Tường Liệt cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau thân thể cho Tiểu Nhiễm.

Từ cổ tay tới cánh tay, từ phần eo đến ngón chân, mỗi một tấc đều cẩn cẩn thận thận, không chạm vào bất cứ vết thương nào trên người nó.

Nhìn dấu vết bị ngược đãi thô bạo trên thân thể nó, Tây Tường Liệt lòng đau như bị dao cắt, hắn cúi đầu hôn lên một vết thâm tím. Hiện tại Nhiễm Nhi tựa như con bướm nhỏ bị chặt đứt cánh, không thể bay lượn, chỉ có thể nằm trên mặt đất đau đớn vùng vẫy.

Tây Tường Liệt lấy thuốc mỡ qua, mở miệng Tiểu Nhiễm, thật cẩn thận bôi lên chỗ bị thương ở lưỡi nó. Thời điểm ngón tay chạm đến, còn có tơ máu dính vào, nếu hắn tới muộn hơn một chút, Nhiễm Nhi sẽ thực sự đem đầu lưỡi cắn bỏ đi?

Sau khi bôi thuốc lên toàn bộ vết thương trên người Tiểu Nhiễm, Tây Tường Liệt lại giúp nó thay một bộ y phục sạch sẽ.

Hôn lên trán nó một cái thật sâu, Tây Tường Liệt kêu Thu Đào tiến vào hầu hạ rồi mới đi ra ngoài.



Trong thư phòng Tây Tường Liệt hiện giờ là cao thủ xử án tiếng tăm lừng lẫy, Hình bộ tổng quản Vương Thanh Trúc.

“Trừ bỏ Nguyệt Tiên Cư ra, tất cả những nơi khác ngươi đều phải đi điều tra, nhất định phải làm sáng tỏ vụ việc này.”

“Hạ quan sẽ cố gắng hết sức mình.”

“Trong vòng ba ngày, hy vọng ngươi có thể cho bổn vương câu trả lời thích đáng.”

Nếu không phải chuyện này xảy ra, hắn sẽ không để cho người ngoài can dự vào chuyện trong vương phủ, chính là hiện giờ…… Tây Tường Liệt đang muốn kêu tổng quản đến, tiểu bạch điêu thú cưng của Tiểu Nhiễm lại đột nhiên xông vào thư phòng.

Tây Tường Liệt không khỏi mở to hai mắt nhìn bạch điêu, bạch điêu kia thế nhưng lại cắn áo hắn kéo ra bên ngoài.

Chẳng lẽ Tiểu Nhiễm đã xảy ra chuyện? Tây Tường Liệt lập tức hoảng hốt đi theo bạch điêu. Nhưng kỳ quái là, bạch điêu không có chạy hướng Nguyệt Tiên Cư, mà là hướng phía bên ngoài Vĩnh Hàm Các chạy tới.

Tây Tường Liệt cảm thấy có điểm khó hiểu, một đường đi theo bạch điêu, kết quả là tới được chỗ ở của Đại phu nhân.

Bạch điêu không đi tiếp nữa, chỉ nhảy lên bả vai Tây Tường Liệt, kêu vài tiếng.

Đại phu nhân danh gọi Đàm Tư Tư, vốn không được Tây Tường Liệt để ý đến đã lâu, Tây Tường Liệt đoán rằng bạch điêu dẫn hắn tới nơi này là có mục đích gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui