Ai Bảo Nữ Nhân Không Lấy Nhiều Chồng

Kiếp tiên si tình, đổi lấy bi ai
Đọa lạc vì ai, để tình thành hận
Luân hồi cắt đứt tình tơ, chỉ còn là hận
Mộng lại vạn năm, thoáng chốc thê lương
Tình vốn ai chặt đứt, chỉ còn hận
Mỉn cười mỉa mai, chỉ còn là hận
Trong mê mang, tận cùng hắc ám, nàng đang ngồi khóc thương tâm. Ô ô mỹ nam của nam, Phong ca ca của nàng, Ô ô, nàng không muốn, chẳng lẽ nàng phải chết thật sao, Ô ô, không chịu đâu…
Ôi , số của nàng, mỹ nam của nàng , ô ô. Nàng chưa hưởng hết, đã lên đoạn tụ với tổ tiên, ô ô, ở đây còn tối quá, chẳng còn ai, Ô ô, không chịu đâu.. Đang khóc thương tâm thì bổng một cánh bướm Hồ Điệp màu hồng vởn vởn trước mặt nàng. Hồ Điệp phát sáng ra màu hồng rực rỡ, nàng nhìn vào cảm thấy ấm áp, thân quen, nhưng trong lòng nàng lại cảm nhói đâu. Nhìn Hồ Điệp màu hồng vởn vởn trước mặt nàng, nàng thôi không than khóc, mà ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Hồ Điệp như bị thôi miên, miệng không tự thì thào: – Oa, Hồ Điệp đẹp quá, chẳng lẽ là Hồ Điệp trong truyền thuyết Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài mà ta từng xem sao…. Oa, chết rồi mà được gặp Hồ Điệp. Nhưng sao chỉ có một con, con còn lại đâu a ~… Nhìn Hồ Điệp, nàng cảm thấy quen thuộc, nhưng thấy lòng cứ nhói nhói. Chẳng lẽ nàng bị bệnh, nàng như bị mê hoặc, thôi miên chạm vào Hồ Điệp, nàng muốn chạm thử xem a ~… Khi chạm vào thì bổng Hồ Điệp vỡ tan, hóa thành hàng vạn ánh sáng màu hồng vây quanh nàng. Ấm áp làm sao, nhưng tại sao lòng của nàng lại không muốn, như không muốn nhớ lại cái gì đó, vừa yêu vừa hận. Cảm giác thật tệ, nàng không muốn a.. Nhưng chưa nghĩ xong thì hàng vạn ánh sáng màu hồng hòa nhập vào nàng khiến nàng tiếp tục mê mang tận cùng hắc ám. Trong cơn mê, nàng mộng thấy một đôi nam nữ.. Nàng nhìn thấy một tiểu cô nương, ngũ quan giống nàng y hệt. Oa, đây chẳng phải là nàng hay sao, nhưng sao nhìn lên khuôn mặt ấy, toát lên vẻ yêu say đắm nhìn phía chằm chằm nam nhân áo trắng lạ mặt kia. Oa, chẳng lẽ đây là kiếp trước của nàng hay sao. Mà không biết nam nhân kia là ai, khiến tiền kiếp của nàng lại yêu say đắm đến thế, hảo chờ mong ~ Nàng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ có khuôn mặt giống y hệt nàng, à phải nói là tiền kiếp trước của nàng. Nhìn nàng ấy vừa toát ra say đắm cùng tuyệt vọng: – Thiên Tôn, chẳng lẽ ngươi không thể yêu ta sao ..?? Thiên Tôn, nam nhân kia là Thiên Tôn sao ? Có đẹp hay xấu, hy vọng là mỹ nam tuyệt thế a.. Nam nhân kia không nói gì, nhìn không rõ mặt, ngữ khí lạnh nhạt như ngàn băng vạn năm khiến nàng cảm giác đông lạnh a…. : – Cửu La công chúa, xin người tự trọng ! Ta không thể yêu công chúa được, mời công chúa về đi.. Oa, giọng hảo nghe a Tuy nhìn không rõ mặt nhưng giọng hảo nghe. Không tệ, kiếp trước nàng là công chúa, không tồi, không tồi ! Nhưng sao lòng nàng cứ thấy đâu đớn không thể tả nổi, tại sao là vậy. Khi nhìn vào thiếu nữ, nàng cảm thấy lòng cứ nhói thế nào. Nhìn nàng ta thê lương tuyệt vọng, tại sao lòng nàng không ngừng đâu, kiếp trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lòng nàng không ngừng đau thế này. Tại sao? Tại sao lại đau thế này ! Kiếp trước rốt cuộc có chuyện gì, nam nhân tên Thiên Tôn kia là ai, tại sao không ngừng làm nàng đau, lại vừa hận, tại sao thế này… Nàng muốn biết, nhưng lòng không ngừng ngăn cản… Tại sao ? Tại sao… Tận cùng hắc ám, nàng mê mang cứ hỏi tại sao, lòng không ngưng đâu, thê lương tuyệt vọng, vừa hận vừa yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui