Tôi thầm cảm ơn vì Hardin đã rời đi, để Steph và tôi có thể trao đổi một chút về bữa tiệc.
Tôi cần thêm nhiều thông tin hơn để trấn tĩnh sự lo lắng trong lòng."Bữa tiệc tổ chức ở đâu vậy? Có gần đây trong phạm vi đi bộ không?", Tôi vừa hỏi vừa sắp xếp mấy quyển sách lên kệ theo thứ tự bảng chữ cái.
Thói quen ấy mà."Cơ bản nó chỉ là tiệc của đám hội sinh viên thôi, tại một trong những căn nhà to nhất của hội ở khu vực này", miệng cô nàng mở to trong khi đánh thêm một tầng mascara lên lông mi.
"Nó ở ngay bên ngoài khuôn viên trường ấy, nhưng chúng ta sẽ không phải đi bộ.
Nate sẽ đến đón bọn mình đi".Thật nhẹ nhõm vì đó không phải là Hardin.
Mặc dù tôi biết dù gì cũng sẽ chạm mặt hắn ở bữa tiệc, nhưng mà đi chung với hắn thì đúng là quá sức chịu đựng mà.
Sao hắn lại thô lỗ vậy nhỉ? Nếu có điều gì hắn nên cảm kích thì đó chính là tôi đã không phán xét hắn ở cái việc hắn ta hủy hoại cơ thể mình với đầy lỗ khuyên và hình xăm.
Mà cứ cho là tôi có phán xét hắn một chút đi, nhưng ít nhất tôi cũng không bận tâm đến gương mặt hắn.
Chỉ là bởi vì tôi được nuôi dạy trong môi trường nơi xăm trổ và bấm khuyên là thứ cấm kỵ, tóc tai phải luôn được chải chuốt kỹ càng, chân mày được cắt tỉa gọn gàng, quần áo phải luôn sạch sẽ và được ủi phẳng.
Mọi thứ xung quanh tôi là vậy đấy."Cậu nghe tớ nói không đấy?", Steph vừa nói vừa cười."Xin lỗi...Cậu vừa nói gì cơ?", Tôi không nhận ra là nãy giờ mình mải suy nghĩ vẩn vơ."Tớ nói là chuẩn bị đi, cậu giúp tớ lựa đồ nhé", cô nàng nói.
Cái váy cậu ấy chọn trông cực kì phản cảm đến nỗi tôi phải nhìn xung quanh xem có camera ẩn đang được giấu không và rồi ai đó nhảy ra nói với tôi đây chỉ là trò đùa đi.
Tôi rùng mình trước mỗi bộ đồ cô nàng lấy ra và cô ấy bật cười, hẳn là cảm thấy vẻ ghê tởm trên gương mặt tôi hài hước lắm.
Cái váy, à không, cái mảnh vải vụn cô nàng chọn là một cái váy màu đen làm bằng cái gì đấy trông như lưới đánh cá nhìn xuyên thấu cùng với bộ bra màu đỏ bên trong.
Ít nhất phần bên dưới trông cũng khá kín đáo, nhưng tôi có cảm giác cho dù nó không kín đáo thì cổ vẫn mặc như thường thôi.
Cái váy ngắn qua đầu gối đi kèm với đối guốc cao ít nhất cũng 4 inches.
Mái tóc đỏ cháy được búi cao rơi ra vài sợi tóc xoăn và đêm nay Steph kẻ eyeliner còn đậm hơn mọi khi."Hình xăm của cậu có đau không?", Tôi hỏi cô nàng trong lúc lấy ra một chiếc váy nâu sẫm."Cái đầu tiên thì cũng đau đấy, nhưng không đến nỗi như cậu nghĩ đâu, như bị ong chích đi chích lại ấy mà", cô ấy nhún vai.
Ui chao, nghe có vẻ chả dễ chịu tí nào nhỉ."Nghe ghê quá", Tôi nói và cô ấy bật cười.
Hẳn là cô ấy cũng thấy tôi quái lạ như cách mà tôi thấy cô nàng.
Điều này làm tôi thấy thoải mái một cách kỳ lạ."Cậu thật sự mặc cái này đi đó hả?", Steph hoảng hốt nhìn vào chiếc váy trên tay tôi.Cánh tay tôi đặt trên lớp vải, đây là cái váy đẹp nhất rồi và tôi không có mang theo nhiều đồ đến vậy.
Vì hôm nay tôi không đi cửa hàng nên tôi sẽ phải chọn thời điểm khác trong tuần.
Tôi cần phải ghi lại vào bản kế hoạch không thôi lại quên mất."Váy mình thì làm sao cơ?"Tôi cố giấu đi cảm giác bị chế giễu lúc này.
Chiếc váy nâu này vừa dịu dàng lại vừa cá tính, giống như loại váy công sở vậy.
Cổ áo cao, tay áo dài khoảng độ ba phần tư cánh tay, chạm qua khuỷu tay một chút."Không có gì, chỉ là nó...dài quá?", cô nàng đáp."Nó chỉ dài qua gối xíu thôi mà", Tôi lên tiếng bảo vệ cái váy xinh đẹp yêu thích này."Nó xinh đó, nhưng mà trông có vẻ cồng kềnh và nặng nề để đi tiệc quá, cậu có thể mượn đồ của tớ này", cô nàng mở lời đề nghị làm tôi bật cười."Không cần đâu cảm ơn cậu.
Minh mặc vậy là ổn rồi", tôi đáp lời và đi đến cắm điện bàn ủi..