Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Kỷ Hạo xem tạ lễ kia, lại là hai phong bánh hoa hòe, một rổ hột vịt muối.

Kỷ Hạo nghĩ thầm, tạ lễ này thực thuần phác, trợ giúp một chút, người ta lại cảm nhớ mà tặng tạ lễ tới, hắn dù sao cũng phải có chút đáp lễ.

Nhưng người ta đưa đồ giản dị như vậy, nếu hắn lấy vàng bạc ra đáp lễ chẳng phải là dùng tiền tống cổ tâm ý của người khác sao?

Trong tầm tay đúng lúc có điểm tâm phủ thành đưa tới, thật là mỹ vị, thay đổi một cái tráp đựng giản dị, cũng không nhìn ra điểm tâm giá bán xa xỉ.

Kỷ Hạo sai người hầu đổi tráp đựng điểm tâm, đưa đi làm đáp lễ.

Qua hai ngày, lại có lễ vật đưa tới.

Hai người chưa từng gặp mặt phảng phất đang đấu sức lẫn nhau, một người đưa một người đáp trả, tới tới lui lui rất nhiều lần, thứ tự đều điên đảo, nói không rõ là ai thiếu ai.

Kỷ Hạo suốt ngày khổ đọc, cũng muốn thả lỏng một chút, dứt khoát ra cửa gặp người tặng lễ một lần, muốn đối phương đừng tặng nữa, hai bên người đưa người đáp trả, khi nào mới kết thúc?

Vừa ra khỏi cửa, liền đụng phải cùng đại nương tử.

Kỷ Hạo không nghĩ tới "người giản dị" kia lại là tiểu nương tử mạo mỹ, đại nương tử cũng không ngờ là một vị công tử trẻ tuổi ở biệt uyển lão Thượng Thư, đại nương tử vẫn luôn cho rằng chính mình đang cùng một vị lão phu nhân Kỷ gia nào đó lễ thượng vãng lai!

Hai người nam nữ trẻ tuổi gặp nhau, nghĩ đến chính mình gần đây ăn không ít thức ăn đối phương đưa, trong lòng đều có cảm giác khác thường.

Đến khi nói rõ ràng, hai người lại cảm thấy buồn cười.


Kỷ Hạo thấy đại nương tử tự nhiên hào phóng, biết gia thế của nàng hẳn sẽ không tầm thường, cho nên việc thay đổi vỏ hộp đựng điểm tâm đã bị đại nương tử nhìn thấu, người ta không thiếu một ngụm đồ ăn, chỉ là cảm thấy đưa một chút bánh hoa hòe và hột vịt muối liền đổi điểm tâm quý báu trở về, trong lòng có bất an, liền tặng thêm một ít cho hắn.

Hắn lại chỉ nghĩ người ta thuần phác nhiệt tình, lại chạy nhanh đáp lễ…… Đại nương tử vốn là cảm tạ người ta trợ giúp, tạ lễ vẫn luôn không đưa ra được, cũng thấy gấp.

Hai người đều tự cho là đúng, từng người tự suy diễn, náo loạn một hồi.

Về phần vì sao sau khi hiểu lầm giải khai, Kỷ Hạo lại đi làm ‘ hộ hoa sứ giả ’ đưa đại nương tử tới điền trang —— người trẻ tuổi thấy tiểu nương tử mạo mỹ, trái tim nhảy bang bang, luôn có thể da mặt dày thân cận.

Đại nương tử có thể cự tuyệt, nhưng đại nương tử không cự tuyệt, Kỷ Hạo tự nhiên trong lòng hiểu rõ.

Hắn không cảm thấy đại nương tử tuỳ tiện, hắn cảm thấy đại nương tử là khó được lỗi lạc.

Đây không phải lần đầu tiên Kỷ Hạo đưa đại nương tử tới điền trang, chỉ là trước kia hắn cũng chưa từng tiến vào, nhóm nông hộ cũng không có người thấy.

