Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Mạnh Cảnh Xuân còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Anh đã nắm nhẹ lấy tóc nàng, nhẹ nhàng chậm rãi hôn từ sau gáy nàng men theo cột sống. Nàng đưa lưng về phía hắn, đối mặt với động tác dịu dàng này, hô hấp cũng bị kiềm hãm.

“A.” Nàng vô ý thức rụt rụt bờ vai, Thẩm Anh cầm lấy cánh tay nàng, hỏi: “Sao?”

“Hơi...... Ngứa." Nói xong nàng lại cười ra tiếng, Thẩm Anh thở dài một hơi, hàm răng cắn chặt, nhìn lưng của nàng nói: “Vậy cắn một cái được không?”

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng xoay người: "Không thể, thiếp cắn Tướng gia thì không sao.” Nàng chuyển người lại mới phát hiện mình đã nằm đối diện với Thẩm Anh, trung y của nàng bị cởi hơn phân nửa, lúc này chỉ thừa lại một bộ đồ lót bên trong, cánh tay và bờ vai thon gầy đều để hở nên hơi lạnh.

Thẩm Anh đột nhiên nói: "Mệt thì ngủ đi, muội lắm rồi. Ta vốn cũng không muốn trêu nàng.”

Mạnh Cảnh Xuân vốn đã nhụt chí, bây giờ lại nghe thấy hắn nói như thế, lập tức khụt khịt mũi, duỗi tay qua vòng lấy cổ hắn, hoàn toàn không hề có một chút do dự nào, dứt khoát dán môi lên, thân thể cũng dính gần vào hắn hơn. Nàng hôn không hề có trình tự quy tắc gì, Thẩm Anh liền đè gáy nàng lại, hôn đáp trả.

Đêm đã khuya, xung quanh cực kỳ yên tĩnh vắng vẻ, chỉ một tiếng động nhỏ xíu cũng khiến cho người nghe cảm thấy mặt đỏ tim đập. Mạnh Cảnh Xuân khẽ thở một tiếng, bàn tay không an phận đã trượt đến bụng hắn, ấn lên nơi cứng rắn kia, đùa dai nhấn nhấn mấy cái. Thẩm Anh bắt lấy tay nàng, trong giọng nói đã mang theo vài phần áp chế, hơi trầm khàn: "Đừng nhấn loạn."

Mạnh Cảnh Xuân vì thở dốc mà mặt đỏ ửng, nhìn khuôn mặt Thẩm Anh gần trong gang tấc, ấp a ấp úng nói: "Dù sao cũng đã thành thân...... Có, có cái gì mà không thể nhấn chứ......" Nàng cảm giác được nhiệt năng trên bụng hắn, tay vẫn bị dọa đến mức phải dời lên trên.

Thẩm Anh dán vào lỗ tai nàng, hơi thở nóng rực khiến tai Mạnh Cảnh Xuân cũng nóng theo, cảm giác man mát lúc trước không biết đã biến đi đâu mất.

Thẩm Anh cắn nhẹ vào vành tai xinh xắn no đủ của nàng, lại quay đầu sang nhìn vào mắt nàng, thần trí vẫn rất rõ ràng: “Ừ...... Muốn ta đến vậy cơ à?”

Vì một câu này của hắn mà khuôn mặt của Mạnh Cảnh Xuân bị đốt cháy hoàn toàn, nhưng vẫn cố gắng kéo căng da mặt, nói: "Đúng vậy!"

Khóe môi Thẩm Anh hơi cong cong, khoác tay lên eo nàng, khẽ than thở một hơi, giọng điệu hòa hoãn: "Không gấp, từ từ rồi sẽ đến.”

Tim Mạnh Cảnh Xuân nhảy lên thình thịch, đột nhiên nuốt nước bọt, liếc nhìn cánh tay phủ trên eo mình, cảm giác hơi ấm nóng hổi, cổ họng căng cứng. Tuy tự xưng là đã từng xem đông cung đồ, cũng từng đọc qua tiểu thuyết diễm tình, theo lý thì phải biết được một ít về chuyện nam nữ, nhưng khi thật sự đến phiên mình làm, dù đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi, nhưng vẫn khẩn trương vô cùng.

Mạnh Cảnh Xuân còn chưa kịp sắp xếp lại đống ý nghĩ tùm lum tà la của mình, Thẩm Anh đã nhanh chóng xoay người nàng lại. Hình như hắn rất cố chấp với lưng của nàng, cúi đầu cắn, tháo dây yếm trên cổ nàng ra, cực kỳ càn rỡ thắp lên ngọn lửa trên thân nàng. Tay cùng môi đi đến chỗ nào cũng đều khiến nàng tê dại run rẩy một trận, Mạnh Cảnh Xuân rên rỉ thành tiếng, có phần khó nhịn, khát vọng trong lòng cọ cọ chui lên, thiêu đốt nàng đến mức hồ đồ, xương cốt cũng bị nuốt gọn.

Ngoại trừ lý trí thì những cảm giác khác đều bị phóng đại đến cực hạn, càng bén nhạy hơn. Nàng khó chịu muốn rụt người ngồi dậy, lại bị hắn đè xuống dưới thân, không thể động đậy. Thẩm Anh bỗng chốc lật người nàng lại, lúc này yếm của nàng đã bị cởi ra, hầu kết của Thẩm Anh trượt lên trượt xuống, ngọn lửa nhỏ bập bùng trong mắt, cúi người xuống hôn nàng. Mắt, chóp mũi, môi, cổ, vành tai, không có một chỗ nào là không có dấu ấn của hắn. Mũi chân của Mạnh Cảnh Xuân chặn lại cẳng chân hắn, thở hổn hển gấp gáp, có phần chột dạ, mập mờ nói: "Ngày mai lại, cái đó...... Được không...... Hơi khó...... chịu......”

Thẩm Anh không thèm để ý gì đến nàng, đầu càng lúc càng đi xuống, từ xương quai xanh dời đến trước ngực nàng, bàn tay kia cũng không rảnh rỗi, khẽ nhào khẽ nắn. Mạnh Cảnh Xuân khó chịu đến mức cong cả lưng lên, duỗi tay cố gắng chuyển bàn tay hắn đi chỗ khác, rên lên một tiếng, bàn tay nắm lấy cổ tay hắn lại hoàn toàn không có sức lực.

Nàng mím chặt môi, vặn vẹo người dưới thân hắn, muốn tránh khỏi cảm giác xa lạ này, tiếng kêu rên phát ra lại cảm thấy xấu hổ, đầu óc đã choáng váng nhão nhoét, không biết hiện giờ đang trong hoàn cảnh nào. Thẩm Anh thấy nàng nhắm mắt khó nhịn, giọng khàn khàn nhỏ nhỏ, nói: "Đừng nhịn."

Âm thanh này cực kỳ mê hoặc, Mạnh Cảnh Xuân mở mắt ra nhìn hắn, hô hấp gấp gáp, cả người nóng lên, đã rơi vào trạng thái ý loạn tình mê. Rõ ràng là nàng châm lửa, nhưng giờ lại cực kỳ không có tiền đồ muốn lùi bước.

Thẩm Anh cũng không khá hơn chút nào, tuy đã cố hết sức để áp chế, nhưng ngọn lửa trong mắt lại tăng lên, đáy mắt tối tăm, trên trán trên lưng đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Mạnh Cảnh Xuân vẫn không an phận vặn vẹo thân thể, ngâm nga thành tiếng, trên người cũng phủ một tầng mồ hôi. Nàng hé mắt ra nhìn, chỉ thấy người trước mắt đã biến thành một cái bóng mơ hồ.

Tay Thẩm Anh men theo eo nàng, một đường trượt đến giữa đùi nàng, cách quần lót dò vào bên trong bắp đùi nàng. Mạnh Cảnh Xuân không nhịn được mà khép hai chân lại, thân thể hơi cong lên, cánh tay khoác trên tấm lưng bóng loáng của hắn cố gắng nắm bắt thứ gì đó, nhưng lại không bắt được gì.

Hai tay nàng đều đã vòng quanh người hắn, gắt gao quấn lấy hắn, bàn tay dán lên lưng hắn, vòng tay khẩn cấp thu chặt lại, muốn kéo hắn lại sát mình hơn. Chẳng biết tự lúc nào Thẩm Anh đã cởi quần lót của nàng ra, nàng vừa mới chợt thấy lạnh, bàn tay ấm áp kia đã dán lên, từ bắp đùi chậm rãi hướng lên trên, khiến Mạnh Cảnh Xuân nhỏ giọng rên thành tiếng.

Cơ thể nàng đã mềm đến mức sắp hóa thành một vũng nước, chỉ có thể để mặc cho Thẩm Anh đùa giỡn đủ kiểu, hô hấp càng thêm dồn dập, cảm giác tê tê khắp người khiến nàng căn bản là không có sức để nhúc nhích. Nàng hơi quay đầu đi, chật vật hổn hển thở từng ngụm khí lớn, ngay sau đó lại bị Thẩm Anh nắm cằm ép nàng phải nhìn thẳng vào hắn.

Mái tóc đen của nàng rơi tán loạn trên cổ, dán trên làn da ẩm ướt, lại càng cảm thấy khô nóng hơn. Một tay Thẩm Anh đỡ lấy eo nàng, nhẹ nhàng bóp một cái. Tiếng rên của Mạnh Cảnh Xuân còn chưa kịp phát ra, Thẩm Anh đã cúi đầu xuống chặn lại môi nàng, đầu lưỡi trơn ướt cạy mở hàm răng khép chặt của nàng. Giữa môi lưỡi mát lạnh có hương rượu lượn lờ thoang thoảng, khiến người ta không tránh khỏi mê say.

Đầu óc nàng hỗn độn, khát vọng trong lòng bùng cháy, càng thêm rõ ràng. Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chỉ thấy trung y trên người Thẩm Anh cũng đã được cởi sạch, hình như trong mắt hắn vẫn còn một chút thanh tỉnh, còn nàng thì đã hoàn toàn lâm vào trạng thái ý loạn tình mê.

Tiếng rên rỉ nghèn nghẹn phát ra từ trong cổ họng nàng, nháy mắt tiếp theo môi nàng lại bị hắn chặn lại. Cả người nàng trống rỗng, thật sự muốn cào hắn, nhưng tay lại không có chút sức lực nào. Thẩm Anh hôn nhẹ lên mí mắt nàng, tay trượt xuống, cực kỳ dè dặt thăm dò thử. Mạnh Cảnh Xuân bỗng gập chân lại, tiếng thở dốc càng thêm cấp bách.

"Mạnh Cảnh Xuân ——" Hắn khàn giọng gọi tên nàng, đôi mắt tối đen không thấy đáy, có lẽ cũng đã nhịn đến cực hạn.

Lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve nàng, Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy như khát khô, trong mắt hoàn toàn không hề có chút lý trí nào. Trong một chớp mắt nàng nhìn hắn, chợt cảm giác được một thứ xa lạ xâm nhập vào, bàn tay vô lực rũ trên mép giường bỗng nhiên nắm chặt lấy tấm chăn, cằm hơi ngẩng lên, hàm răng cắn chặt, nhưng một tiếng cũng không để bật ra ngoài.

Nàng hơi hít vào một hơi, bàn tay khó khăn lắm mới có thể buông ra tấm chăn, ngay sau đó lại gắt gao vịn vào lưng Thẩm Anh. Thẩm Anh cũng đau, mà thấy nàng khó chịu như thế, trong lòng bỗng nhiên đau xót, sợ làm nàng bị thương.

Mạnh Cảnh Xuân mở to mắt, nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc gần trong gang tấc, nới lỏng khớp hàm, thở dài vươn tay nâng mặt hắn lên, hơi ngửa đầu hôn hắn. Thân thể khẩn trương căng thẳng mới vừa rồi của nàng dần dần mềm lại, Thẩm Anh dốc hết khả năng mình để an ủi nàng, bàn tay xoa nhẹ người nàng, mềm giọng hỏi: “Có khá hơn được chút nào không......"

Mạnh Cảnh Xuân hơi nâng thắt lưng lên, khẽ gật đầu.

Thẩm Anh thấy thế, đáy lòng càng đau, với cả đây là lần đầu của nàng, hắn cũng không dám vọng động, chỉ có thể chậm rãi an ủi nàng, tay ôm lấy gáy nàng, cúi đầu hôn, khẽ nói: "Nếu còn đau......"

Mạnh Cảnh Xuân nhẹ nhàng thở ra, lắc lắc đầu, tuy cảm giác đau đớn khó chịu ban đầu vẫn còn, nhưng cũng không quá gay gắt. Thẩm Anh kiên nhẫn chờ nàng thích ứng, nàng mới dần dần cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nàng nửa mê nửa tỉnh, khẽ rên rỉ, Thẩm Anh liền đẩy nhanh hơn tốc độ, Mạnh Cảnh Xuân chợt có chút không chịu nổi, cảm giác chua xót căng chật càng thêm rõ ràng, khiến đầu óc nàng mơ màng.

Mấy chuyện sau đó, hơn phân nửa là nàng không nhớ được, ý thức mơ hồ hoảng hốt, Thẩm Anh nói gì cũng không nghe rõ. Cảm giác hắn áp lên người nàng cực kỳ chân thật, cùng với tiếng thở dốc của đôi bên, cuối cùng trái tim mới được lấp đầy.

Nàng nâng tay lau lớp mồ hôi trên trán hắn, Thẩm Anh ôm chặt nàng hơn, môi dán lên trán nàng, nhỏ giọng gọi tên nàng: "Mạnh Cảnh Xuân......"

Mạnh Cảnh Xuân hơi hổn hển đáp lại hắn: "A Anh......"

Trong tiếng xưng hô này không chứa ý trêu chọc nào, đây là xưng hô mà chỉ có người nhà hắn mới dùng, mà bây giờ, nàng cũng đã trở thành người nhà của hắn, dùng cách xưng hô thân mật ấy để gọi hắn.

Trong cuộc đời cô đơn tìm được một người bạn đời, một tri kỷ hết mực chăm sóc nàng, ngay cả trên phương diện tình dục cũng quan tâm đến cảm nhận của nàng, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy xúc động.

Người mướt đẫm mồ hôi, ngọn lửa nóng rực hơi hơi thối lui, tiếng tim đập dần dần vang lên rõ ràng trong đêm tối. Thẩm Anh nghiêng người nằm bên mé ngoài, thấy tóc trên trán nàng ướt đẫm bết lại, liền duỗi tay vén mái tóc nàng sang một bên, lại chỉnh chỉnh lại mấy sợi tóc tán loạn trên trán nàng, bấy giờ mới thở dài thỏa mãn ôm nàng vào lòng.

Cả người Mạnh Cảnh Xuân không có một chút sức lực nào, qua một lúc lâu hô hấp mới hồi phục lại như bình thường, tay phải luồn qua bên dưới cánh tay hắn, quấn lấy lưng hắn.

Ánh lửa bập bùng trên ngọn nến đỏ cao cao đã dần dần lụi tàn, giống như cũng trải qua một đêm dài mệt mỏi. Mạnh Cảnh Xuân an tâm dán vào ngực hắn, bây giờ khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, nghẹn giọng cảm thán: “Cơ thể Tướng gia không tệ.”

Thẩm Anh vốn còn đang đau lòng nàng, lúc này lại bị một câu nói của nàng làm cho bật cười.

Hắn cúi đầu nhìn Mạnh Cảnh Xuân cuộn tròn trong ngực, dán môi lên trán nàng, giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt nhưng lại khiến người khác không khỏi nóng mặt: “Sao, nàng còn muốn thử lần nữa à?”

Tay Mạnh Cảnh Xuân phủ trên lưng hắn không hề báo trước mà hung hăng đập hắn một cái, Thẩm Anh không khỏi hít vào một hơi toàn khí lạnh.

Mạnh Cảnh Xuân giương mắt nhìn hắn, ủy khuất nói: “Nếu thiếp mà bắt được ai rắc mấy thứ hoa quả này lên giường, thiếp......"

Lời nàng còn chưa dứt đã bị Thẩm Anh chặn môi lại, sau khi hôn hôn gặm gặm một trận, hắn mới mở miệng nói: “Chẳng lẽ nàng định giết người ta?”

Mạnh Cảnh Xuân vẫn thấy ủy khuất: “Ô, thiếp vẫn nên tự nhặt ra rồi mới ngủ thì hơn, khó chịu quá......"

Nhưng nàng vừa mới manh nha định đứng dậy, lập tức bị Thẩm Anh ôm vào.

Tiếng trống báo canh năm (khoảng 3h sáng) văng vẳng vang lên, chẳng mấy chốc trời sẽ sáng, người bên trong phòng mệt mỏi toàn thân. Thẩm Anh liếc mắt nhìn nàng, mang theo một chút lấy lòng, nói nhỏ: “Trước tiên cứ ngủ thẳng đến sáng đã, được không?”

Mạnh Cảnh Xuân “uhm” một tiếng: "Nhưng ngày mai sẽ mệt lắm......" Đêm nay căn bản là không ngủ, không phải sao?

"Buổi sáng tắm rửa một cái rồi đổi phòng ngủ là được.”

Mạnh Cảnh Xuân càng dán sát hơn vào trong ngực hắn, mí mắt hơi khép lại: "Ngủ nướng như vậy có được không......"

"Quản nhiều như vậy làm gì......"

“Ừ......" Nàng mơ mơ hồ hồ đáp lại một tiếng rồi ngủ thiếp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui