Ngươi và ta là huynh đệ
Sinh ra hoàng tộc
Ngươi là thái tử, ta là hoàng tử
Ngươi là huynh trưởng, ta là thất đệ
Ngươi hai mươi sáu tuổi, ta hai mươi tuổi
Ngươi lãnh khốc, có đế vương phạm
Ta, thất hoàng tử, bị người người khinh rẻ
Lăng Triều quốc, năm 712…
Hắn, Lăng Cổ Huyền, thất hoàng tử không được sủng ái, đối xử tệ hại. Mẫu thân của hắn, Cổ Nhược Uyên, là hậu phi thất sủng, bị đưa vào lãnh cung. Mẫu thân của hắn vốn là đệ nhất mỹ nhân Lăng Triều quốc, thanh nhã nếu tiên, từng được phụ hoàng của hắn sủng ái nhưng bị kẻ khác hãm hại, khiến mẫu phi của hắn bị đày vào lãnh cung.
Người hại mẫu thân hắn không ai khác là Hoàng hậu Cổ Tuyết Sương, tỷ tỷ của mẫu thân hắn. Vì ghen tị muội muội được sủng ái, hoàng hậu lập kế hoạch, đổ lỗi mẫu phi rằng làm hại thái hậu khiến mẫu phi hắn bị phụ hoàng hạ lệnh mãi mãi ở trong lãnh cung, không được bước ra khỏi lãnh cung nữa bước, thậm trí còn bị đối xử như nô tỳ.
Cuộc sống hắn và mẫu phi cực khổ, thường bị thái giám cung nữ ăn hiếp. Dù hắn thân phận là thất hoàng tử, nhưng chẳng khác gì người hầu, áo quần đơn sơ, vải thô. Mẫu phi hắn thường xuyên bệnh nặng, khuôn mặt tái nhợt, lúc nào cũng ho khụ khụ ra máu.
Nhìn mẫu phi trước khi ra đi, hắn vẫn nhớ rõ nét mặt hận ý, khổ sở của mẫu phi, trước khi đi, mẫu phi hắn nói ra toàn bộ cho hắn biết:
– Huyền nhi…, con hãy nhớ kỹ ! Đừng trả thù cho mẫu phi….
Tám tuổi, hắn không khóc, hắn chỉ lắc đầu, rồi gật đầu, ánh mắt rơi lệ khiến đứa trẻ như hắn trở nên lạnh băng:
– Mẫu phi…
Nhìn ánh mắt hắn lạnh băng, ngấn lệ ánh lệ sự hận ý như muốn báo thù. Mẫu phi hắn càng bắt hắn hứa:
– Huyền nhi, đừng nghĩ trả thù mẫu thân ! Mẫu thân chỉ muốn có sống tốt, nếu mệnh hệ gì mẫu thân dưới suối vàng không tha thứ cho con, mẫu thân sẽ không yên lòng ra đi ! Huyền nhi.. khụ khụ… con hãy hứa với ta…
Nhìn khuôn mặt tái nhợt không yên lòng của mẫu phi, khiến tâm hắn càng đâu xót, cố nén hận ý, đồng ý gật đầu:
– Mẫu phi.. thần nhi hứa với người ! Sẽ không trả thù, mẫu phi đừng rời bỏ thần nhi….
Nghe hắn nói thế,mẫu phi của hắn an lòng nhắm mắt, trước khi ra đi, nói với hắn một câu:
– Huyền nhi,mẫu phi yêu con…
Mẫu phi hắn ra đi như thế, một ngày giá lạnh. Cảnh ấy hắn nằm mơ cũng không thể quên được, hắn muốn trả thù nhưng hắn không có gì để trả thù lại hứa với mẫu thân rằng là không bao giờ trả thù.
……..
Đến năm hắn mười tuổi, gặp Lăng Thanh Phong, lúc đón hoàng huynh của hắn mười sáu tuổi. Ấn tượng đầu tiên của hắn, hắn lãnh khốc, có cỗ uy nghi giống phụ vương mà hắn từng thấy, dung mạo tuấn mĩ bất phàm. Nhìn hắn, phảng phức hắn như là thần tiên hạ phàm, cứu tinh của đời hắn.
……
Thẳng đến khi Lăng Cổ Huyền hai mươi tuổi, hoàng huynh Lăng Thanh Phong hai mươi sáu tuổi. Tình cảm hắn dành cho hoàng huynh vượt qua mất huynh đệ, điều này làm hắn thất kinh.
Hoàng huynh được phong làm thái tử, mĩ thiếu niên khi xưa nay trở thành một nam nhân sắp thành hoàng đế, anh tuấn bất phàm, thậm trí lãnh khốc vô tình khiến người khác sợ hãi.
Tình cảm hắn dành cho hoàng huynh vượt mức huynh đệ, điều này làm hắn cảm thấy hốt hoảng. Hắn chốn chạy, tại sao lại là hoàng huynh, tại sao hắn không ngừng nghĩ đến hoàng huynh, tại sao…
Tâm quá mất khổ sở, nổi tương tư thống khổ, dày vò. Tại sao chứ ?
Tình cảm giữa nam và nam là điều cấm kị, hắn biết tình cảm này không thể chấp nhận được. Thậm trí hắn rất sợ hãi nếu hoàng huynh biết được, liệu còn đối xử với hắn ôn nhu như trước hay vẫn là tránh xa hắn. Hắn thật không muốn
Cố đè nén tình cảm nhưng mà không thể, tâm hắn quá đâu đớn, không thở nổi. Tại sao chứ? Tại sao hắn là nam nhân, tại sao hắn lại yêu chính hoàng huynh mình.
Không ngừng hỏi, tâm không ngừng đâu đớn khi thấy hoàng huynh ôm nữ nhân khác. Nổi dày vò quá đâu đớn, hắn không thể sống nổi, hắn không muốn nhìn thấy, hắn không muốn.
Hắn trốn tránh, thậm trí lựa chọn một cách dại dột. Chính là tự tử, hắn muốn trốn tránh…
Ngày hắn tự vẫn là ngày mưa rơi., quá mất lãnh, bi thương tuyệt vọng. Một tình cảm không bao giờ biết đến, một yêu đơn phương cấm kị