Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Hô hấp của Đổng Tiêu Dật bị kiềm hãm, trừng mắt lên, lại không chút lưu tình cong gối hung hăng húc một cái.

Trên đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn, hắn cũng chỉ hơi cau mày lại, nhưng không hề buông tay, ngược lại còn ôm nàng vào gần hơn, một tay nắm lấy cằm nàng, cúi đầu cắn chặt lấy môi nàng như đang muốn trút hết căm phẫn, càng lúc càng áp sát. Đổng Tiêu Dật cau chặt mày, cắn ngược lại, trong khoang miệng bỗng nhiên thoang thoảng mùi máu tanh.

Nhả ra trong một lúc ngắn ngủi, nàng thấp giọng gắt một tiếng: "Thành Hữu Xuyên, quậy đủ chưa!”

Nhưng hắn lại không thèm đếm xỉa gì đến lời này của nàng, lập tức chặn lại môi nàng, xoay người đặt nàng lên bàn viết, tay nắm chặt lấy vai nàng, khiến Đổng Tiêu Dật bị đau một trận. Nàng gắng sức đẩy hắn ra, lại bị hắn quấn lấy chặt hơn. Đổng Tiêu Dật im lặng đẩy hắn, thở phì phò như một con thú, đôi mắt đã tối đen.

Rõ ràng là cực kỳ nhớ nhung, nhớ đến mức thậm chí muốn bóp chết hắn, khó khăn lắm mới gặp nhau, nhưng lại vẫn ngoan cố chống lại như trước. Nàng cảm thấy toàn thân đều đau.

Lưng nàng bị mép bàn cấn vào đến tê dại, hắn đã nhanh chóng kéo thắt lưng nàng ra. Thân thể nàng không khỏi ngửa ra sau, chỉ nghe “rầm” một tiếng, giá bút liền ngã trên bàn, tấu chương xếp thành ngọn núi nhỏ trên bàn cũng bị đụng đổ vung vãi đầy đất. Đổng Tiêu Dật duỗi tay túm chặt lấy tay áo hắn, bàn tay đang quấn lấy eo nàng lại dời xuống, bỗng nhiên bế nàng lên. Đổng Tiêu Dật bị mất thăng bằng, theo bản năng ôm lấy vổ hắn, chân thuận thế vòng qua thắt lưng hắn. Nàng lấy tay nhéo vào gáy hắn, hận không thể chuyển ngón cái ra đằng trước, hai tay gắt gao bóp chết hắn luôn cho rồi.

Hắn lại không biết đau, ngửa đầu hôn lên cằm nàng, men theo cổ, một đường hôn xuống dưới. Vạt áo ngoại bào trước ngực nàng đã bị bung ra, bây giờ là đầu thu, nhưng nàng chỉ mặc áo ngoài cùng với một lớp trung y dày, hắn dùng răng cắn mở lớp áo trung y của nàng, dùng sức hôn lên xương quai xanh của nàng. Lớp da trắng nõn bị phơi bày ra trong không khí, Đổng Tiêu Dật cảm thấy hơi lạnh.

Hắn ôm nàng đi ra đằng sau, tay nàng hơi run, mũi chân đã cong gập lại, chỉ trong tích tắc đã bị hắn đặt lên trên nhuyễn tháp sau tấm bình phong. Tay hắn chạm tới da thịt của nàng, xúc cảm đã lâu không gặp khiến cho người ta không nhịn được mà thở dài. Hắn không khỏi dùng sức, Đổng Tiêu Dật lại mím môi, một tiếng rên nhỏ cũng không có. Nàng sống chết cắn răng chống đỡ. Nàng muốn hắn, nhưng nàng đau. Nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng, từ đầu đến cuối không có cách nào thoát ra.

Đối với đôi bên, không có ai có thể hiểu rõ mình hơn người trước mắt. Chẳng qua chỉ là hai người lang thang cô độc, rõ ràng là tri kỷ, nên giúp đỡ nhau để hiểu thông suốt, nhưng cuối cùng lại dây dưa khiến đối phương khó xử.

Cứ phải tiếp tục với nhau như thế sao? Đổng Tiêu Dật không thể nào nghĩ thông điểm này. Nàng cho rằng lúc nào cũng được nhìn thấy hắn là đủ rồi, cho rằng rời khỏi hắn thì có thể sống tự do thoải mái, nhưng khi quần thần dâng sớ bảo hắn phải lập hậu, nàng lại không muốn phụ họa theo —— đưa nữ nhân khác đến bên cạnh hắn.

Đến giờ hắn vẫn chưa có con nối dõi, hậu cung chẳng qua cũng chỉ có vài người ít ỏi, bây giờ hoàn toàn không có cách nào khác, trong ngoài triều đình dần dần truyền ra lời đồn hắn không đam mê nữ sắc, cho rằng hắn lạnh lùng ít ham muốn. Nhưng rốt cuộc hắn như thế nào, Đổng Tiêu Dật là người biết rõ nhất.

Không phải là nàng không đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ là, nói cho cùng vẫn...... rất khó xử. Trước đó ở đất Sở có thể còn có đường sống. Nhưng đã đi đến nước này —— hắn đã là vua của thiên hạ, nàng chỉ là một bề tôi đất Sở. Nếu muốn đưa mối quan hệ này ra ánh sáng, chẳng phải là chuyện dễ dàng gì cho cam.

Thời niên thiếu cho rằng, chỉ cần quay đầu đi là quên, nhưng lại không ngờ đến, đường tình này càng chạy càng sâu, càng chạy càng hẹp.

Lần yêu hôm nay cứ như một cuộc chém giết đánh nhau, cả hai đều rất thô bạo, khát vọng đã lâu nhưng lại không hề biết thương tiếc, không lâu sau đã khiến cho cả hai đều sức cùng lực kiệt. Trọng lượng nặng trĩu trên người khiến Đổng Tiêu Dật thở không nổi, mái tóc dài tán loạn buông xuống, nàng ngửa đầu duỗi cánh tay vô lực vòng qua lưng hắn. Nàng cực kỳ mệt mỏi, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.

Hắn nghiêng người kéo nàng vào lòng, hết sức dịu dàng, trong lòng cũng thanh thản.

Nhuyễn tháp chật hẹp vốn chỉ dành cho một người, bây giờ lại gánh thể tích của hai người, khiến bọn họ chỉ có thể dựa sát vào nhau.

Bình phong che khuất ánh sáng, trong phòng một mảnh mờ mịt, ngoài phòng có tiếng chuông gió kêu leng keng.

Đổng Tiêu Dật nhắm mắt lại, khẽ than thành tiếng.

Thân thể của đối phương vẫn quen thuộc với mình nhất, bọn họ đều biết rõ sở thích của nhau, biết rõ làm sao để có thể cho cả hai đều được hưởng khoái lạc. Thô bạo không hề có trình tự quy tắc gì, hoặc là dịu dàng lưu luyến, đều có thể kêu gọi khát vọng sâu nhất từ trong xương tủy của nhau, mà cũng không hề mất hứng.

Nói đến cùng, chẳng qua chỉ là —— hữu thực vô danh.

Nhưng Đổng Tiêu Dật cũng không hề khao khát danh phận kia, chỉ là nếu cứ sống thế này suốt đời, bọn họ không thể có con. Lúc đó từng nghĩ đến chuyện xin nghỉ dài hạn, rời xa khỏi đất Sở, sinh đứa bé kia ra rồi lại mang về nuôi nấng. Mọi thứ đều đã được lặng lẽ sắp xếp hết, nhưng rốt cuộc là không có duyên phận. Thai không ổn định, mà nàng lại làm việc cực kỳ nhiều. Hôm đó hạ triều, về nhà đau bụng đến mức chịu không thấu, cúi đầu nhìn mới phát hiện, trên quan bào đậm màu đã có máu thấm ra. Nỗi đau kia như khoan vào tim, mỗi lần nghĩ tới là lại lạnh thấu xương, cả đời cũng không quên được.

Nhưng hắn lại tưởng nàng không muốn sinh đứa bé này ra, nên mới nhẫn tâm chấm dứt sinh mệnh vô tội này.

Hắn hiểu rõ nàng, hiểu rõ vị bề tôi Đổng Tiêu Dật của đất Sở, lại quên mất, bản chất của nàng cũng chỉ là nữ nhân.

Đổng Tiêu Dật mở mắt ra, lại nhắm lại, rất lâu sau mới chuyển cánh tay hắn đi rồi đứng dậy, khom người nhặt từng lớp áo ngổn ngang dưới tháp lên mặc. Hắn cũng bước xuống, cúi người nắm lấy tay nàng, giọng khàn khàn: “Quần áo đều hỏng cả rồi, để sai người đưa bộ khác tới.”

Đổng Tiêu Dật lành lạnh nhìn hắn một cái: "Không cần, áo ngoài vẫn còn tốt, thần về dịch quán rồi thay sau cũng được.” Nàng dừng một chút: "Thần —— không muốn mặc quần áo của kẻ khác.”

Hắn đột nhiên ôm nàng vào lòng, môi dán lên trán nàng, giọng khàn khàn nhỏ nhỏ, thái độ đã là hạ mình đến cực thấp: “Ở lại đi, đừng về Sở nữa. Tuy bây giờ ở đó chưa bị đụng vào, nhưng phế bỏ đất phiên chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Trần tướng sắp về hưu, vị trí Tả tướng này, ta muốn giữ lại cho nàng.”

Đổng Tiêu Dật chỉ cười nhạt, cảm xúc trong nét cười thoáng hiện ra đó lại cực kỳ nhiều. Triều đại bấy giờ, bên trái là tôn quý, vị trí Tả tướng này, dưới một người trên vạn người, không thể nghi ngờ chính là vị trí gần hắn nhất. Nhưng nàng chỉ mới hai mươi chín tuổi, làm sao có thể đảm nhiệm chức vị quan trọng này đây? Hắn không sợ một đám lão thần đứng ra giảng đạo à?

Thật ra thì cần gì phải thế. Làm quan mười mấy năm, hiện tại nàng đã sớm nhìn thấu quyền thế rồi, ngay cả đại quyền trong tay có thể hô mưa gọi gió, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, suốt đời làm bề tôi, làm một quân cờ của hắn.

Nàng không đưa ra câu trả lời, chỉ hơi né hắn ra, cúi người nhặt áo ngoài lên, thong thả mặc vào.

Hắn thuận theo ý nàng, cầm lấy thắt lưng trên đất, không để cho nàng kháng cự, buộc chặt lại cho nàng. Nàng cũng không thèm nâng mắt, vẻ mặt hờ hững, cột tóc lên lần nữa. Khi sắp ra đến cửa, nàng ngừng chân lại, giọng nói thản nhiên: “Chuyện phế bỏ đất phiên vẫn nên làm nhanh nhanh thì hơn. Tháng trước, khi ta rời khỏi, ở đó đã bắt đầu có xu hướng không tốt, gần đây có thể sẽ làm ra chuyện tệ hại gì đó.”

Vừa dứt lời, nàng đã bình thản mở cửa ra. Ngoài cửa không có một ai, ngay cả nội thị ban đầu đứng đó cũng không thấy, gió thổi ào ào trong hành lang. Trời tối dần, thật không ngờ thời tiết lại lạnh đến thế, trong không khí mang theo vẻ xơ xác tiêu điều, khiến người ta cảm thấy rét buốt. Nàng cúi đầu vội vàng bước xuống bậc thang, đầu cũng không quay lại, lập tức hướng ra ngoài cung mà đi, nhưng lại phải đi một lúc lâu mới ra được đến cửa.

So với đất Sở, cung điện ở kinh thành khó vào, cũng khó ra hơn, không khác gì một cái lồng sắt. Trên đời này có rất nhiều chuyện không có ý nghĩa, mà tự nhốt mình vào trong lồng sắt chính là một trong số đó.

Nàng vẫn còn nhớ rõ khát vọng thời niên thiếu, muốn đền ơn quê hương, tạo phúc cho dân chúng, đến khi mệt mỏi sẽ mang theo sách và kiếm, một mình đi tới cùng trời cuối đất. Cái gọi là duyên phận, chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi nhàm chán trong tay. Khi đó nàng cảm thấy mình vô tình, cảm thấy mình vốn không có mệnh trường thọ, liền nghĩ rằng duyên phận trên thế gian này đều là vừa quay đầu sẽ quên. Bây giờ ngẫm lại, suy nghĩ năm mười mấy tuổi ấy, thật sự là quá ngây thơ.

Đổng Tiêu Dật bất chợt cười nhạt tự giễu, vừa mới ra khỏi cửa cung, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Anh.

Thẩm Anh thong dong khoanh tay đứng đó, hơi quay người qua liếc nhìn nàng một cái, Đổng Tiêu Dật chỉ đành phải hỏi một câu: "Có chuyện gì à?"

Sắc mặt Thẩm Anh nhàn nhạt, vẫn bộ dạng bình thản như xưa: “Dù gì ta cũng phải lấy lại thẻ bài đưa cho ngươi lúc trước chứ.”

Đổng Tiêu Dật đột nhiên nhớ tới lúc nãy khi nàng mặc quần áo vào đã không thấy thẻ bài kia đâu, chẳng biết đã bị quẳng vào trong xó xỉnh nào rồi? Nàng cúi đầu sờ sờ eo mình, mặt nóng lên, khi nâng đầu lại vẫn mang vẻ mặt thản nhiên: “Hình như là bị nội thị lúc nãy lấy đi rồi.”

“Ồ?” Thẩm Anh lại nói, “Sao nội thị lại không hiểu quy củ như thế chứ? Thẻ bài này trong triều chỉ có hai khối, không phải là đồ vật tầm thường, sao hắn có thể tùy tiện cầm đi?”

Đổng Tiêu Dật mím môi, không muốn tốn hơi thừa lười với hắn nữa: “Ý của bệ hạ.”

Thẩm Anh hơi híp mắt lại: “Là thế à.” Bộ dạng thể hiện rõ “đừng có mà trợn mắt nói dối nữa, ta biết tỏng hết rồi”. Hắn thấy sắc mặt Đổng Tiêu Dật nặng nề, nói tiếp: "Đổng đại nhân đi đâu? Chi bằng để ta thuận đường tiễn ngươi một đoạn.”

Đổng Tiêu Dật liếc qua xe ngựa đậu trước cửa cung, cực kỳ lạnh nhạt nói: "Dịch quán."

Thẩm Anh không nhiều lời, đợi nàng lên xe ngựa, bấy giờ mới thuận miệng chậm rãi hỏi: “Nếu sau này muốn ở luôn tại kinh thành, chẳng lẽ muốn xem dịch quán như nhà mình luôn sao?”

Lúc này Đổng Tiêu Dật cực kỳ mệt mỏi, hơi dựa vào vách xe, than thở: "Chưa nghĩ ra."

Thẩm Anh lại hờ hững nói tiếp: "Bệ hạ lại không ban thưởng nhà à? Thật đúng là không có thành ý."

Đổng Tiêu Dật liếc xéo hắn một mắt, tức giận nói: “Lúc ở Sở thật sự không nhìn ra ngươi lại có dáng vẻ thế này. Vậy mà cũng leo một mạch lên được đến chức Thừa tướng à?”

Thẩm Anh lạnh nhạt nói: “Vậy người giống như Đổng đại nhân, sao có thể nhẹ nhàng thoải mái mà leo lên được vị trí Tả tướng?”

Đổng Tiêu Dật nghe vậy, hơi dừng lại một chút, sau đó chỉ chậm rãi nói: “Mấy lời thế này vẫn nên nói ít đi thì tốt hơn.”

Thẩm Anh không thèm để ý: “Chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, Đổng đại nhân lại phản ứng như thế, thật sự là có phần......"

"Ngươi đủ rồi." Đổng Tiêu Dật lạnh lùng nói, "Không lớn không nhỏ."

Thẩm Anh cười nhạt, tiện tay cầm lấy một quyển sách, biếng nhác lật một tờ: "Bệ hạ không ban thưởng nhà, thật ra cũng không sao. Gì chứ nhà trong kinh thành thì đầy rẫy, chỉ là Đổng đại nhân lẻ loi một mình như thế, lúc mua nhà chắc sẽ hơi phiền phức.”

Đổng Tiêu Dật liếc nhìn hắn một cái.

Thẩm Anh nói: "Tiên đế từng xây quan xá ở hoàng thành, bất kể là lên triều hay đến nha môn cũng đều cực kỳ gần, tiết kiệm thời gian đi đường, cũng hết sức thuận tiện. Tiền thuê cũng chỉ một lượng một tháng, bao ăn ở.”

Đổng Tiêu Dật cũng tiện tay cầm lấy một cuốn sách, cực kỳ nhàm chán lật lật xem, thuận miệng đáp lại: “Nơi ở tốt như vậy, chắc là phải tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.”

“Đích xác là sứt đầu mẻ trán.” Giọng Thẩm Anh vẫn nhạt nhẽo như trước, "Cho nên ta vừa ở là ở luôn mười một năm. Nói tới, bây giờ vẫn còn rất hoài niệm nơi đó đấy.”

Mười một năm. Đổng Tiêu Dật cũng đặc biệt mẫn cảm với con số này, nàng không khỏi mím môi.

Thẩm Anh nói tiếp: "Theo ta được biết, hiện nay vẫn còn phòng trống, chính là phòng lúc trước ta ở. Nếu chê dịch quán không thuận tiện, mua nhà lại phiền phức, vậy thì trước khi bệ hạ ban nhà, chi bằng Đổng đại nhân đến Lại bộ hỏi một chút xem."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui