Ngũ lão gia giơ tay đánh gãy hắn, "Xứng đôi hay không xứng đôi không phải đơn phương phán đoán, lão phu chỉ hỏi ngươi một câu, toàn gia các ngươi cái gì cũng tính toán xong, nhưng đã hỏi qua ý kiến của Hà lão viên ngoại chưa?"
Cha Trình Hành rốt cuộc có chút ngượng ngùng, "Việc này không phải đang ở trong chuẩn bị sao, Hành ca liền xảy ra việc này, tất nhiên là không kịp thương lượng cùng Hà lão viên ngoại."
Ngũ lão gia nâng chung trà lên tiễn khách:
"Lời này ngươi không cần nói cùng lão phu, lão phu là tộc trưởng không có quyết đoán gì, khi các ngươi muốn kết thân cùng Hà gia không hỏi qua ý kiến lão phu, hiện giờ cũng đừng hy vọng lão phu buông da mặt đi Hà phủ bồi tội. Có chuyện gì, chính các ngươi hướng Hà lão viên ngoại giải thích đi."
Ngũ lão gia khai hỏa, phụ tử Trình Hành bị phun cho á khẩu không trả lời được.
Trước đó thật là bọn họ tưởng đắn đo Hà gia.
Tâm tư này không chỉ đại phòng nhà mình biết được, Hà gia khẳng định cũng biết.
Đại phòng ban đầu cũng không để ý Hà lão viên ngoại biết được hay không, ai bảo bọn họ bắt chẹt được danh tiết của Hà Uyển, Hà lão viên ngoại yêu thương cháu gái rõ như ban ngày, cuối cùng vẫn sẽ nhượng bộ đại phòng —— nếu Trình Hành không có bị hãm hại, Hà gia bên kia không kháng được lâu lắm!
Tưởng tượng như vậy, phụ tử Trình Hành liền càng không dám chính mình đi Hà phủ nhận sai.
Không có đảm đương quả nhiên là gia truyền, cha truyền con, con truyền cháu, Ngũ lão gia âm thầm lắc đầu, không hề lưu tình cảm gì, trực tiếp hạ lệnh trục khách với phụ tử Trình Hành.
Đại phòng lại cố gắng chống cự hai ngày, thật sự là không có biện pháp làm gì Hồng Nương tử, xám xịt nhờ người ra mặt hướng Hà lão viên ngoại cầu hòa.
Cửa lớn của Hà phủ đóng chặt, quản gia nói lão thái gia không ở trong phủ.
"Lão thái gia và Uyển tiểu thư ra cửa du ngoạn giải sầu, khi nào trở về, tiểu nhân không biết."
A?!
Lúc này lại ra cửa giải sầu?
Rõ ràng là cố ý tránh bọn họ, mặc kệ đại phòng!
Hồng Nương tử ở cổng lớn dựng trại đóng quân, gặp người liền nói chính mình là thiếp của Trình Hành, phải đợi Trình Hành đón nàng nhập phủ.
Lý tri huyện lại không lưu thủ, cũng không đồng ý sửa án.
Hà lão viên ngoại không đồng ý hòa giải, đại phòng thật là vô kế khả thi.
—— chẳng lẽ cứ phải trở thành đề tài trà dư tửu lậu trong huyện sao?
……
"Sẽ không, nhiều nhất nửa tháng Hà lão viên ngoại liền sẽ trở về Nam Nghi."
Cả nhà Trình Hành lo lắng, Thôi Ngạn cũng tò mò, Trình Khanh lại đưa ra đáp án không giống nhau.
Thôi Ngạn chần chờ, "Chúng ta phí nhiều công phu như vậy, vòng cái vòng lớn, cũng khiến cho một nhà Trình Hành nổi bật? Ta còn tưởng rằng lão viên ngoại thật sẽ kiên trì đưa Hồng Nương tử cho Trình Hành."
Trình Khanh lắc đầu:
"Chúng ta mua Hồng Nương tử làm việc, lại không phải mua hai cái mạng mẫu tử người ta. Nếu bức cho đại phòng nóng nảy thu Hồng Nương tử vào phủ, bọn họ sẽ không cho phép Hồng Nương tử sống lâu lắm, sẽ làm mẫu tử Hồng Nương tử lặng yên không một tiếng động c.h.ế.t ở trong nhà cao cửa rộng…… Tuy rằng khi Hồng Nương tử làm bút giao dịch này đã có tính toán xấu nhất, nhưng có thể làm hai mẫu tử họ sống, hà tất phải đắp vào hai mạng người?"
Mệnh của kỹ nữ, quy công cũng là mệnh.
Trình Khanh tự nhận không phải người tốt, lại không xấu đến nông nỗi coi mạng người như cỏ rác.
Thôi Ngạn cũng không cùng Trình Khanh cãi cọ.
Thôi Ngạn không đem người như Hồng Nương tử để vào mắt, bởi vì nhân sinh hai bên căn bản sẽ không có giao thoa. Nhưng hắn đồng dạng cũng không lạnh nhạt đưa hai người đi tìm chết, rốt cuộc cũng là thiếu niên mười mấy tuổi, chưa luyện được tâm địa lãnh khốc.
Nghe Trình Khanh nói, Thôi Ngạn ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
"Chu Hằng cũng đang khuyên ta, bảo chúng ta đừng bức cho một nhà Trình Hành nóng nảy, vì trợ giúp Hà tiểu nương tử lại đáp thượng hai mạng người, nếu Hà tiểu nương tử có biết cũng sẽ không an tâm."
Trình Khanh cười tủm tỉm nói đúng, "Tóm lại lần này, ngươi và Chu Hằng đều vất vả, người chịu ân tình của Hà lão viên ngoại là ta, lại khiến các ngươi cũng cùng nhọc lòng. Lần sau đi phủ thành, đi Thái Bạch Lâu cảm tạ hai ngươi, ngàn vạn đừng sợ tiêu tiền của ta, bạc là Hà lão viên ngoại ra!"
Hồng Nương tử bên kia sẽ đúng lúc lui lại, nhưng Hà lão viên ngoại mới sẽ không dễ dàng buông tha cho đại phòng.
Nói là ra ngoài du ngoạn, kỳ thật là dời đi lực chú ý của đại phòng, Hà lão viên ngoại không phát tiết toàn bộ hờn dỗi trong n.g.ự.c ra ngoài sẽ không dừng tay.
Đây cũng gọi là g.i.ế.c gà dọa khỉ, không thì những tên cuồng đồ khác lại đánh chủ ý lên Hà Uyển.
Chuyện của Hà Uyển còn gõ vang lên hồi chuông cảnh báo cho Trình Khanh, nàng thường xuyên cổ vũ ba tỷ tỷ không cần cả ngày nhốt mình ở trong nhà, lại không nghĩ tới thế đạo này không yên ổn như thế —— nhà có ba tỷ tỷ mạo mỹ, tính an toàn lại không đủ.
Chỉ mua một người gác cổng, nuôi hai con ch.ó lớn, mua hai tỳ nữ hầu hạ nơi nào đủ?
Bước chân kiếm bạc của nàng phải lớn một chút, không mời được người bao quanh bảo vệ ba tỷ tỷ, ban đêm cũng không ngủ yên ổn!
Trình Khanh sửa trị Trình Hành, không nghĩ tới muốn đạt được thù lao gì, đơn thuần chỉ bởi vì Hà lão viên ngoại nơi chốn chiếu cố nàng, nàng lại không thể cưới Hà Uyển, tổng muốn ở địa phương khác hồi báo Hà gia.
Cộng thêm, không thể nhìn tiểu Uyển nương vì áp lực mà phải gả cho Trình Hành.
Thế giới này không xong như thế, tiểu cô nương vừa mềm vừa đáng yêu đều là trân bảo, có thể thuận tay bảo vệ, Trình Khanh thực vinh hạnh.
Nàng quả nhiên không nên nữ giả nam trang, nàng nên nữ xuyên nam, rốt cuộc nàng là người thương hương tiếc ngọc như thế……
Nhưng Trình Khanh không cầu hồi báo, Hà lão viên ngoại lại không có khả năng không tỏ vẻ một chút.
Quản gia Hà phủ chủ động đi tìm Tư Nghiên, nói phường dệt của Hà gia có một đám sa tanh bị dệt hỏng, hỏi Tư Nghiên có nguyện ý tiếp nhận hay không.
"Đại thương nhân coi thường, bán cho tiểu thương nhân lại đáng tiếc, chỉ cần không dùng chiêu bài phường dệt Hà gia, tùy ngươi bán đi đâu cũng được."
Nói là sa tanh dệt hư, kỳ thật chính là nhuộm sai màu, không phù hợp với tiêu chuẩn đơn đặt hàng.
Tư Nghiên không dám tự chủ trương chiếm tiện nghi của Hà gia, cầm nửa thất sa tanh làm hàng mẫu, đến thư viện tìm Trình Khanh quyết định.
"Thiếu gia, hiện giờ là tháng mười, tơ sống ở nông thôn không tiện thu mua, tiểu nhân đang nghĩ ngợi tới chúng ta có thể chuyển từ thu mua tơ sang thu mua vải hay không thì phường dệt Hà gia lại đưa tới một cái nhân tình lớn như vậy……"
Trình Khanh muốn kiếm bạc nhanh hơn, không thiếu được phải chậm rãi thử điểm mấu chốt của thương nhân bản địa, chỉ cần không đột ngột đoạt địa bàn, xem ở mặt mũi của Trình thị Nam Nghi và nhiệt độ ‘ tiểu tam nguyên ’ của nàng còn chưa có giảm, người khác sẽ cho phép nàng kiếm một ít tiền.
Từ thu mua tơ chuyển thành thu mua vải, chính là một lần nhảy lên.
Nhưng nàng vừa mới cảm thấy trả được nhân tình cho Hà lão viên ngoại, người ta lập tức lại đưa chỗ tốt cho nàng, Trình Khanh nhìn sa tanh xinh đẹp, cảm nhận được sự yêu quý nặng trĩu của lão thái gia.
"Phường nào cũng khó tránh khỏi có sản phẩm lỗi, phường dệt của Hà gia cũng không ngoại lệ, bọn họ bình thường xử lý như thế nào, chỉ cần cho chúng ta một phần lợi là được, ta nhận ân tình này của Hà lão viên ngoại!"
Ngươi tới ta đi, giao tình sẽ càng ngày càng sâu.
Người nghèo sợ thiếu tiền, người tầm thường sợ thiếu nhân tình, hai loại người này Trình Khanh đều không phải, nàng có tự tin có thể trả lại nhân tình cho Hà lão viên ngoại.
Tư Nghiên vô cùng cao hứng ứng, Trình Khanh đồng ý cho hắn mua sa tanh.
Sa tanh nhuộm sai màu?
Thứ này, còn phải xem là ở trong tay ai.