Hôm nay vẫn là đại nương tử mở miệng mời, nói đệ đệ Trình Khanh sai người trồng rất nhiều tường vi, hiện giờ hoa nở khắp đồi, hỏi Kỷ Hạo có nguyện ý thưởng hoa một chút hay không.

Người trong lòng mời, Kỷ Hạo còn chưa có ngửi được mùi hoa đã hôn mê đầu, nào có đạo lý không đáp ứng?

Ai ngờ lần đầu tiên tiến vào thôn trang này, đã bị Trình Khanh đúng lúc gặp được.

Kỷ Hạo và đại nương tử vẫn còn ở trong giai đoạn thích lẫn nhau nhưng chưa đ.â.m thủng tầng giấy cửa sổ, thấy Trình Khanh cậu em vợ tương lai này, sợ Trình Khanh hiểu lầm hắn là kẻ xấu, chạy nhanh biểu lộ ý định cầu thú.


Thôi Ngạn nhìn Kỷ Hạo, nói chuyện trật tự rõ ràng, cũng không giống con nai tơ ngơ ngác!

Hơn nữa cũng coi như có đảm đương, không có che che giấu giấu, nói thẳng sau khi sang năm thi hương xong sẽ tới cửa cầu hôn.

Vậy Trình Khanh có thể đáp ứng hay không?

Thôi Ngạn là tò mò, Kỷ Hạo lại là khẩn trương, thẳng đến khi Trình Khanh hỏi hắn có biết Trình gia có tổ huấn "nữ nhân Trình thị tuyệt không làm thiếp" hay không, Kỷ Hạo vội không ngừng gật đầu:

"Kỷ mỗ ngưỡng mộ Trình tiểu thư, nói là tới cửa cầu hôn, chính là cưới hỏi đàng hoàng, sao lại để Trình tiểu thư làm thiếp! Tâm của Kỷ mỗ đối với Trình tiểu thư nhật nguyệt chứng giám, tuyệt không một chút ý khinh mạn, Kỷ ——"

Trình Khanh đánh gãy hắn, "Từ từ, ta nói đó là tổ huấn của Trình thị, nhà ta còn có yêu cầu khác, tỷ tỷ nhà ta không làm thiếp, cũng không gả cho hạng người phong lưu, muốn làm tỷ phu của Trình Khanh ta, sau khi kết hôn cần phải toàn tâm toàn ý cùng tỷ tỷ của ta sinh hoạt, không được nạp thiếp, không được có thông phòng, cũng không cho tìm hoa hỏi liễu…… Nếu như vi phạm lời thề, ta sẽ yêu cầu tỷ tỷ hòa li trở về nhà, ngươi có thể tiếp thu được hay không?"
Vành tai Kỷ Hạo đều đỏ.

"Lưỡng tình tương duyệt, thiếu một người không được, nhiều một người quá chật, ngoại trừ Trình tiểu thư, vốn cũng không sẽ có người khác."

Trình Khanh còn có thể nói gì.

Mặc kệ tên họ Kỷ này tương lai có thể thay đổi hay không, giờ này khắc này, người ta tuyệt đối là nói lời thiệt tình.


Lại thấy cách đó không xa, Trình Tuệ liên tiếp nhón chân nhìn xung quanh, rõ ràng cũng không yên tâm, sợ nàng và Thôi Ngạn khó xử Kỷ Hạo.

Các ngươi đều đã lưỡng tình tương duyệt, ta chẳng lẽ lớn lên rất giống người giơ gậy đánh gãy uyên ương?

—— muốn nói Trình Khanh vô ngữ nhất chính là phòng tai hoạ ngầm rơi xuống nước, không nghĩ tới xe ngựa sẽ hỏng!

Tỷ tỷ của đệ, tỷ thật là lợi hại, tấm ngẩm tầm ngầm bắt được một con nai tơ ngơ ngác…… Về phần vì sao Kỷ Hạo phải chờ sang năm thi hương xong mới tới cửa cầu hôn, Trình Khanh cũng lười hỏi, dùng ngón chân cũng đoán được Kỷ Hạo là muốn đại tỷ gả càng phong cảnh.

Trình Khanh chưa nói đồng ý, cũng chưa nói phản đối, không nhẹ không nặng xoay đề tài, làm Kỷ Hạo rất là mất mát.

Bị cậu em vợ tương lai bắt lấy, cũng đừng nghĩ thưởng hoa hồng nữa, Trình Khanh nói vài câu khách khí liền phải tiễn khách, Kỷ Hạo lúc đi lưu luyến mỗi bước, lại cũng không quá nhiều dây dưa.

Đại nương tử miệng khô lưỡi khô, cố tình Trình Khanh một chữ cũng không hỏi nàng, chỉ thẩm vấn Kỷ Hạo.

Cũng không biết Kỷ công tử đã nói gì với tiểu lang.

Thôi Ngạn hỏi ý tưởng của Trình Khanh, Trình Khanh cười ha hả:

"Chờ sang năm sau khi thi hương xong rồi nói sau, hắn cũng chưa hỏi qua ý kiến của trưởng bối trong nhà đã nói yêu cầu cưới đại tỷ tỷ, vạn nhất nhà hắn không muốn kết thân cùng Trình gia thì sao?"

Kỷ Hạo đồng ý không nạp thiếp không tìm thông phòng cũng vô dụng, việc này còn phải làm trưởng bối Kỷ gia biết.

Cho nên Trình Khanh cũng không gấp, nàng hôm nay chính là gặp được đại tỷ yêu đương mà thôi, không đáng sắm vai ác nhân.

Luyến ái và kết hôn là hai việc khác nhau, đại tỷ và Kỷ Hạo còn chưa đi đến một bước thành thân kia.


Kỷ Hạo thuyết minh năm sau thi hương cầu thân, vừa lúc phương tiện Trình Khanh khảo sát đối phương.

Trình Khanh không nói với đại nương tử về Kỷ Hạo, thấy nàng vẻ mặt khẩn trương, cũng không muốn nàng căng thẳng, liền nói sang chuyện khác mời đại nương tử thử mùi hương nước hoa.

"Nước hoa tường vi?"

Nước hoa tường vi mà Trình Khanh đưa cùng bình Tề Duyên Tùng đưa khác biệt quá lớn, đại nương tử vừa ngửi đã rất thích.

"Tiểu lang, đệ sai người trồng nhiều hoa như vậy, chính là vì muốn chưng lấy nước hoa sao?"

Ở trước mặt Thôi Ngạn, đại nương tử không tiện nghi ngờ Trình Khanh, trong lòng lại hạ quyết tâm sẽ lén lút khuyên nhủ Trình Khanh, bạc đủ dùng là được, không cần chậm trễ khoa khảo chính sự.

"Đúng vậy. Nếu đại tỷ thích, cũng mang về cho mẫu thân và Nhị tỷ, tam tỷ các nàng mỗi người một lọ đi."

Đại nương tử ngoài ý muốn, "Tiểu lang, đệ không trở về nhà sao?"

Trình Khanh nhìn sắc trời, lắc đầu, "Không trở về, đệ và Thôi Ngạn còn có chuyện khác, tháng sau nghỉ lại về nhà."

Đại nương tử nhẹ nhàng thở ra.

Tiểu lang không trở về nhà, cho nàng giảm xóc, làm nàng có thời gian chủ động giao đãi chuyện Kỷ công tử cùng mẫu thân.

Trong ánh mắt đại nương tử nhìn Trình Khanh tràn ngập cảm kích, Trình Khanh lại gọi nha hoàn, xa phu đánh xe đến trước mặt:

"Đây là lần đầu tiên, chỉ trừ nửa năm tiền tiêu vặt của các ngươi, cho các ngươi ghi nhớ. Nếu có lần thứ hai…… Không cần ta nói tỉ mỉ đi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận