Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Trong lòng Lý thị cực kỳ không vui.

Đúng rồi, trên người chính mình không có cáo mệnh, lại không thể bồi Dung nương tiến cung.

Trình Dung cũng khuyên Lý thị:

"Không có việc gì, tiến cung tạ ơn vốn là việc nên làm, Thái Hậu cực kỳ từ ái, nữ nhi sẽ không gặp vấn đề gì."

Thật vất vả mới khuyên được Lý thị trở về phòng, chỉ còn hai mẫu tử, Trình Dung mới nhẹ nhàng đặt đầu ở trên vai Lý thị.

"Mẫu thân đừng lo lắng, thúc thúc là Công Bộ thượng thư, thúc thúc có suy tính của chính mình. Nữ nhi tôn trọng thúc thúc, cũng không mù quáng nghe theo, ý tưởng của thúc thúc cũng không phải của nữ nhi, vào cung nữ nhi sẽ bảo vệ tốt cho chính mình!"

Nếu có thể sống thoải mái dễ chịu, nàng hà tất phải liều mình đi cứu Thái Hậu?

Mạnh Hoài Cẩn hỏi nàng có nghĩ thoát khỏi khốn cảnh hiện tại không, nàng luôn mãi suy xét, sau đó đồng ý, cho nên mới đi Đại Từ Bi Tự. Cầu nhân đắc nhân, nàng tuy bị gãy chân, lại quả nhiên giải được khốn cục, hoàng tử ban đầu đối tốt với nàng lại biến mất không có tung tích, Trình Dung một chút cũng không cảm thấy tiếc, ngược lại thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Vì chuyện này, Trình Dung vạn phần cảm kích Mạnh Hoài Cẩn.

Người này lúc trước tuy rằng không nghĩ cưới nàng, lại vẫn nhớ rõ ân tình của Trình thị!

Mạnh Hoài Cẩn đã biết Thái Hậu sẽ lâm vào nguy hiểm, hoàn toàn có thể chính mình đi Đại Từ Bi Tự tranh công cứu giá, lại nhường công lao cho nàng…… Trình Dung dựa vào mẫu thân, khóe miệng nhếch lên.

Chính mình đã từng thích Mạnh Hoài Cẩn, là người vô cùng không tồi, điều này làm cho Trình Dung cảm giác thật cao hứng.

Nàng đã từng nguyền rủa Mạnh Hoài Cẩn giống như quá độc chút đi?

Người ta chỉ không nghĩ cưới nàng, sao lại không có tư cách được đến hạnh phúc.


Trình Dung nghĩ đến chính mình còn đã từng tát Mạnh Hoài Cẩn một cái, trong lòng thập phần áy náy.

Chờ lần sau có cơ hội gặp Mạnh Hoài Cẩn, vẫn nên hướng hắn nói lời xin lỗi đi.

Trình Dung mềm giọng làm nũng, Lý thị tâm đều sắp tan chảy.

"Dung nương, mặc kệ thúc thúc con đánh chủ ý gì, chúng ta đều không đáp ứng, chờ con tiến cung gặp Thái Hậu xong, hai mẫu tử chúng ta liền khởi hành trở về Nam Nghi đi, chân con chưa lành, nương kêu xe ngựa đi chậm rãi, ra khỏi kinh thành chúng ta liền đi đường thủy, ngồi thuyền sẽ không xóc nảy, con có chịu không?"

Trình Dung khẽ vâng một tiếng.

“Con cũng không quen đồ ăn kinh thành, Nam Nghi thật tốt, lần này trở về, con sẽ không bao giờ tới kinh thành nữa."

Hai mẹ con bàn bạc xong, Lý thị cũng không tỏ thái độ với vợ chồng Trình Lục lão gia nữa, ngược lại luôn nhờ Trình Lục phu nhân chiếu ứng Trình Dung.

Trình Lục phu nhân dạy dỗ quy củ cho Trình Dung, ngày thứ ba liền mang theo Trình Dung vào cung.

Hoàng cung đại nội, hai người đi theo cung nữ dẫn đường, không dám loạn hỏi cũng không dám loạn xem, thuận thuận lợi lợi tới Thọ Khang Cung của Thái Hậu.

Thọ Khang Cung đã có người đến từ trước.

Phúc Trinh Trưởng công chúa mang theo nữ nhi Nhu Gia huyện chúa ở đây.

Trình Dung đi theo Trình Lục phu nhân cùng nhau chào hỏi, Thái Hậu bảo nàng mau đến: "Hài tử ngoan, vết thương trên đùi còn chưa tốt hẳn đi, không cần câu nệ, mau tới bên người ai gia ngồi xuống."

Thái Hậu quả nhiên cực kỳ từ ái, cũng không có dùng cung quy ước thúc Trình Dung, còn sai cung nữ chuyển ghế đến ban tòa cho Trình Dung.


Phúc Trinh Trưởng công chúa cũng rất hòa thuận, nói không có sự dũng cảm của Trình Dung, phượng thể của Thái Hậu sẽ bị hao tổn, lại đương trường cởi ra vòng tay trên cổ tay, muốn tặng cho Trình Dung.

Trình Dung từ chối thì bất kính, đành phải cảm tạ Phúc Trinh Trưởng công chúa, nhận lấy vòng tay.

Nhu Gia huyện chúa rúc vào bên cạnh Thái Hậu, âm thanh kiều tiếu:

"Dung tỷ tỷ, ngươi vì cứu Thái Hậu bị thương, Nhu Gia hận không thể thế ngươi thừa nhận nỗi đau bị gãy chân, ngày ấy Thái Hậu ra cung lễ Phật, nếu Nhu Gia cũng đi theo thì tốt rồi."

Thái Hậu ôm Nhu Gia huyện chúa gọi bảo bối.

"Cháu cũng là hài tử ngoan, hiếu tâm của cháu ai gia đều biết!"

Nhu Gia cười cười, từ trong lòng n.g.ự.c Thái Hậu ló đầu ra, "Dung tỷ tỷ ngày ấy vừa lúc xuất hiện ở Đại Từ Bi Tự, cũng thật là cực kỳ trùng hợp."

Trình Dung trong lòng nhảy dựng. Không phải trùng hợp.

Là Mạnh Hoài Cẩn cho nàng tin tức.

Tổng cảm thấy lời nói của Nhu Gia huyện chúa có ẩn ý, Trình Dung hơi bất an.

Trình Lục phu nhân chạy nhanh nói đỡ, "Là thực trùng hợp, Đại Từ Bi Tự hương khói linh nghiệm, Dung nương đã sớm muốn đi, ngày ấy thần phụ có việc không thể đi, Dung nương liền chính mình đi, có thể gặp được Thái Hậu, là đứa nhỏ này thành tâm."

Thái Hậu cười rộ lên, "Được rồi được rồi, ai gia đi Đại Từ Bi Tự là lâm thời nảy lòng tham, người trong cung đều không biết, đứa nhỏ Dung nương này còn có thể cố ý đi ôm cây đợi thỏ sao? Nhu Gia là hài tử nhỏ, tính nết thích hỏi đông hỏi tây, Dung nương không cần so đo cùng nàng."


Trình Dung lắc đầu, "Nhu Gia huyện chúa là một mảnh chân thành."

Phúc Trinh công chúa cũng nhẹ giọng quát lớn Nhu Gia.

Trình Dung đã nhìn ra, Thái Hậu và Phúc Trinh công chúa đều tương đối dễ nói chuyện, Nhu Gia huyện chúa tựa hồ có địch ý đối với nàng.

Tuy nhiên nghĩ lại cũng không kỳ quái, Nhu Gia huyện chúa ở kinh thành thanh danh như thế nào, Trình Dung lược có nghe thấy.

Nhu Gia huyện chúa là thiên chi kiêu nữ, không thích bị người khác chiếm nổi bật, mà chính mình sau khi cứu Thái Hậu, trong cung ban thưởng nhiều, Nhu Gia không thích nàng thực bình thường.

Trình Dung cũng không so đo, Thái Hậu thấy nàng tự nhiên hào phóng, lại thêm ba phần yêu thích.

Trình Dung và Trình Lục phu nhân ở Thọ Khang Cung ngây người hơn một canh giờ, Thái Hậu muốn nghỉ trưa mới lui ra.

Phúc Trinh công chúa mang theo Nhu Gia huyện chúa rời đi sớm hơn, vốn muốn xuất cung, một vị nội giám lại đây, "Trình phu nhân, Thục phi nương nương triệu ngài."

Thục phi là mẫu phi của đại hoàng tử.

Đại hoàng tử tuy không phải con vợ cả, lại chiếm vị trí hoàng trưởng tử.

Kim thượng chưa lập Thái Tử, tiếng hô của hoàng trưởng tử là tối cao.

Trình Lục phu nhân không dám từ chối, muốn mang Trình Dung cùng đi, nội giám kia thực khó xử.

Hiển nhiên Thục phi nương nương chỉ nghĩ thấy Trình Lục phu nhân, không nói quá muốn gặp Trình Dung.

Cung nữ Thọ Khang Cung hành lễ, "Trình huyện chúa vẫn nên đi theo nô tỳ chờ Trình phu nhân ở Thọ Khang Cung một chút đi, Thọ Khang Cung nhiều thiên điện, cũng sẽ không quấy rầy Thái Hậu nghỉ trưa."

Trình Dung có chút chần chờ.

Nhưng nàng đồng dạng không nghĩ đi gặp Thục phi nương nương.


Thật vất vả mới ngã gãy chân tránh đi phân tranh hoàng tử tuyển phi, liền không nên lại xuất hiện trước mặt những người như Thục phi, Trình Lục phu nhân cũng nhẹ nhàng gật đầu, "Dung nương, cháu về Thọ Khang Cung chờ thẩm thẩm đi."

Trình Dung đi theo cung nữ Thọ Khang Cung.

Cung nữ quả nhiên mang nàng về tiểu thiên điện Thọ Khang Cung.

Trình Dung thập phần cẩn thận, không dùng điểm tâm đặt ở trên bàn, cũng không uống trà.

Tiểu thiên điện đốt hương, không biết sao, mí mắt Trình Dung càng ngày càng nặng, bất tri bất giác thế nhưng ghé vào trên bàn.

Có người đi đến.

Có người khe khẽ nói nhỏ.

Tựa như sợ hãi thân phận huyện chúa của Trình Dung.

Lại có người cười nhạo: "Nàng tính là huyện chúa gì, chỉ vì cứu Thái Hậu bị gãy chân, bệ hạ cho cái phong hào coi như khen ngợi. Mau mau động thủ đi, bên trên nói chỉ cho nàng một chút giáo huấn, cũng sẽ không làm sao……"

Trình Dung cảm giác chính mình bị người nâng lên.

Những người này muốn mang nàng đi nơi nào?

Nàng tưởng kêu cũng không kêu được, tưởng động cũng không động nổi, thân thể mềm mại, một chút sức lực đều không có.

Đây là thanh tỉnh cuối cùng của Trình Dung.

Hai cung nhân yên lặng ném nàng vào đình, lại hắt chút rượu lên người nàng, lén lút chạy.

Trong cung điện Thục phi, Nhu Gia huyện chúa nhìn Thượng Thư phu nhân thất thần trả lời, chính mình cũng đang tính toán thời điểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận