Duẫn Huyền Niệm trong tay cầm , mở ra trang đầu tiên
Đệ nhất phúc nãi túng điệp tầm phương chi thế (tấm thứ nhất- thế bươm bướm dọc tìm hướng)
Đệ nhị phúc nãi phong nhưỡng mật chi thế (tấm thứ hai- thế ong ấp ủ mật)
Đệ tam phúc nãi mê điểu hồi lâm chi thế (tấm thứ ba- thế chim mê luyến bay về rừng)
Đệ tứ phúc nãi ngã mã bôn tàu chi thế (tấm thứ tư- thế ngã mã bôn tàu)
Đệ ngũ phúc nãi song long tranh đấu chi thế [1] (tấm thứ năm- thế song long trang đấu)
Trời, giữa trang sách lại toàn là hình phiến tình nam nữ g**o c*u, tay run run, thu hết dũng khí giở nhanh sang trang khác, miễn cưỡng mở đôi mắt đẹp nhìn vào. Vì sao không có nam nhân hòa nam nhân,……..cái này rõ ràng chơi khâm hắn mà, như thế thì sao hắn có thể dò được phản ứng không rõ ràng của mình là do đâu chứ?
Duẫn Huyền Niệm bất giác cắn môi dưới, nhón chân trả Đông Cung đồ về chỗ cao nhất của giá sách, còn có vài cuốn nữa, không biết có nên xem tiếp hay không?
Nỗi thẹn thùng cùng với sự tò mò giao chiến dữ dội một lúc lâu, Duẫn Huyền Niệm hít sâu một hơi, đáp án là đọc tiếp nữa (^^, cũng không phải hiền nhỉ). (gật đầu)
Vốn có bản lĩnh là đọc qua một lần sẽ không quên, trong óc hắn giờ toàn là những tư thế tình ái như một cuốn bách khoa toàn thư, hễ nhắm mắt lại là thấy mấy bức tranh đó hiện ra rõ ràng. Lẽ nào như vậy nhỉ!!! Duẫn Huyền Niệm, mắt hạnh sương mù, gò má bắt đầu đỏ, vành tai khô nóng, hai tay nắm chặt giá sách, toàn thân mềm nhũn như sắp không trụ nổi. Hắn vốn sợ độ cao, hiện đang đứng trên cái ghế hoa cao gần cả thước. Nhìn xuống mặt đất, nếu mà té xuống thì chắc chắn là mặt mũi bầm tím hết, nói không chừng còn gãy cổ mà chết, phía dưới lại có thêm vài cái bàn trà, là hắn dùng kê ghế để leo lên, giờ làm sao mà xuống được đây? (Vậy sao lại leo lên được vậy ta, mãnh lực của sách xxx thật lớn ^^) (cái này là bản tính vốn có a!). Trong miệng tự nhiên thầm gọi:
‘Lãnh gia_’
Một cái chớp mắt kinh thiên động địa mà che miệng lại, mình gọi tên nam nhân đó để làm chi?
Người đang canh giữ bên ngoài là A Sinh, càng mạc danh kỳ diệu chính là biết rõ bản thân là người câm, còn làm điều thừa mà che miệng lại.
Một lúc sau, Duẫn Huyền Niệm buồn bực bỏ tay che miệng ra, cảm thấy trọng tâm dưới chân không ổn, a! Phải nhanh lên, mau nắm lấy giá sách để phòng ngã xuống, cái ghế cao như bị tư thế gắp gáp của hắn làm hoảng lên, cũng run run ngã theo.
Duẫn Huyền Niệm toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hắn không thể tự leo xuống càng không thể mở miệng kêu cứu, chỉ có thể nhìn chăm chăm ra cửa phòng, trong lòng chờ đợi “người nào đó” đến giúp hắn thoát khỏi cảnh này. Giờ này Lãnh gia đang ở đâu? Hôm nay có khách, không thể về sớm như vậy.
Không biết như vậy đã bao lâu, máu cùng mồ hôi từ tay Duẫn Huyền Niệm đã chảy ra in vào kệ sách. Hắn bắt đầu từ bỏ hy vọng. Nếu ta chết thì Lãnh gia sẽ tiết kiệm được một trăm hai mươi lượng cùng 1 con cá rồi (^^), Huyền Niệm giờ đang đói, nhìn xuống mặt đất thầm đổ lỗi, làm kệ cao như vậy làm gì?
Bỗng nhiên, một giọng trầm trầm quen thuộc hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”
Duẫn Huyền Niệm ngạc nhiên, đích thị là Lãnh gia đang ở dưới, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lãnh Thiết Sinh nhún một cái đã nhảy lên giá sách, một tay nắm lấy tấm vách một tay kéo Duẫn Huyền Niệm lên ôm vào trong lòng, trọng lượng cơ thể đều không phải nặng, thế nhưng lại chiếm vị trí tối trọng yếu trong lòng của y.
Lãnh Thiết Sinh ôm người nhảy xuống đất, thư phòng vang lên những tiếng “bing bing bang bang” cái bàn, mấy cái ghế và cả mấy cuốn sách đồng loạt ngã xuống.
Tức giận bị nghẹn lại trong lòng Lãnh Thiết Sinh lập tức phát pháo: “Ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì? Sao lại leo cao như vậy? Nếu nhất thiết muốn tìm sách quí ở tuốt trên cao kia sao không gọi người lại giúp?” Tình thế cấp bách bao nhiêu lo lắng đều phát hết ra miệng, mà quên mất một điều hắn sẽ không nói.
Con mẹ nó! Ôm chặt lấy Duẫn Huyền Niệm, Lãnh Thiết Sinh, xoa xoa trán trấn an nói: “Ta không nên hung dữ với ngươi như vậy, lúc nãy ta sợ ngươi gặp chuyện ngoài ý muốn”
Duẫn Huyền Niệm tay nắm lấy áo ngoài của nam nhân, môi mấp máy không biết là muốn nói gì: ‘Ta chỉ muốn lấy sách Luận ngữ của Khổng Tử’ (Xạo quá ha ^^). (=.= cái này là hậu quả của việc Lãnh ca cưới về mà không quản giáo cho nên đâm hư nè, cho nên nếu ai có thú thê xin nhớ câu “dạy vợ từ thuở ban sơ mới về” a!)
“Huyền Niệm, ngươi không nên leo cao như vậy, nếu cần cứ nhờ hắn giúp, đừng sợ hắn ta” Lãnh Thiết Sinh chỉ A Sinh ở ngoài nói.
Huyền Niệm gật đầu.
Lãnh Thiết Sinh cảm thấy hưởng thụ, nương tử không ly khai ôm ấp của y? Y ôm vào thật mềm mại, không cứng đờ đi?
Này có đúng hay không biểu thị cơ hội của y đã tới, nếu vậy y….Mẹ kiếp! có khả năng lắm ah, y làm việc luôn nhanh chóng, tích cực nhờ như thế mà nổi danh.
Rèn sắt phải rèn lúc nóng mà
Lãnh Thiết Sinh đã quên vừa mới bưng cơm đến cho nương tử, hiện tại cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là…mỹ nhân đang nằm trong lòng. Y lại không phải là Liễu Hạ Huệ[2], y danh chính ngôn thuận là tướng công, trượng phu, tử quỷ, thiên sát, (mấy từ này đều là cách mà thê tử thường gọi tướng công mình)….của nam nhân này. Giữa phu thê điều tiên quyết là phải bồi dưỡng tình cảm. Này không phải là vài chỗ hai người bọn họ thiếu hụt sao.
Lãnh Thiết Sinh nâng gương mặt thanh lệ tuyệt sắc của nương tử lên, bắt đầu kể lể tâm tình.: “ Ha hả,…Yểu điệu tâm cang, ngươi là mụ la sát của lòng ta, ta thích cực kì bộ ngực của ngươi, thắt lưng hồ lô, cái mông xinh đẹp thì phì nộn núc na núc nít khỏi chê, hiện tại ta thầm nghĩ nên đem ngươi ra mà lột hết trơn,…” (Sặc sặc, anh này ngây ngây thơ thơ nhỉ, ai nói với Hữu câu này, Hữu đánh chết liền, ọe ói) (thông cảm, ảnh bị “trùng” lên não =.=)
Ngoài miệng thì nói những câu được cho là “sát thương” chốn khuê phòng, nhưng Lãnh Thiết Sinh không mong đợi nương tử của y phản ứng mà chỉ chăm chăm vào mục đích chính là lột y phục của người đang nằm trong lòng. Khuyết Bất Thâu quả thật ăn nói khéo quá _y thầm nghĩ.
Mẹ nó! Duẫn Huyền Niệm vừa mới kinh hãi, tâm trạng còn đang mơ mơ hồ hồ, bất luận là tình huống nào cũng nắm ko rõ: Nam nhân này muốn nói tới ai?
Mụ la sát là ai?
Trên người hắn không có thắt lưng hồ lô, cái mông xinh đẹp càng không có, Lãnh gia đã lầm đối tượng rồi chăng?!
Đột nhiên những hình ảnh trong sách vừa nãy lại ùa về, hiện rõ mồn một trong đầu hắn. Huyền Niệm sực nhớ lại bà la sát vốn là tiếng để gọi thê tử trong bang. Nó lại được thốt ra từ miệng nam nhân này. Tại thời điểm này, hắn thấy trong lòng mình có nhiều câu hỏi không biết lý giải ra sao.
‘Nói cho ta biết, ngươi có phải hay không đem ta trở thành nữ nhân mà ôm?’ Duẫn Huyền Niệm hỏi vấn đề mà nam nhân nghe không được.
Không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Lãnh gia đang cởi dây buộc áo của hắn, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, nắm rồi lại thả, thả rồi lại nắm _vô cùng phẩn nộ.
Hai người sống chung một đoạn thời gian, hắn thường xuyên nghĩ, có nên thuận theo để tiếp tục trả nợ hay không? Chính là tự tôn lại ngăn cản Lãnh gia xâm chiếm?
Vứt bỏ hết mọi vấn đề, hắn càng lúc càng vô pháp xem nhẹ phản ứng của thân thể, không hề cảm thấy ác tâm, không chán ghét đụng chạm của nam nhân.
Xiêm y trên người hắn rơi xuống đất, Duẫn Huyền Niệm thả lỏng cánh tay, chậm rãi vươn ra, cả người run rẫy chịu không nổi do nam nhân cởi áo trong của hắn bằng miệng. Cả người cương cứng, cảm giác thật lạnh, nam nhân kia thân thể lại rất nóng đè lên trên, thân thể cả hai như hòa tan với nhau.
“Huyền Niệm…”, Lãnh Thiết Sinh hôn lên trán hắn, nghĩ rằng nương tử chịu chủ động chạm y. Có phải là mấy lời y nói lúc nãy có hiệu quả nên nương tử không ghét y nữa. (Ngây thơ thật hén, ôi Sinh ca ca của ta).
Y gỡ tóc hắn ra, hôn lên ngực hắn, nơi trái tim đang đập rộn ràng mà phát thệ (thề nguyền), Bất luận nương tử có yêu y hay không, y chắc chắn sẽ nâng niu nương tử thật tốt, tốt nhất trên đời này.
Duẫn Huyền Niệm để cho nam nhân bế hắn đặt lên quí phi đẩu (cái ghế quí phi), thuận theo nam nhân này, trong lòng có chút xót xa và tức giận, ý thức bồi hồi và rất mâu thuẫn, não hắn nhận sai giới tính rồi sao, cơ bản là đã vứt bỏ hết tự tôn, từ từ chấp nhận sự hoang đường của y.
——–
Sáng sớm, giai nhân nằm trong ngực vẫn còn say ngủ, Lãnh Thiết Sinh đã tỉnh lại, y tranh thủ vuốt má hắn, nhìn thiên hạ đang ngủ say, nội tâm của y trở lại như cũ, cảm thấy rất hụt hẫng.
Nương tử y quá lãnh đạm, bất luận là y có nói bao nhiêu lời tâm tình, nương tử của y chỉ là ngoài mặt thì thuận theo y, nhưng không thể nhìn thấy tình cảm mãnh liệt trong mắt nương tử. Quả thực, giống như là một con cá chết.
“Ngươi đến tột cùng đem ta trở thành cái gì? Vì sao không thích ta, lẽ nào ta đối với ngươi không tốt?
Cơ bản cuộc hôn nhân này chỉ là vô ích tăng thêm khuê oán (oán giận khuê phòng), người bày tỏ luôn luôn là y,…đối phương chỉ biết tối ngày xem thư tịch bày ra dáng vẻ tươi cười, đối với những người khác thì gật đầu làm như tốt lắm còn đối với y chỉ còn lại sự thẫn thờ và coi thường.
Giờ đây nương tử đối với gia vụ (công việc nhà) để ý càng nhiều thì ánh mắt nhìn y càng ít. Mẹ nó, đem y cho là người chết không cảm giác a!
Lãnh Thiết Sinh càng nghĩ càng bốc lửa giận, nghiến răng ken két, cuối xuống cổ Duẫn Huyền Niệm, thật muốn cắn chết hắn cho rồi.
Ái!…….đau
Duẫn Huyền Niệm trợn mắt cứng họng, lãnh diện khó coi đang dán tại khuôn mặt hắn, ‘Cút ngay’. Thân thủ đem nam nhân nặng chết người đẩy ra, gần nhất luôn luôn bị cắn tỉnh.
Hắn mỗi đêm chờ nam nhân trở về phòng mới ngủ, sáng sớm lại thức dậy đến trù phòng làm bữa sáng, lại đói không chết y.
Nhìn lại, y thân thể cũng rắn chắc tráng kiện, tính ra cũng ít nhất mấy lượng thịt, thôi không cần tính toán với….mấy chuyện này nữa (^.^)
Duẫn Huyền Niệm xốc chăn bông, tự bước xuống giường, mặc áo khoác ngoài, thắt chặt đai lưng, sau đó bước ra khỏi phòng.
Hứ! Lãnh gia thích mụ la sát, hắn cái nương tử này sẽ mỗi ngày bày ra thối mặt, không cho tướng công sắc mặt hòa nhã dễ nhìn.
Ngoài ra, hắn vẫn là kiên trì làm cho Lãnh gia sau khi trở về phòng phải tắm rữa xong mới cho lên giường, nếu không thà hắn ngủ dưới sàng nhà còn hơn. (ẻm đang ghen thì phải)
Phạch! Tiếng đóng cửa rất không hài lòng vang lên.
Lãnh Thiết Sinh cuối cùng cũng biết bọn thuộc hạ tại sao lại gọi nương tử nhà mình là “mụ la sát”, âu yếm nương tử của y làm sao lại không phải a.
Nhảy xuống sàn, để cho ánh mặt trời chiếu vào mặt, dáng vẻ tiều tụy đáng thương,….Hảo thương tâm. ( Ta nói truyện này chính là ngược công, ngược công và ngược công a!=.=)
Mùa xuân đã bắt đầu đến, nhưng trái tim vẫn còn chìm trong giá lạnh_đông thật lạnh.
———-
Thợ may đem hai hộp đựng áo mùa xuân mà Lãnh Thiết Sinh đặc biệt đặt may cho vợ. Y dùng tay mân mê những bông hoa trên áo, sau đó mang tất cả về phòng bằng con đường xa nhất coi đó như việc nuôi dưỡng tình cảm.
Xuân Hoa vừa làm xong điểm tâm, ngồi nghĩ mệt trên thềm đá. Nàng a hoàn này tâm trạng rất xấu, lớn tiếng thở dài một cái, nguyên do là Lãnh gia và phu nhân không hòa thuận. Bọn người hầu luôn tự hỏi rằng ai là vật hy sinh tiếp theo, và tại sao phu nhân luôn đối với gia của họ cảm thấy không hài lòng. Nàng và A Sinh được phái hầu hạ nhưng thực ra là canh giữ phu nhân, cũng giống như cho cá ăn vậy mà, nhưng con cá không hề có phản ứng gì hết.
Sao hắn không mau mau về phòng để xem chứ? Ngươi có biết là ta rất muốn làm ngươi vui không? Ta không thể nào nói chuyện với một đôi mắt không biểu lộ cảm xúc, không biết cái gì tốt, cái gì xấu càng không lóe lên bất kì niềm vui nhỏ nhoi nào, làm như thể hiện ra là hắn chết không bằng (Thật ra là có đấy Sinh ca ca ah, tại anh không thấy thui ạh)
Phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thân mật, thậm chí y còn buộc mình nói những lời kinh tởm do những kẻ thối tha khác soạn kịch bản sẳn. Kết quả thu được chỉ là một con cá chết khiến y phải giương cao cờ đầu hàng.
Lãnh Thiết Sinh cảm thấy thật buồn: “Ta có thể làm gì?”
Lãnh gia uống một hóp rượu, thoáng rùng mình vì không khí lạnh. Y nhìn chăm chăm vào vợ mình, quả đúng là một mỹ nhân. Uhm! Y đã chờ vợ về rất lâu, thấy hắn về, y vui vẻ mỉm cười.
Xem ra nam nhân này không cần biết lý do, lần nào cũng chọc cho hắn giận điên lên. Duẫn Huyền Niệm không thèm quan tâm y, hắn ta bước lại bàn viết với những cây bút, nghiên, mực và cả giấy. Hắn đặt bút vào trung tâm tờ giấy, hình như do dự muốn viết gì đó?
Hắn hiếm khi nào viết để giao tiếp với y.
Ta thật sự không muốn y nhìn ta như nữ nhân.
‘Trái tim ta cảm thấy khó chịu lắm’. Duẫn Huyền Niệm nắm chặt bàn tay cầm bút. Hắn đã tình cờ nghe y nói với gia nô của mình. Cho dù là một hảo nam nhân hay một ai đó thì kia thật sự không phải là những lời có ác ý.
Hầu như không thể kiểm soát được bút của mình nữa, Duẫn Huyền Niệm ấn mạnh tay giống như trút bỏ hết những bất bình bực dọc, trả lại sự chà đạp về nhân phẩm mà Lãnh Thiết Sinh đã gây ra cho mình.
Sự kiêu ngạo đã ẩn sâu trong xương Duẫn Huyền Niệm. Không thể chờ lâu hơn, hắn thu bút lại, gạt tay áo đưa năm từ lạnh lùng gởi Lãnh gia: “Ta không phải nữ nhân”
“Ở lại đây” Sau khi y đọc xong những gì mà Huyền Niệm gởi, y trở vào phòng trong, phân loại quần áo, lựa tất cả đồ của nữ nhân hay liên quan đến nữ nhân mà ném đi, không cần biết đến lãng phí ra sao. Nhìn vợ luyện công phu thư pháp vẫn thú vị hơn là nhận một bức thơ. Cuối cùng hắn cũng viết cho y. “Ngươi chỉ toàn nói đều vô nghĩa, đương nhiên ta biết ngươi không phải là nữ nhân rồi” Lãnh Thiết Sinh gầm lên giận dữ mà không cần biết vợ y ở xa có nghe y nói hay không.
Mẹ nó! Tại sao lại tệ hơn thế này.
Duẫn Huyền Niệm thật sự choáng váng vì những gì nam nhân này làm, không biết là đã xảy ra chuyện gì (ngây thơ quá Niệm nhi ah) Ngạc nhiên thật! đang định làm gì vậy, bộ tính giết người sao?
Tâm địa càng lúc càng rối, Duẫn Huyền Niệm ngạc nhiên không dứt. Nam nhân cùng nam nhân…quả là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà[3], tự nhiên muốn đem cái tên nam nhân ngày nào cũng mang hương vị phấn son về phòng ngủ đi làm thịt. Hắn miễn cưỡng cũng chịu được mùi rượu Lan Huân, nhưng còn mùi phấn son thì….taa!
Lãnh gia mưu đồ thối tử nhân. (ý em là anh muốn em ngửi mùi son phấn hôi thối đến chết)
Y phiền muộn tự hỏi: Tại sao ta lại đợi nam nhân đó về.
Lãnh Thiết Sinh trở lại phòng, đem đồ đạc của nữ nhân vứt sang một bên, “Huyền Niệm, cuối cùng là ngươi đang nghĩ gì vậy hả? Ta không đem ngươi đối đãi như nữ nhân, ngươi là thê của ta, mặc kệ ngươi là nam hay nữ thì ngươi vẫn là thê của ta”
Duẫn Huyền Niệm, mãi lo nhìn y phục không để ý đến y
“Nhìn ta” Lãnh Thiết Sinh giận dữ ra lệnh, đồng thời dùng tay kéo mạnh hắn đến trước mặt mình: “Ngươi có thấy không hả, ta đang rất giận đấy”
‘Buông tay’….bàn tay đặt ở vai hắn nắm chặt tưởng chừng như bóp nát hết các khớp xương, Duẫn Huyền Niệm mặt vẫn lạnh lùng giương đôi mắt đẹp trong suốt nhìn y. Hắn nhìn ra được Lãnh gia đang kiềm nén sự giận dữ.
“Ngươi không nói chuyện đã đành, hà cớ gì lại làm như có tai như điếc đối với ta, làm như không hề thấy ta? Ngươi đối với ta như vậy thật đáng ghét! Trong thời gian này, ta ngay cả ngươi thích ăn gì, thích mặc gì, thích dùng gì cũng đều không biết. Ngươi không hề biểu hiện hỉ, nộ, ái, ố, tuyệt không cho ta cơ hội biết tới. Ngươi thật nhẫn tâm làm ta mỗi ngày uể oải, buồn phiền vì ngươi. Ta cưới ngươi về không phải để ngươi mỗi ngày thay ta nấu cơm, để ý đến nhà cửa chỉ là việc vặt. Chuyện trên giường ta còn sợ là ngươi không vừa lòng, còn tìm cách hiếm lạ nữa mà (Ahhhhh, sốc)
Ta chủ tâm theo đuổi ngươi, cốt để ngươi không cảm thấy gả cho ta là thiệt thòi. Kết quả ta càng theo đuổi, ngươi càng không phản ứng ta. Ngươi có biết không, ta rất đố kị những gì được ngươi ưu ái, ghen tức đến nỗi, muốn một mồi lữa thiêu trụi tàn kinh các, đập hủy hết các đồ đạc của ngươi, thậm chí muốn đem tất cả lí ngư (cá chép) trong hồ mà giết sạch!” (Haizzzzz! Ảnh cuối cùng cũng nổi điên a!)
[1] Mấy cái này toàn là tư thế XXX….ko biết như thế nào
[2] Ông này thì quen quá ai không biết thì vào đây xem nhé
[3] Nguyên văn: thành ngữ Cận chu thị xích, cận mặc thị hắc ( gần phẩm màu đỏ thì đỏ, gần mực thì đen)
Những áp lực đè nặng cõi lòng cùng bao nhiêu bực bội hòa với lời nói thốt hết ra ngoài. Lãnh Thiết Sinh dùng ngữ khí lạnh lùng hỏi một vấn đề mà bấy lâu nay tâm can luôn muốn biết: “Ta so với bất luận cái gì trong nhà đều không bằng, ngươi rốt cuộc đem ta trở thành cái gì?”
Cái gì mà cùng nương tử bồi dưỡng tình cảm, y xxx (tự hiểu nha,*cười gian trá*) cũng không xxx lại y, nhiều lắm cũng chỉ lay động như một Mộc Đầu Nhân,…thật muốn đem đầu hắn bổ ra xem trong óc có cái gì ah, này thì Khổng Tử, Lão Tử, Mạnh Tử,…đại khái sẽ nhảy ra cười chết y, nam nhân thích nam nhân—tác nghiệt mà.
“Vì sao ngươi không thích ta?” Lãnh Thiết Sinh giương mắt nhăn mày hỏi, thật muốn lôi người này trực tiếp lên giường, hung hăng thượng hắn một hồi, bất quá hắn tám phần mười là một bộ dạng không chút cảm giác.
“Huyền Niệm, đừng tưởng ta không biết là ngươi đối với ta không cam lòng tự nguyện” Buông tay ra, đại gia không “Tính” thú “Tiên” thi. (ý ảnh là ảnh không có hứng thú làm một thi thể)
Lãnh Thiết Sinh quay người đi, hai bàn tay nắm chặt, sợ tiếp tục sẽ lỡ tay làm tổn thương hắn.
Duẫn Huyền Niệm đem y phục siết chặt trong tay, ở phía sau Lãnh Thiết Sinh mà thốt lên: ‘Lãnh gia ta tuy là người câm, nhưng mắt không bị mù’ (Ẻm này nói chuyện khó hiểu quá hà)
Nam nhân không quay đầu lại, rõ ràng thân ảnh tràn ngập oán hận và phiền muộn. “Rầm” một cái, đẩy mạnh cửa tưởng chừng như động đất rồi rời đi.
Duẫn Huyền Niệm toàn thân chấn động, so với nam nhân ly khai cũng không dể chịu hơn chút nào mà mắng: ‘Xú nam nhân, nói cho ta nghe những lời dài hơi ngu xuẩn đó liền đi. Làm sao ta có thể phát ra âm thanh cho ngươi quay đầu lại xem ta? Nếu như ta có thể nói, ta cũng có rất nhiều điều muốn hỏi ngươi. Vì sao mạc danh kỳ diệu thú ta vào cửa, mạc danh kỳ diệu muốn ta sinh hài tử, mạc danh kỳ diệu đối tốt với ta. Ngươi nhất định không biết, ta hiện tại cũng mạc danh kỳ diệu bị ngươi cảm nhiễm, ….nếu như chúng ta không phải đã làm không ít chuyện kì quái thì ta đã sớm thắt cổ để trả hết nợ cho rồi’
Ngươi và ta không thân cũng chẳng quen. Tục ngữ nói “phụ trái tử hoàn” (nợ cha, con trả), ta mới không muốn thiếu ngươi cái gì, ta dùng việc vặt vãnh để trả nợ không được sao. Về phần ngủ với ngươi, ngươi hại ta bất chấp tự tôn giúp ngươi cởi áo ngoài, lại không thèm khấu trừ nợ nần với ngươi, ngươi bất mãn cái gì (Ái chà chà, Niệm Nhi ơi là Niệm nhi, hờn dỗi như con gái vậy ah)
Duẫn Huyền Niệm ảo não nhíu đôi mày, cắn chặt môi, tức chết đi thôi. Thật muốn đem y phục của nam nhân đi thiêu, y lắc lắc đầu, dừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, tiếp tục chỉnh lý tủ quần áo, quyết định đem y phục nữ nhân toàn bộ cho lũ nha hoàn.
***
Nữa canh giờ sau, Duẫn Huyền Niệm bước thong thả ra phòng ngoài, nhìn khắp nơi không thấy Lãnh gia, hắn đi đến tàng thư các, dọc đường đi không ngừng thở dài.
Hắn cần tu thân dưỡng tính, vào thư phòng, đem cửa khóa lại, đề phòng có người đột nhiên xông vào.
Đem chính mình làm giống như tên trộm, len lén nhìn vào tờ giấy vẽ lãnh diện của nam nhân trên bàn viết, đây đã là lần thứ mấy mở xem rồi?
Ngưng mắt nhìn y, Duẫn Huyền Niệm đỏ mặt thẹn thùng, đôi môi đỏ tươi câu dẫn ra một mạt tiếu y.
Xú nam nhân vừa nói không ít lời tâm tình, ngọt ngào mà hóa giải những hờn dỗi đã nghẹn lâu ở trong lòng.
Lãnh Thiết Sinh sau khi đối nương tử phát tác khuê oán, đơn giản là ra chuồng ngựa dắt một con phóng đi, bao nhiêu phiền toái trong lòng đều vơi đi gần hết.
Có lẽ hai người tản mạn giải sầu, mua chút lễ vật để lấy lòng hắn, tình huống giữa phu thê có thể cải thiện.
Nhớ tới chuyện vừa rồi thật muốn lấy mạng, y mắng hắn nhiều như vậy để làm gì? (như vậy gọi là mắng sao?!)
Trong lòng phiền muộn chưa tan, sầu thêm sầu.
Suy nghĩ vô cùng ảo não thê lương. Lỡ như, đem người ta mắng cho khóc thì phải làm sao bây giờ?
Y vốn không biết làm sao dỗ nữ nhi khóc huống chi đây lại là nam nhân. Tưởng tượng đến cảnh thê của mình đang rơi nước mắt, Lãnh Thiết Sinh chịu không nỗi, lòng đau tưởng chừng như đã bị cắt ra hàng trăm mảnh.
Phải nhanh trở về an ủi nương tử tâm ái (yêu dấu) thôi.
Trở lại từ cửa Đông của ngôi nhà, vội vàng, gở bỏ cương ngựa. Lãnh Thiết Sinh lòng nóng như lửa đốt, y trở về phòng cũng nhanh như lúc ra đi hét lớn lên: “Tất cả đều là lỗi của ta” (Té ngữa!)
Y đi khắp nơi tìm người, tìm từ phòng ăn đến đình viện nghĩ mát, cuối cùng mới đến tàng thư các, mở cửa liền mắng: “Ngươi trốn ở đây làm cái gì, ta tìm khắp nơi đều không thấy ngươi, làm ta vội muốn chết”.
Duẫn Huyền Niệm lặng im mà thong thả bước đến trước mặt y, ngẩng đầu nhìn rõ ràng gương mặt tuy lạnh lùng nhưng rất kiên cường, giơ tay, lấy ngón trỏ vuốt dọc chân mày hắn, sau đó giương cặp mắt trong suốt của mình mà nhìn khuôn mặt lo lắng của nam nhân: ‘Thật sự là ngốc muốn chết mà, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đi chỗ nào? Không biết ta còn thiếu ngươi một món nợ sao, là bao nhiêu nhỉ? Ngươi mạc danh kỳ diệu (ù ù cạc cạc) khiến ta không thể tính toán rõ ràng được nữa, Thiết Sinh,…’ (lần đầu ẻm gọi ảnh như vậy a! Sao mà ngọt thế)
Không thể nào, nương tử vậy mà tự động đi đến gần y, quả thật như đang mơ. Lãnh Thiết Sinh nắm lấy tay hắn đưa lên môi, giọng lạc hẳn đi: “Huyền Niệm…”
Giọng nói trầm ấm cùng cái nắm tay làm một độ ấm đi vào tim của Duẫn Huyền Niệm, tác động mạnh mẽ đến tình cảm của hắn, đã không thể tái giả bộ không rung động.
Duẫn Huyền Niệm để tay lên ngực tự hỏi, Lãnh gia vì sao khi biết hắn là nam nhân lại không giết hắn.
Vì sao quan tâm hắn?
Vì sao cùng hắn đứng trong gió tuyết, dùng áo choàng và thân thể ấm áp che chở cho hắn,… Nam nhân này đối xử với hắn thật tốt, hiểu rõ lòng hắn. Trên đời này sẽ không có ai đợi hắn như vậy, ‘Lãnh gia, ta không phải là người mù, chỉ là ta không thể nói chuyện.’
“Huyền Niệm,….nhớ kĩ những lời này, ta yêu ngươi, tuyệt đối rất yêu ngươi.” Nam nhân nói tựa như phát thệ.
Duẫn Huyền Niệm gật nhẹ đầu như để trả lời.
Lãnh Thiết Sinh nhìn gương mặt tuyệt sắc của hắn, hợp với tóc mai rơi lả tả trước trán tạo nên sự mê hoặc tuyệt mỹ. Y thích nhất được nhìn hắn đứng trước tranh chữ, chuyên chú thưởng tranh toát lên phong thái của một người có học thức nho nhã. Mỗi khi tiếp cận với thân thể đó, sự mê luyến đối với hắn lại càng thêm sâu sắc một phần.
Kéo hắn dựa sát vào lòng, đưa mũi tham lam hít thật sâu mùi hương trên người hắn, mùi hương toát ra từ phong độ của người trí thức, thật thích đến không thể tự kiềm chế, muốn cho hắn hiểu rõ tâm tình của y.
“Huyền Niệm àh, ta chỉ muốn ngươi yêu ta, ta muốn cho ngươi hiểu rõ một chuyện, Ta lấy tư cách của một người nam nhân, hướng ngươi cũng là một nam nhân cầu ái. Phu thê cũng chỉ là xưng hô trên danh nghĩa thôi. Ta chỉ yêu duy nhất một người là ngươi thôi. Nếu như ngươi không ghét ta, có thể chấp nhận ta, cho ta biết rõ lòng của ngươi có đặt trên người ta, chứ không phải miễn cưỡng, không nên không cam lòng nguyện ý.”
Duẫn Huyền Niệm ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt trong suốt, xinh đẹp nhìn vào mắt của nam nhân, nguyên lai,…đó đều không phải ánh mắt làm càn cùng tham lam, mà là ẩn chứa yêu thương sâu sắc dành cho hắn.
Duẫn Huyền Niệm mở đôi môi anh đào đỏ mọng cười một cái làm say lòng người: ‘Thiết Sinh, ngươi có biết tại sao lúc đó, nhà của ngươi ấm áp nhưng ta lại không muốn vào không? Là bởi ta sợ, ta sợ ta sẽ dựa vào ngươi, sẽ coi ngươi như tương lai của ta. Nếu không có ngươi, ta sẽ như thế nào? Ta sợ bị bỏ rơi, ta sợ ngươi là kẻ xấu, coi ta như con nợ rồi sẽ bán ta đi.’
Hắn không phải là người mù nên hắn có thể nhìn thấy, thấy rõ là đằng khác: ‘Ngươi nói yêu ta, câu này ta sẽ để vào tim, nhất định không quên đâu.’ Nhưng làm sao để y có thể nghe được suy nghĩ của mình, nên biểu thị như thế nào?
Duẫn Huyền Niệm từ trong ống tay áo lấy ra tờ giấy, mở nó ra, giấy có chút nhăn, mày cũng nhăn theo.
Lãnh Thiết Sinh chú ý đến thái độ của nương tử, nghìn vạn lần đừng dọa y nhe, hiện tại bầu không khí giữa hai người tốt như vậy, đừng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn a. Y miễn cưỡng xem thê tử mình viết gì, những câu đại loại như “Kết hôn nhầm rồi” “Ta không phải là nữ nhi” thật là vô nghĩa, nó sẽ khiến tim y tan nát mất thôi.
Duẫn Huyền Niệm đem tờ giấy đưa cho y, thẹn thùng mà quay đầu đi: ‘Thấy không, đây là tình họa (bức tranh tình) của ta’
Lãnh Thiết Sinh nhìn tờ giấy hơi nhăn, phía trên dùng mực nước phát họa một khuôn mặt quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn nữa, y cười nhẹ, lo lắng trong lòng thoáng chốc thu lại.
“Huyền Niệm, ngươi thực sự không ghét ta?”
Duẫn Huyền Niệm hai tay gắt gao nắm chặt vạt áo của nam nhân, xấu hổ mà gật đầu.
‘Thiết Sinh, chỉ có ngươi, ta mới chịu để ngươi chạm, không nên nghi ngờ nữa, hiểu lầm ta không cam lòng nguyện ý.’
Sợ y không hiểu, hắn từ từ nhón chân, đôi môi chậm rãi chạm lên đôi môi mỏng của nam nhân, để y biết là mình tuyệt không cảm thấy chán ghét.
Lãnh Thiết Sinh dường như ngưng thở, mở mắt nhìn chầm chầm, đầu óc choáng váng như một thằng ngu.
Thỉnh tha thứ y tạm thời không giải thích được phong tình, thực sực hết sức cần phải xác định người trước mắt y có phải là nương tử của y không vậy trời?
Nương tử chủ động hôn ta? Mùa xuân đến sớm phải không? Có thể lắm chứ.
Còn tiếp tục ngốc lăng nữa, xiêm y của đại gia đều nhanh chóng bị nương tử cỏi sạch hết. Hỏng, Vậy sao được!
Cửa thư phòng còn chưa đóng hảo, y vì nương tử thủ thân như ngọc, nếu để ngoại nhân nhìn thấy thân hình này thì làm sao.
Y chỉ nguyện ý cho nương tử nhìn thấy thôi, quá trung trinh. (Trời đất ơi, bà con ơi, phủ chủ ơi, anh này bi kìn kìn) (Ta bó chiếu với ảnh rùi, hết ý kiến)
Lãnh Thiết Sinh giờ không phải đang lo lắng về cảm tình của nương tử mà đích thị đang lo về cánh cửa. Đem “thư tình” để hảo, y nhướng mắt nhìn qua cổ của Duẫn Huyền Niệm, tiện tay cầm một quyền “Khổng Tử” quăng về phía trước, “phạch” cú ném vô cùng chuẩn xác, cánh cửa kép lại ngay lập tức. Về phần xuất môn đi dạo phố, hôm khác hãy đi.
Mắt nhíu lại, xảo trá mà chiếu sáng lòe lòe, Lãnh thiết Sinh giơ tay vẫy một cái trên bàn lớn, các văn tuyển cùng Luận Ngữ gì đó (Anh này vốn không phân biệt được tác giả và tên sách ah) rơi lả tả xuống đất. Giờ đây cổ nhân có trách tội cũng không quan trọng, quan trọng là cuối cùng nương tử đã chấp nhận ta!
Đưa nương tử lên trên bàn, y đặt thân mình vào giữa hai chân hắn, quả là tư thế muốn ăn tươi nuốt sống.
Duẫn Huyền Niệm chớp chớp đôi mắt đẹp. Oán phu của hắn trong nháy mắt biến thành ngạ lang(só đói), tiến tới rào rạc, hôn đến hắn sắp thở không nổi nữa rồi.
Hít sâu một cái, dường như hơi thở đặc biệt của nam nhân đã chui vào tâm tỳ (trong phổi). Miệng lưỡi của y bá đạo chiếm lĩnh khoang miệng hắn, làm đầu óc tự nhiên choáng váng, ý thức dần dần biến mất, cảm thấy trên người có cảm giác mát mát.
Lãnh Thiết Sinh thoáng dùng lực kéo ra ràng buộc trên người hắn (ý là anh xé áo em ra), hai tay đặt ở bả vai, khẽ hôn gương mặt trắng nõn kia: “Huyền Niệm, ta rất yêu ngươi,…”
Thiên hạ (chỉ ái nhân) ở trong lòng quý trọng hơn tất cả mọi thứ, ôn nhu hôn dọc theo cổ, một đường trượt xuống lưu lại ký hiệu thâm tình.
Nương tử thuận theo, mặc y bày bố, tuy không mãnh liệt phản ứng nhưng thân thể trắng noãn lại đỏ bừng lên, chứng minh nương tử cũng có cảm giác.
Ý xấu nổi lên, lấy tay cầm d*c v*ng chưa phản ứng, cuối đầu thắp xuống, dùng môi lưỡi âu yếm, khiêu khích, nổ lực khơi gợi lên d*c v*ng mãnh liệt nơi hắn.
Duẫn Huyền Niệm mím chặt môi, Lãnh gia vừa hôn hắn ở nơi nào, úc (thể hiện sự hiều ra)……….Thật không đứng đắn!
Tâm hoảng ý loạn, hắn giơ tay tìm khắp nơi, cuối cùng chộp một thứ che lên mặt, a! Ngạc nhiên phát hiện đó lại là bức họa của Lãnh gia.
Xấu hổ càng thêm xấu hổ, gương mặt tuyệt mỹ đỏ như lửa, Duẫn Huyền Niệm toàn thân mềm nhũng nằm luôn xuống bàn, mặc nam nhân muốn làm gì thì làm, dần dần quên đi ngượng ngùng, khẩn trương, cùng lúc đó cũng đã quên đi những bóng ma trong tâm trí.
Đôi mắt ướt át nhìn vào gương mặt lạnh lùng của nam nhân, có vài phần tà tứ, dáng tươi cười còn đọng lại trên gương mặt.
Lãnh Thiết Sinh giơ cao chân hắn, động thân đem d*c v*ng để ở cửa khẩu khép chặt, chậm rãi tiến nhập vào cơ thể hòa hợp thành một.
Hô hấp bỗng nhiên cứng lại, hắn chặt đến nổi làm y muốn phát cuồng, tiết tấu hòa theo tâm tình mãnh liệt. Nhãn thần từ từ cuồng loạn chỉ còn thấy dáng vẻ phấn nộn hồng như tôm của nương tử.