Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm



Edit + Beta: Vịt

*** Hôm nay lúc lướt group Không sợ chó tui chợt nhìn thấy một bạn cực kỳ phù hợp hình tượng ẻm Ninh, thề yêu nghiệt đcđ luôn =))) tui đã xin phép bạn ấy mang ảnh đi rồi, cho các cô thưởng thức nè. Bạn ấy là con trai, là con trai, LÀ CON TRAI! =)))))





"Đệt!"

Thích Thiên Bách nóng nảy mà đá bàn một cái, dọa Lâm Thụy Đông tới thiếu chút nữa lăn từ trên ghế salon xuống, hắn lấy lại tinh thần buồn bực nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách: "Anh làm gì hả...... Dọa chết em rồi."

Thích Thiên Bách kéo tai nghe xuống, không biết có phải tức hay không, má hơi hiện đỏ: "Dư Ôn ở Hạng thành!"

Anh vừa từ nơi đó rời đi, đối phương cư nhiên đã tới Hạng thành! Đây quả thực giống như ông trời giỡn anh.

Lâm Thụy Đông ngáp, lại nghiêng đầu sang một bên: "Em còn tưởng chuyện gì chứ...... Vậy anh lại về không được sao, cha anh bảo anh về quản lý công ty, cũng không nói anh phải ở đây một tấc không rời."

Thích Thiên Bách cau mày không nói chuyện, Lâm Thụy Đông dùng cánh tay từ phía sau thọt Thích Thiên Bách hai cái: "Aizz, vừa nãy bọn anh nói gì thế? Đeo tai nghe em cũng không nghe thấy, nói gì mà nói tới vui vẻ như vậy, em thấy anh cười tới miệng đều sắp ngoác đến sau tai rồi."

"Biến mẹ đi."

Thích Thiên Bách đẩy hắn ra, khóe miệng nhưng không nhịn được khống chế mà giương lên — Gần đây anh rốt cục lại tìm được một chút cảm giác trước kia, hơn nữa Dư Ôn nguyện ý hỗ động với anh, thậm chí giống như người yêu đối đãi anh...... Mỗi lần nói chuyện cùng Dư Ôn, cho dù chỉ nghe tiếng đối phương thở hoặc là nhai, Thích Thiên Bách cũng thường xuyên sẽ không nhịn được mặt đỏ tới mang tai, ra một thân mồ hôi nóng.

Lâm Thụy Đông thấy anh như vậy, không biết nghĩ đến cái gì, cũng hồi lâu không nói chuyện, một lát sau hắn đột nhiên ghé tới, cố sự đầy mặt: "Thích thiếu, anh có chút không đúng a, làm sao anh tán gẫu với đàn ông còn có thể tán gẫu tới mặt mày hớn hở."

Thích Thiên Bách vẫn chưa come out với người xung quanh, Lâm Thụy Đông đến bây giờ đều không biết anh thích là một người đàn ông.

Bất quá bây giờ nói với hắn hình như không có gì cần thiết, ít nhất phải cùng Dư Ôn gặp mặt một lần hẵng nói.

Thích Thiên Bách nhìn Lâm Thụy Đông một cái: "Tao chủ nhật về Hạng thành một chuyến."

Kỳ thực bản thân anh đối với Hạng thành ấn tượng cũng không tốt lắm, nhà bọn họ ở đó có biệt thự, đa số thời gian dùng để nghỉ ngơi, trước khi tra được tin tức của Dư Ôn anh cũng không tới đó mấy lần.

Hiện tại càng vậy, vừa nhắc tới nơi đó liền sẽ nhớ tới quan hệ xã hội lừa mình 50 vạn Ninh Kinh Hồng kia...... Tiền anh chuyển rồi, mặc dù không phải nhiều tiền gì, nhưng anh nghĩ tới sẽ tức, làm cho cậu cảm giác mình cực kỳ coi tiền như rác, hơn nữa lúc trước thậm chí đối với cậu còn rung động chút xíu như vậy...... Tâm tư một chút xíu, nghĩ tới anh liền lộ ra vẻ cực kỳ mật mặt.

