Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Nhà Lâm Thâm ở ngoại ô thành phố B, cách trường học không quá xa, lái xe một tiếng rưỡi là đến.
Tài xế trong nhà tới đón, trên đường anh vòng qua trung tâm thương mại mua quà sinh nhật cho mẹ, về đến nhà đã là mười một giờ, sắp đến giờ ăn cơm.
Trong sân, một người người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đang cúi người tưới nước cho hoa.
Nghe thấy tiếng ô tô thì nhìn theo hướng mặt trời.
Lâm Thâm xuống khỏi xe, cầm theo quà chuẩn bị cho mẹ trong tay, mỉm cười chào hỏi, "Mẹ, con về rồi."
Mẹ Lâm cười đứng thẳng người dậy, Lâm Thâm đi qua, đưa quà cho mẹ, "Mẹ, sinh nhật vui vẻ."
"Về là được rồi, còn mua quà gì chứ." Mẹ Lâm vừa nói vừa nhận lấy món quà, tuy nói vậy nhưng nhận được quà thì vẫn rất vui vẻ, kéo con trai vào bên trong, "Nóng nhỉ? Con lên lầu tắm rửa thay quần áo trước đi, lát nữa chờ bố con về rồi cùng nhau ăn cơm."
"Vâng, con lên trước đây." Lâm Thâm đáp một tiếng, lên tầng tắm rửa.
Mẹ Lâm không thích tổ chức sinh nhật quá long trọng, hàng năm không mời thêm ai, chỉ muốn cả nhà cùng ăn một bữa cơm ấm áp.
Bố Lâm thích chăm sóc vợ mình, trong suốt bữa cơm, không ngừng gắp đồ ăn cho bà, lúc thì sợ bà nghẹn, lúc thì sợ nóng, lúc thì đi lấy khăn giấy cho bà lau miệng, vô cùng ân ái, hoàn toàn không giống như đôi vợ chồng già đã kết hôn hai mươi mấy năm.
Lâm Thâm ngồi bên cạnh nhìn, không khỏi cười ra tiếng.
Bố Lâm nghiêng đầu nhìn anh, "Thằng nhóc kia, cười gì đấy?"
Lâm Thâm cười nhạo, nói: "Bố à, đã là vợ chồng già rồi, có thể đừng mùi mẫn ngọt ngấy như thế nữa không?"
Mặt mẹ Lâm lập tức đỏ lên, "Con chỉ biết trêu chọc bố mẹ thôi."
Bố Lâm liếc nhìn anh, ánh mắt như muốn nói con thì biết gì, hỏi: "Chính con không tìm được vợ, còn chướng mắt bố và mẹ con?"
Lâm Thâm sặc đồ ăn, không thể tin nổi, "Gì chứ? Cái gì gọi là con không tìm được vợ?!"
Mẹ Lâm đổ thêm dầu vào lửa, "Vậy con mang con dâu về cho mẹ nhìn xem."
Lần nào về nhà cũng nhắc đến chuyện này, Lâm Thâm buồn bực, "Bố mẹ chờ đi, con sẽ mang về cho bố mẹ mở to mắt mà nhìn!"
Bố Lâm quay đầu nhìn anh, dáng vẻ rất ghét bỏ, "Cái thứ quậy phá như con, suốt ngày sống vất vưởng không biết cố gắng, con gái nhà ai để ý con thì đúng là mắt bị mù."
"...!Bố, con là con bố đấy..." Nói chuyện có thể đừng châm chọc vậy không?!!
"Vì con là con bố, cái tính xấu của con, bố còn không biết?"
"..."
Cơm nước xong, Lâm Thâm lên trên lầu.
Bố Lâm gọi anh lại, "Đi đâu đấy?"
Lâm Thâm: "Học bài."
Bố Lâm: "..."
Sau khi Lâm Thâm lên lầu, bố Lâm và mẹ Lâm nhìn nhau, cả hai đều mang vẻ mặt kinh ngạc.
Bố Lâm nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ mấy lời vừa rồi của tôi kích thích thằng nhóc đó? Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à?"
Mẹ Lâm: "..."
Đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây, Lâm Thâm đã học được vài tiếng.
Nền tảng căn bản của anh không kém, chỉ là mê chơi, cao trung (cấp ba) chơi hai năm, một năm cuối cùng học hành đàng hoàng, thi đậu đại học Chính - Pháp trọng điểm, lên đại học lại bắt đầu chơi, mấy năm không học hành, chỉ có thi cuối kỳ mới giở xem qua loa, đủ để qua môn.
Qua một lúc lâu, Lâm Thâm vẫn nghiêm túc vùi đầu học tập, bốn giờ chiều mới đứng dậy khỏi ghế, ra ban công nghỉ ngơi trong chốc lát.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới cảnh tượng Lục Tâm Du cấp cứu cho người được đưa đến vào đêm đó, chuyên chú nghiêm túc như vậy, đúng là khiến anh mê mệt.
Anh chợt mỉm cười, tùy tiện nằm trên chiếc ghế ngoài ban công, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Tâm Du, "Bác sĩ Lục, đang bận à?"
Lục Tâm Du được nghỉ, đang giúp đỡ mẹ ngoài quán, nhận được tin nhắn thì lấy ra xem, lúc thấy mấy chữ 'Bạn học Lâm' trên màn hình còn hơi sửng sốt, vài giây mới phản ứng lại, trả lời anh, "Không bận, sao thế? Tay vẫn đau à?"
Ý cười trong mắt Lâm Thâm càng sâu hơn, trả lời cô: "Tay không đau, nhưng hình như tim hơi đau."
Lục Tâm Du sửng sốt, động tác lau bàn ngừng lại, dứt khoát gọi cho anh.
Lâm Thâm không ngờ Lục Tâm Du sẽ trực tiếp gọi đến, thấy thông báo có cuộc gọi thì rất kinh ngạc, trực tiếp ngồi dậy khỏi ghế, "Bác sĩ Lục."
"Sao tim cậu lại đau? Trước đây từng có dấu hiệu thế này chưa? Đi bệnh viện kiểm tra chưa?"
Lâm Thâm: "...!Ừm, trước đây chưa từng xuất hiện thì phải."
"Đau tim không phải việc nhỏ đâu, có rảnh thì cậu tới bệnh viện kiểm tra, nếu có vấn đề thật thì phải điều trị kịp thời." Lục Tâm Du mắc bệnh nghề nghiệp, nghe thấy ai ở xung quanh nói cơ thể không ổn thì sẽ vô cùng quan tâm.
Nhưng vào tai Lâm Thâm lại thành khác đi, anh vô cùng vui vẻ.
Bác sĩ Lục đang quan tâm anh đấy!!
Anh suy nghĩ một lát, nói: "Thật ra cũng không phải bệnh tim."
"Hả? Thế là gì?"
"Có thể là...!Bệnh tương tư."
"Tâm Du à, mau đến đây, cháu lên TV này! Mau đến xem!" Phía sau đột nhiên vang lên giọng mấy cô bán đồ ăn ở khu phố này, mấy chữ cuối cùng Lâm Thâm nói, Lục Tâm Du không nghe rõ, cô đi xa hơn vài bước, hỏi lại: "Vừa rồi cậu nói gì, tôi không nghe rõ."
Lâm Thâm cười nhạo, nói: "Không có gì, bác sĩ Lục, tôi cúp trước đây, mấy ngày nữa sẽ đến tìm chị."
Lục Tâm Du sửng sốt, sau đó gật đầu, "Được, cậu tới tìm tôi, đến lúc đó tôi giới thiệu chuyên gia khoa Tim mạch cho cậu."
Lâm Thâm bật cười, "Ừm, nhưng bệnh này của tôi, chắc chỉ có bác sĩ Lục mới trị được thôi."
"Hả? Tôi vốn ở khoa Giải phẫu thần kinh mà."
"Tôi biết." Lâm Thâm ấn huyệt Thái Dương, khống chế để mình đừng cười, một lúc sau mới nói lại một câu, "Bác sĩ Lục, sao chị đáng yêu thế?"
Lục Tâm Du: "..."
Lâm Thâm cười vui vẻ, nói: "Bác sĩ Lục, tôi cúp máy đây, mấy ngày nữa sẽ tìm chị."
"..."
Lâm Thâm cúp điện thoại, Lục Tâm Du sửng sốt nhìn điện thoại.
Sao cậu bạn này cứ là lạ?
Lục Tâm Du mím môi, để điện thoại vào túi, xoay người đến chỗ nhiều người đang vây lại.
Mấy cô chú ở phố ăn vặt biết Lục Tâm Du từ nhỏ, thấy cô lên TV, ai ai cũng tự hào như con gái mình lên TV, Lục Tâm Du vừa đi qua đã được mọi người vây quanh khích lệ, "Tâm Du của chúng ta giỏi quá, có thể lên được TV, nhìn khuôn mặt xinh đẹp này đi, không hề thua kém mấy đại minh tinh đâu!"
Đoạn video công ích quay vào thứ tư, hôm qua viện trưởng đã nói trước với cô, hôm nay sẽ chiếu trên TV, cô còn ngại ngùng không định xem, lúc này được mọi người khen, không khỏi liếc mắt nhìn TV...
Nhưng chắc do người trên TV là mình, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên, cô vội ra chỗ khác.
.
.
Lâm Thâm ở nhà hai ngày, đêm trước khi quay trở lại trường có xuống lầu xem TV với mẹ một lát.
Trên TV đang chiếu một bộ phim cổ trang, mẹ Lâm chỉ nữ chính, nói: "Cô gái này đẹp nhỉ? Trông thật đáng yêu, kỹ năng diễn xuất cũng tốt."
Người mà mẹ Lâm nói chính là ngôi sao nổi tiếng, rất được ưa thích dạo gần đây.
Lâm Thâm buồn chán xem TV, không thấy đẹp chỗ nào, "Không thấy."
"Con đấy, ánh mắt quá cao."
Bộ phim chiếu được một nửa, chuyển sang quảng cáo.
Mẹ Lâm đang chuẩn bị đổi kênh, Lâm Thâm đảo qua TV, một hình bóng quen thuộc thoảng qua trước mắt.
"Chờ đã!" Lâm Thâm đột nhiên nói lớn, lập tức cầm lấy điều khiển từ xa trong tay mẹ.
Mẹ Lâm khó hiểu, "Sao thế?"
TV đang chiếu video công ích mà Lục Tâm Du quay, khóe môi Lâm Thâm nhếch hết cỡ, nghiêng đầu hỏi mẹ, "Mẹ, bác sĩ này đẹp nhỉ?"
Mẹ Lâm nhìn qua loa, "Đẹp thì đẹp, nhưng chắc là mời diễn viên quay thôi."
"Ai nói! Cô gái đó là bác sĩ thật, chính là người cứu sống người khác!"
Mẹ Lâm tò mò, "Sao con biết?"
Lâm Thâm cười bí ẩn, bỗng nhiên nói: "Mẹ, con mang cô gái đó về làm con dâu mẹ nhé."
Mẹ Lâm mở to hai mắt, "Bác sĩ thật hả?"
"Vâng."
"Vậy không được!" Mẹ Lâm đột nhiên nói, nhìn con trai bằng vẻ mặt ghét bỏ, "Người ta là bác sĩ, bề ngoài xinh đẹp như vậy, chắc chắn có không ít người theo đuổi, có thể để ý con sao?"
Lâm Thâm than thở, nghiêm trang nói: "Mẹ, con trai mẹ cũng rất đẹp trai được không?"
"Đẹp trai có thể làm ra cơm ăn không? Người ta là bác sĩ, con thì sao? Không học vấn, không nghề nghiệp!"
"Con..."
"Con sao nữa? Mẹ nói sai à?"
Lâm Thâm căm tức, tất cả những gì định nói đều nghẹn lại trong họng, sau một lúc lâu, anh đứng dậy khỏi sô pha, lên trên lầu.
Mẹ Lâm sửng sốt, hỏi anh, "Đi đâu đấy?"
"Con đi học bài!"