Giao phong, hai mỹ nam đấu vì nàng
Trương Hạo Phong âm trầm, sắt mặt càng khó coi, Lãnh Dạ Đêm thì khiêu khích, vẻ mặt tà tà khiến người ta muốn giết hắn.Hai nam nhân *đắm đuối* nhìn nhau, sát khí bao quanh hai người khiến nàng cảm thấy rất hào hứng.
Hắc hắc, hai vị tuyệt thế mỹ nam vì nàng tranh đấu, hắc hắc. Thật thú vị à nha, nàng sắp được xem hai đại cao thủ đánh nhau, hắc hắc. Nhìn một người áo trắng phiêu dật tựa như tiên nhân, một người hắc y, cả người tỏa ra khí chất bất tà, tựa như yêu nghiệt. Nhưng cả hai điều là tuyệt thế mỹ nam một không hai.
Chậc dáng người thật tuyệt, đường cong lộ rõ ràng. Nhất là cái tên yêu nghiệt kia, nàng có thể nhìn thấy cơ bắp hấp dẫn của hắn, ôi, yêu chết đi được, hắc hắc. Nào, đánh nhau đi, hắc hắc….
Liên tưởng đến hai vị mỹ nam giao phong vì nàng, dáng vẻ phi vũ, tuyệt thế, hắc hắc. Nàng nhịn không được chảy nước miếng. Trương Hạo Phong âm trầm nhìn Lãnh Dạ Đêm, thanh âm như băng ngàn năm, như tu la địa ngục:
– Ngươi, thật không biết sống chết…
Hắn thật sự muốn giết hắn, dám cướp tiểu yêu tinh của hắn. Một kẻ không biết sống chết, lần này hắn phải cho hắn ta biết thế nào là địa ngục. Nàng là nữ nhân của hắn, không một kẻ nào được có tình ý đối với hắn, tên yêu nghiệt kia dám cướp nàng, quả thật không biết sống chết, lượng sức mình. Lãnh Dạ Đêm khiêu khích, ánh mắt xoẹt lên tia đùa giỡn:
– Ta khuyên cung chủ để lại nàng ấy, bằng không sẽ chết khó coi…
Trương Hạo Phong lãnh ý nói:
– Ta phải nói câu đó…
Lãnh Dạ Đêm cười tà tà, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. Chứa đứng si mê, dục vọng, tiểu yêu tinh thật mê người, hắn muốn nữ nhân nhỏ bé kia, muốn đè nàng ra xxoo. Hắn nhìn chằm chằm vào cặp ngực nhỏ của nàng, hắn muốn cướp đoạt hết thẩy.
Eh, ngại quá. Yêu nghiệt mỹ nam nhìn nàng thật ngượng ngùng a..
Đừng nhìn chằm chằm nàng như vậy, ngại ngùng lắm a (NP: *khinh bỉ* Lẵng lơ… !
Lạc Sắc Vi: *cười ngây thơ* Ủa, ai lẵng lơ cơ..
NP: *hừ lạnh* Ngươi chứ ai..! Giả bộ thẹn thùng, bản chức chẳng khác yêu nữ…
Lạc Sắc Vi: *cười e lệ* Ngươi quá khen.. ! Bất quá ta nhìn ngươi cũng được… *phao một cái mị nhãn*
NP: *lạnh người* Quái, sao lạnh thế này…
Nhìn đằng sau, một đống tuyệt thế mỹ nam đằng đằng sát khí, cầm kiếp lao tới, định giết tác giả. Tác giả đổ mồ hôi, kiêu la..)
Trương Hạo Phong không thể nhịn được nữa, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống, lao tới về phía Lãnh Dạ Đêm. Lãnh ý nói:
– Ta phải cho ngươi biết thế nào là địa ngục thật sự..
Lãnh Dạ Đêm cười phi tiếu, ánh mắt tà tà bắt đầu lãnh khốc, hệt như tu la địa ngục:
– Phụng bồi cung chủ…
Nàng đứng dưới, nhìn hai vị tuyệt thế mỹ nam giao phong. Khốc, tuyệt đối rất khốc, oa liếc nhìn áo trắng phiêu phiêu mỹ nam, rồi liếc qua nhìn hắc y yêu nghiệt mỹ nam. Ôi, thật là cực phẩm a, cực phẩm trong cực phẩm hiếm có ..
Nhìn hai vị mỹ nam, nàng không biết chọn ai đây. Aizz, ở cổ đại này không thể có nhiều chồng sao, huống chi nơi đây là nam tôn nữ ti. Không , không .. tuyệt đối không. Nàng muốn cả hai mỹ nam kia, không bỏ sót người nào. Nàng muốn phao hết mỹ nam trong thiên hạ a..
(NP: *hừ lạnh* Sắc nữ…
Lạc Sắc Vi: *khinh bỉ* Ta là sắc nữ, thì nguơi cũng là sắc nữ..
NP: *biện minh* Dù ta là sắc nữ, nhưng ta không tham lam giống ngươi..
Lạc Sắc Vi: *cười* Tham lam sao, nhìn ngươi tứ thê thất phu, bảo không tham lam sao..
NP: *cười ngượng ngùng* Khụ, bất đắc dĩ thôi..
Lạc Sắc Vi: *khinh bỉ* Người với ta cùng một loại người, còn dám nói ta…
NP: *xấu hổ* hắc hắc….)