(50 vạn ~ 1 tỷ 7. Ẻm chưa về nhà chồng màđã lừa được nhiều ghê hồn =))))) mai kia có khi lừa bán cả chồng =)))))

Đáng ghét...... Phải dạy dỗ Ninh Kinh Hồng chút mới được.

"Đông tử, trong thời gian tao về Hạng thành, mày làm cho tao một chuyện."

Lâm Thụy Đông lập tức đáp ứng: "Nói đi, chuyện gì?"

Thích Thiên Bách duỗi tay ôm vai Lâm Thụy Đông, cười lạnh nói: "Mày hack một tài khoản ngân hàng cho tao......" Cậu ta không phải bảo mình gửi tiền hay không, gửi thì gửi, gửi xong anh hack, để cho cậu chỉ nhìn thấy tiền, mà không tiêu được.

Lâm Thụy Đông vừa nghe, đầu lắc tới gãy cổ: "Không được! Em không làm."

"Vừa nãy còn đáp ứng sảng khoái như vậy!"

Thích Thiên Bách dùng sức xiết hắn vào trong ngực: "Mày trước kia không như vậy a, làm sao, càng lớn càng nhát gan sợ phiền phức?"

"Nếu nói thay đổi, anh thay đổi mới nhanh đấy! Anh trước kia còn dạy em không thể vi phạm pháp luật! Hiện tại cả ngày giật dây em làm nọ làm chai! Cẩn thận em mách mẹ anh!"

Cha của Lâm Thụy Đông và Lâm Tố Chi là anh em ruột thịt, nghiêm túc mà nói, hắn và Thích Thiên Bách là anh em cô bác ruột, chỉ bất quá hai người ở cùng không lớn không nhỏ quen rồi, Lâm Thụy Đông cũng ít gọi hắn là anh (ca), đều dùng "Thích thiếu" xưng, biết tầng quan hệ này của bọn họ rất ít người.

Thích Thiên Bách không sao cả nói: "Mẹ tao đã sớm mặc kệ tao."

Lâm Thụy Đông bị anh giống như uy hiếp ghì cổ, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ vặn vẹo thành trái mướp đắng: "Anh à...... Thật sự không được, đây nhưng là tội phạm kinh tế, anh không phải hại anh em sao."

Người sau nghĩ nửa ngày, lấy lui mà cầu: "Mày mày đóng băng tài khoản cậu ta lại, cái này không thành vấn đề chứ, lại không lấy tiền của cậu ta."

"Anh đây là đá bóng sát biên......"

Thích Thiên Bách không nhịn được nghe hắn dài dòng: "Mày nói mày có làm được hay không!"

Lâm Thụy Đông trợn mắt trắng than thở: "Rồi rồi rồi, làm làm làm...... Thật sự là kiếp trước thiếu nợ anh, đưa tài khoản cho em."

Hắn một bên đáp lời, một bên ở trong lòng nói thầm — Rốt cuộc là ai mà to gan như vậy, đắc tội vị đại thiếu gia này thành cái dạng thảm này...... Theo hắn biết, Thích Thiên Bách nhìn rất thoáng, ai đắc tội anh, anh khả năng đánh người ta một trận xả giận coi như xong, tới giờ chưa từng dùng chiêu độc như vậy, lại ấu trĩ như vậy.

Nhạc đệm nhỏ này không có ở trong cuộc sống của Thích Thiên Bách cuộn lên gợn sóng quá lớn, anh sau khi dặn dò Lâm Thụy Đông, liền đi bận rộn chuyện nhà máy kia của nhà anh — Anh đối với kỹ thuật phương diện máy tính của Lâm Thụy Đông có vạn phần lòng tin, hơn nữa ban đầu chỉ là thuận tay tìm chút không thoải mái cho Ninh Kinh Hồng, cũng không phải là, nhất định muốn chỉnh chết cậu, hơn nữa tâm tư hiện tại của anh đều ở trên chuyện cuối tuần sẽ cùng Dư Ôn gặp mặt, không có cách nào chia ra dư thừa cho người khác.

Cùng lúc đó, Lư Ninh đang cùng Trang Việt và Ninh Tuyết Phong uống rượu, Trang Việt rất coi trọng chữ tín, sau khi Lư Ninh về Hạng thành, tìm thời gian vì cậu giới thiệu gặp mặt Ninh Tuyết Phong.

Chỗ bọn họ hẹn gặp đặt ở một khách sạn đẳng cấp không thấp, Ninh Tuyết Phong tới không muộn, ngược lại Lư Ninh bởi vì buổi tối ngày đầu tiên mở livestream quá muộn tới trễ mấy phút.

Lúc cậu đến Trang Việt đã tán gẫu lên trời với Ninh Tuyết Phong, người sau đầu tròn tròn mà ngồi bên cạnh bàn, nhìn qua béo hơn một năm trước chút.

— Chỉ nhìn dáng vẻ hiện tại của gã, rất khó tưởng tượng gã hồi trẻ thế nhưng tướng mạo an tuấn như vậy, ngay cả đường viền ngũ quan cũng không tìm thấy.

"Xấu hổ quá, tôi trên đường có chút kẹt xe......" Lư Ninh vừa vào cửa liền thành khẩn mà nói xin lỗi, cũng đúng lúc cắt đứt trò chuyện của hai người trong phòng.

Ninh Tuyết Phong ngẩng đầu nhìn tới, nhìn thấy Lư Ninh, lập tức cau mày lại: "Sao cậu ở đây."

Nụ cười của Lư Ninh còn treo bên môi không có tản đi, trong đầu đã nhanh chóng thốt ra phỏng đoán đối với đối phương — Người này...... Chẳng lẽ trước kia từng gặp Ninh Kinh Hồng?

Ninh Tuyết Phong chắc là nhận thấy được thất thố của mình, dời tầm mắt từ trên người Lư Ninh đi, Lư Ninh rõ ràng nghe thấy gã "hừ" một tiếng — xem ra hai người kia chẳng những biết, mà quan hệ không thể nào tốt.

Trang Việt hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, hắn nghi ngờ nhìn nhìn Ninh Tuyết Phong, lại nhìn về phía Lư Ninh: "Các người quen biết?"

Lư Ninh không lên tiếng, ngược lại Ninh Tuyết Phong biểu hiện tới có chút không được tự nhiên, gã thấy Lư Ninh không có ý tứ muốn thừa nhận, liền cũng nhíu nhíu mày phủ nhận: "Không tính là quen, người cậu giới thiệu cho tôi, không phải cậu ta chứ?"

"Chính là cậu ấy a, đừng thấy cậu ấy nhỏ tuổi, Crisis PR (*) của tôi lần trước là tìm cậu ấy, xử lý cũng không tệ lắm."

((*) là những người chuyên đi xử lý lùm xùm của người khác, thường là cho nghệ sĩ, dẫn dắt thông tin trên mạng theo chiều hướng khác)

Trang Việt nói xong, đột nhiên chuyển hướng Lư Ninh, nói với cậu: "Cậu đứng cửa làm gì, mau tới đây ngồi, cậu không phải đã sớm nói muốn quen biết Ninh tổng sao? Tôi giới thiệu các người chút."

Lư Ninh gật đầu cười đi tới: "Vâng."

Cậu ngồi xuống bên cạnh Trang Việt, nhìn về phía Ninh Tuyết Phong: "Tôi nghe anh Trang nhắc tới Ninh tổng với tôi rất nhiều lần, nói ngài năng lực rất mạnh, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là nhân vật anh hùng."

Ninh Tuyết Phong thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, chỉ liếc Lư Ninh một cái, ẩn chứa ý vị cảnh cáo — Thật sự khiến người ta buồn bực, gã rốt cuộc cảnh cáo cậu cái gì? Bất quá như vậy Lư Ninh càng thêm xác định, giữa Ninh Tuyết Phong và Ninh Kinh Hồng khẳng định từng phát sinh chuyện gì, cái này khiến Ninh Tuyết Phong đối với Ninh Kinh Hồng rất bất mãn.

— Chẳng lẽ chính là chuyện con riêng, Ninh Kinh Hồng đã ngả bài với Ninh Tuyết Phong rồi?

Không đúng, hẳn sẽ không, phản ứng của mẹ Ninh một chút cũng không giống đã nói với Ninh Kinh Hồng chuyện này, cho dù đã nói cũng sẽ không nói với hắn cha đẻ của hắn là Ninh Tuyết Phong. Hơn nữa dựa theo tính cách hèn yếu như Ninh Kinh Hồng, cho dù biết chân tướng, cũng sẽ khong tìm tới chỗ "cha ruột" của mình đi.

Hay là nói, Ninh Kinh Hồng vì tiền đồ của quán bar Ánh trăng đi về phía Ninh Tuyết Phong tự đề cử mình?

...... Vẫn là không phù hợp tính cách của hắn, aizzz, thật đoán không ra.

Không khí tiếp theo mặc dù bởi vì Ninh Tuyết Phong đơn phương giữ vững cảnh giác mà sôi động không nổi, bất quá cũng không âm u, Lư Ninh và Trang Việt đã sớm quen, tán gẫu nhẹ nhàng tùy ý, không tới mức để cho hiện trường tẻ ngắt. Lư Ninh trong nháy mắt Ninh Tuyết Phong tỏ vẻ chán ghét đối với "Ninh Kinh Hồng", cậu đã cảm thấy tối nay không cầm được tên khách hàng này rồi, cho nên cũng không cố ý lấy lòng — Không có cách nào trực tiếp tiếp xúc với Ninh Tuyết Phong cũng không nhất định chính là chuyện xấu, dù sao giữa bọn họ còn có một quan hệ giấu diếm cha con hư hư thực thực.

Cơm ăn đến một nửa, Ninh Tuyết Phong đột nhiên nhận được một cú điện thoại, biểu tình rốt cục trở nên vui vẻ chút, sau khi cúp điện thoại, gã liền nói với hai người Lư Ninh và Trang Việt: "Chờ chút có người muốn tới đây tìm tôi, các cậu không ngại nhiều hơn một người chứ?"

"Tôi không ngại......"

Lư Ninh ngẩn người, có chút nghi ngờ nhìn về phía Trang Việt, người sau khẽ lắc lắc đầu, thoạt nhìn cũng không biết Ninh Tuyết Phong còn hẹn người khác.

Bất quá hắn mặc dù là người thẳng thắn, lời hình thức cũng sẽ nói một chút: "Tôi cũng không ngại, vốn tôi cũng muốn hẹn thêm mấy người tới đây uống rượu, nhưng nghĩ đến Kinh Hồng tuổi còn nhỏ, liền không dẫn theo người. Nếu như Ninh tổng có người được chọn thích hợp hoàn toàn có thể mời theo, tóm lại hôm nay tôi mời khách."

Ninh Tuyết Phong ha ha cười một tiếng: "Tôi ở đây sao có thể để cậu mời khách, hôm nay muốn tới đây vừa vặn cũng là người trong giới các cậu, là hậu bối của cậu, nghe nói tôi đang ăn cơm với cậu, liền vội vã muốn tới đây xem xem, cô ấy thật sự là fan trung thành của cậu."

Lư Ninh nghe đến đó, mới đột nhiên kịp phản ứng, Trang Việt và Ninh Tuyết Phong đều là người giới văn nghệ, một diễn viên một người đầu tư, Ninh Tuyết Phong mặc dù là thương nhân, nhưng làm ăn lại đều có liên quan tới nghề diễn, nơi này hình như chỉ mỗi cậu là người ngoài giới...... Mặc dù Crisis PR ở trong giới văn nghệ cũng là ắt không thể thiếu, nhưng so với diễn viên, vẫn là nghề giáp ranh.

...... Kỳ quái chính là Trang Việt ngược lại đề tài câu chuyện cùng người giáp ranh cậu đây nhiều hơn Ninh Tuyết Phong.

Người Ninh Tuyết Phong hẹn không bao lâu đã đến, người đến là phụ nữ trẻ tuổi, còn chưa vào cửa, tiếng cười làm nũng đã truyền vào bên trong phòng: "Ninh tổng, anh nhưng không nên gạt em, Trang Việt thật sự ở đây sao?"

Lư Ninh sửng sốt một chút — Âm thanh này sao có chút quen tai vậy, chờ đối phương hoàn toàn đi tới, thấy rõ mặt người kia, Lư Ninh cơ hồ sợ ngây người — Cô ta làm sao sẽ tới đây?!

Người phụ nữ kia đầu tiên nhìn dính lấy Ninh Tuyết Phong, sau đó lập tức phát hiện Trang Việt, cô vui vẻ mà đi về phía bọn họ, toàn bộ quá trình không có một ánh mắt với tiểu nhân vật không có danh tiếng gì "Ninh Kinh Hồng" đây, người sau lại bởi vì quá mức kinh ngạc không bị khống chế mà nhìn chằm chằm cô, hơn nữa lúc cô ta rất quen thuộc mà đi tới bên cạnh Ninh Tuyết Phong ngồi xuống, tùy ý tay to béo của đối phương ôm trên eo cô, Lư Ninh thiếu chút nữa từ chỗ ngồi trực tiếp nhảy dựng lên.

— Giữa bọn họ...... Giữa bọn họ tại sao có thể có loại quan hệ này?!

Ninh Tuyết Phong đương nhiên cũng sẽ không chú ý phản ứng của Lư Ninh, tay gã ôm cô gái trẻ tuổi kia ở dưới gầm bàn, không dễ dàng nhìn thấy. Gã cười ha ha giới thiệu với Trang Việt: "Cô ấy gọi là Ân Tiểu Dung, cũng là diễn viên, chỉ bất quá so với tiền bối cậu đây, sự nghiệp của cô ấy vừa mới khởi bước. Trang Việt, Tiểu Dung thực là fan trung thành của cậu, cả ngày ở trước mặt tôi, ba câu không rời Trang Việt, làm cho ông chủ chính quy tôi đây đều có chút ghen a."

Trang Việt cũng coi như là người gặp qua cảnh đời, vừa thấy không khí giữa Ninh Tuyết Phong và Ân Tiểu Dung, đâu còn không rõ bọn họ là quan hệ gì, nhưng hắn đối với loại hiện tượng này không rõ ứng đối thế nào, chỉ cứng mặt cười giả: "Ninh tổng khách khí."

Tại chỗ bị chấn động lớn nhất lại là Lư Ninh, Ân Tiểu Dung...... Cậu biết, hoặc là nói rất quen.

Lư Ninh trước khi chết quan hệ cùng Ân Tiểu Dung, bao gồm Ân gia đều rất thân mật, nhưng Ân Tiểu Dung trong trí nhớ của cậu cũng không phải cô gái có thể cười nũng, ở trường hợp công chúng cũng không có cố kỵ mà dựa vào trong ngực đàn ông xa lạ như hôm nay — Huống chi người đàn ông kia, còn là người đàn ông đã kết hôn có vợ!

Trong nhà Ân Tiểu Dung đối diện Lư Ninh hồi còn sống, hai nhà qua lại cũng rất nhiều lần. Cha mẹ Ninh gia trước khi chết, có đôi khi cũng sẽ cùng cha mẹ Ân Tiểu Dung cùng nói đùa Lư Ninh, nói chọn Tiểu Dung làm con dâu nuôi từ bé cho cậu.

Mặc dù Lư Ninh chưa từng coi là thật, nhưng luôn nói coi cô như em gái mình, đối với cô rất hiểu rõ, cậu tuyệt đối sẽ không tin Tiểu Dung sẽ tiếp nhận cái gọi là quy tắc ngầm kia......

Lư Ninh thiên nhân giao chiến, Ân Tiểu Dung đột nhiên quay đầu, nhìn Lư Ninh nghi ngờ "Ế" một tiếng: "Em trai này là ai? Lớn lên thật đẹp."

Lư Ninh lấy lại tinh thần, vội vàng cười nói: "Xin chào, Ân tiểu thư, tôi tên là Ninh Kinh Hồng, là quan hệ xã hội của Trang tiên sinh."

— Cậu thiếu chút nữa quên mất, thân thể hiện tại của cậu còn nhỏ hơn Ân Tiểu Dung rất nhiều, cô gái quen biết một cái từ "Em gái" biến thành "Chị", quá kỳ cục.

Bởi vì có gia nhập của Ân Tiểu Dung, không khí tiếp đó sôi động hơn trước chút, Lư Ninh nhưng toàn bộ quá trình thất thần, cậu thật sự nghĩ không ra, một em gái nhà bên thanh thuần làm sao biến thành dáng vẻ hiện tại, mặc dù nói hồi đó Ân Tiểu Dung từng nhiều lần nhắc tới muốn vào giới văn nghện, nhưng cũng không cần phương thức này đi...... Lư Ninh đối với lần này cảm thấy bất đắc dĩ lại đau lòng.

Cậu tinh thần hoảng hốt, tới lúc hai người Ninh Tuyết Phong và Ân Tiểu Dung song song rời đi, Lư Ninh mới lấy lại tinh thần, cậu nghi ngờ hỏi Trang Việt: "Ninh tổng và Ân tiểu thư đâu?"

Người sau nhìn cậu một cái: "Không cẩn thận vẩy rượu đỏ lên người, tới phòng rửa tay rồi, Ninh tổng đi vệ sinh."

Lư Ninh gật gật đầu, Trang Việt hỏi tiếp: "Cậu sao vậy? Bộ dạng đãng trí, hình như biết người phụ nữ kia."

Lư Ninh kéo khóe miệng lên: "Em đâu sẽ biết nhiều người giới văn nghệ như vậy, em hồi trước ngay cả Ninh tổng cũng không gặp qua, đừng nói gì là cô ấy."

Trang Việt cười cười: "Nói cũng đúng."

"Vậy, anh Trang, em cũng trước tới phòng rửa tay chút."

— Tình huống quá phức tạp, cậu cần tỉnh táo chút.

Trang Việt sau khi gật đầu, Lư Ninh liền đứng dậy rời đi, chỉ bất quá cậu ở trong phòng rửa tay xoay một lần, cũng không thấy bóng dáng Ninh Tuyết Phong — Chẳng lẽ gã về rồi?

Lư Ninh chọn phòng ngăn tận cùng bên trong, không đầy một lát lại nghe thấy vách tường phía sau truyền đến tiếng vang kỳ quái, giống như tiếng rên rỉ của cô gái không cách nào tự kềm chế, còn có tiếng thở dốc của nam nhân.

Lư Ninh nhíu mày — Vậy mà là nhà vệ sinh nữ cách vách.

Cậu đang định rời đi, lại nghe thấy cách vách truyền tới giọng nói, bởi vì có hiệu quả cách âm, tiếng nói chuyện không phải rất mạnh.

"Ninh tổng...... Anh đáp ứng nhân vật của em...... Sẽ cho chứ."

Người đàn ông kia liền nói: "...... Em chăm sóc anh tốt, anh khẳng định không bạc đãi em......"

Sau đó lại là một trận âm thanh đứt quãng, không thể nào hài hòa.

Lư Ninh vốn là không muốn nghe góc tường, nghe loại nội dung này cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ. Cậu cau mày định rời khỏi phòng rửa tay, lại nghe thấy Ân Tiểu Dung cách vách đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó khóc cầu xin tha thứ: "Ninh tổng, anh như vậy trang điểm của em sẽ bị nhòe."

"Có liên quan gì! Em tưởng tiểu tử Trang Việt kia không nhìn ra? Còn muốn bám cành cao? Hết hy vọng đi! Em thiếu tiền anh còn chưa có trả, em trả cả đời đi!"

"Em không có, em không có...... Hu hu hu......"

Âm thanh Ân Tiểu Dung nghẹn ngào trở nên không rõ ràng, Lư Ninh nắm chặt quả đấm, cực kỳ muốn xông tới cách vách đánh Ninh Tuyết Phong một trận — Nhưng làm cậu cảm thấy càng thêm không tưởng tượng nổi vẫn là Ân Tiểu Dung, cô ấy làm sao sẽ biến thành bộ dáng này?

Âm thanh cách vách từ từ thấp xuống, Lư Ninh cau mày thở dài, đang chuẩn bị rời đi, cách vách truyền đến một câu làm cho cậu ngây người tại chỗ.

Ân Tiểu Dung tường bên kia hình như không thể nhịn được nữa, âm thanh đột nhiên cất cao: "Anh đừng quá phận! Di sản của anh Ninh rõ ràng quyên cho tổ chức từ thiện, thực tế đều bị anh nuốt! Tiền của anh ấy đã sớm đủ em trả lại rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui