Edit + Beta: Vịt
"Em ở cùng với anh chính là vì Ninh Tuyết Phong?"
Thích Thiên Bách rốt cục nói ra những lời này, Lư Ninh muốn hướng lên trời trợn mắt trắng, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy quá không phong độ, thế là không để ý đến anh, mặt không biểu tình từ lầu hai đi xuống, đi về phía huyền quan.
Hai người ở chung một chỗ khó tránh khỏi sẽ có xung đột, huống chi giữa hai người bọn họ mâu thuẫn rõ ràng như vậy, bộc phát là chuyện sớm muộn.
Thích Thiên Bách rất nhanh từ trên lầu chạy xuống, hổn hển rống: "Em đi đây thế! Quay lại cho anh!"
Lư Ninh lười tranh cãi với anh, ngồi trên bậc cửa buộc dây giày, Thích Thiên Bách nắm lan can cơ hồ bóp nát gỗ, thấy Lư Ninh sau khi buộc xong dây giày thật sự muốn ra ngoài, nhanh chóng chạy xuống lầu, anh xông tới một phát túm lấy cổ tay Lư Ninh: "Con mẹ nó em lại muốn ra ngoài bán phải không?! Ông đây phá sản hay sao?! Không nuôi nổi em sao?!"
Lư Ninh co rút khóe miệng, lãnh tĩnh mà quay đầu lại nhìn anh: "Em đã nói rất nhiều lần rồi, anh hiểu lầm đối với nghề của em."
"Hiểu lầm cái rắm!"
Thích Thiên Bách nghĩ tới biểu tình của Lâm Thụy Đông lúc dùng "Bạn nhỏ làm việc ở quán bar" để hình dung Lư Ninh anh liền tức, gắt gao túm lấy cánh tay Lư Ninh không để cho cậu ra ngoài: "Nói gì cũng vô dụng, em hôm nay không được đi!"
Lư Ninh đứng đó lãnh tĩnh mà nhìn anh nổi điên, Thích Thiên Bách lại nói: "Chuyện trước kia anh mặc kệ, nhưng em hiện tại ở cùng với anh, thì không thể cứ tới chỗ như vậy...... Ngày nghỉ còn ít như vậy, dứt khoát từ chức!"
Lư Ninh rốt cục không nhịn được, cậu đột nhiên đưa tay nắm lấy cằm Thích Thiên Bách, nhìn chằm chằm mắt anh: "Anh hiện tại hối hận rồi hả?"
"......"
"Không được thì chia......"
"Không chia!"
Thích Thiên Bách giống như biết Lư Ninh muốn nói gì, đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển mà ôm lấy một chân cậu: "Vậy mà nói chia tay dễ dàng như vậy, em đối với anh một cũng cũng không nghiêm túc! Tóm lại hôm nay không được phép ra ngoài."
"......"
Ấu trĩ không!
Lư Ninh rút chân mình ra ngoài mấy lần, Thích Thiên Bách lại càng ôm chặt, chân mày cũng nhíu chặt, Lư Ninh giãy không được anh, ngược lại bị Thích Thiên Bách túm tới đau chân. Cậu cúi đầu nhìn Thích Thiên Bách, thở dài: "Vậy anh nói rõ ràng, là hôm nay không cho đi làm hay là sau này cũng không cho đi làm?"
Thích Thiên Bách nghĩ nửa ngày, mới ấp úng nói: "Hôm nay...... Sau này tối nhất cũng không cần đi."
"Sau này không đi không thể nào."
Lư Ninh bị anh chọc cười, cậu bất đắc dĩ lấy khăn quàng cổ xuống ném trên giá áo, sau đó ngồi bên cạnh anh: "Thích thiếu gia, anh biết mình hiện tại bộ dáng gì không?"
Thích Thiên Bách liếc cậu một cái: "Bộ dáng gì?"
"Giống như nhãi con khóc lóc om sòm ăn vạ không để cho phụ huynh đi làm."
Lúc trước cậu chỉ cảm thấy Thích Thiên Bách có đôi khi sẽ có chút ấu trĩ, không nghĩ tới sẽ ấu trĩ như vậy. Nguyên nhân cãi nhau hôm nay chỉ là bởi vì Thích Thiên Bách lại giường, ngủ thẳng tới buổi trưa phải đi làm rồi, anh nói mình chưa ngủ đủ, ôm Lư Ninh đè trên giường sống chết không để cho dậy, Lư Ninh đành phải nói với anh mình muốn tới quán tra chuyện liên quan tới Ninh Tuyết Phong.
Thế là có câu mở đầu kia —
"Ninh Tuyết Phong quan trọng hay là anh quan trọng?!"
"Ninh Tuyết Phong......"
"Em ở cùng một chỗ với anh chính là vì Ninh Tuyết Phong hả!"
Lư Ninh dùng kinh nghiệm mà nhìn, bên cạnh lúc nào cũng cố tình gây sự với một nửa khác phần lớn đều là con gái, hiện tại mới biết, hóa ra cái từ này không phân biệt giới tính, nó thuộc về bất kỳ một người yêu nào đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
"Anh nếu như ngủ chưa đủ...... Tự một mình ngủ tiếp một lát không được sao, tại sao nhất định phải em bồi?"
"Một mình anh làm sao ngủ được?"
Thích Thiên Bách nói tới đương nhiên, giữa lông mày nhíu chặt, Lư Ninh biết những lời này của anh cũng không phải nói giỡn. Thích Thiên Bách ngoài mặt thoạt nhìn không có vấn đề gì, trên thực tế vấn đề tâm lý vô cùng nghiêm trọng, có một lần Lư Ninh nửa đêm bị đánh thức, thằng cha này ôm cánh tay cậu co lại thành 1 đoàn, trên trán đều là mồ hôi lạnh, dính lấy cậu phát run không ngừng.
Thích Thiên Bách nói mớ, trong mơ chắc là đang liều mạng với người ta, tê tâm liệt phế, chính là không tỉnh lại. Lư Ninh không biết nên đánh thức anh hay không, đành phải ôm chặt anh, nhẹ nhàng vuốt mặt anh, nhỏ giọng trấn an, anh mới từ từ an tĩnh lại.
Lư Ninh sờ tới phía sau lưng anh, dưới tay sờ tới không phải da dẻ bóng lóang thuộc về con nhà giàu, mà là thân thể vết thương chồng chất, từng vết sẹo chồng lên nhau. Nếu như mỗi vết sẹo trên người anh đều có cố sự, Thích Thiên Bách phải gánh vác bao nhiêu quá khứ?
Bất quá anh chưa từng nói với mình những thứ này.
Lư Ninh nhớ Thích Thiên Bách khó ngủ, cậu đã từng hỏi anh, tại sao lại yêu Dư Ôn, cũng sẽ không thật sự bởi vì một đoạn ghi âm liền cong đi. Thích Thiên Bách cũng thẳng thắn, bởi vì chỉ có nghe livestream của Dư Ôn mới có thể bình an ngủ, ngày qua ngày, mỗi ngày chỉ chú ý người kia, cứ như vậy liền yêu.
"Vậy anh bình thường gọi em là Dư Ôn, không được gọi em là Ninh Kinh Hồng."
Lư Ninh chỉ vào trán Thích Thiên Bách uy hiếp anh: "Bằng không em không dỗ anh ngủ nữa."
Lư Ninh cũng có dục độc chiếm, thật sự sau khi ở chung một chỗ với Thích Thiên Bách, cậu không có cách nào chịu đựng đối phương ngủ với mình, trong miệng lại gọi tên người khác.
...... Mặc dù thân thể đúng là của "Ninh Kinh Hồng", điểm này không có cách nào thay đổi.
Thích Thiên Bách rất biết nhìn mặt nói chuyện, không biết Lư Ninh nghĩ đến cái gì, thế nhưng xuất thần, lại thấy biểu tình cậu mềm hóa, liền thuận thế ôm Lư Ninh vào trong ngực: "Em hôm nay đừng đi làm nhé, Ninh Tuyết Phong cũng không phải không nhìn liền bỏ chạy, huống chi gã hiện tại quan hệ với quán bar Ánh trăng không lớn, em đi cũng vô dụng, còn không bằng chờ anh tra chuyện sổ sách giúp em, rồi làm tính toán tiếp."
"Mặc dù anh nói có đạo lý."
Lư Ninh cười sờ sờ mặt anh: "Bất quá em vẫn muốn đi làm."
Sắc mặt Thích Thiên Bách trong nháy mắt trở nên có chút dọa người, bất quá trước khi bọn họ ở chung một chỗ, Lư Ninh đã mở mang qua một mặt dọa người hơn của Thích Thiên Bách, hiện tại đối với mặt đen của anh đã không có cảm giác nữa.
Lư Ninh trước khi anh nổi đóa, rốt cục lòng từ bi bổ sung nói: "Trừ phi anh nói cho em biết nguyên nhân."
Biểu tình Thích Thiên Bách trở nên có chút mất tự nhiên, khóe môi mím chặt.
"Thời gian chúng ta ở chung một chỗ mặc dù không dài, nhưng cũng không phải ngày đầu tiên quen biết, anh nếu quả thực để ý như vậy, hẳn là từ ban đầu cũng sẽ không ở chung một chỗ với em đi, tại sao hôm nay đột nhiên đề xuất yêu cầu này."
Cậu híp mắt nhìn chằm chằm mặt Thích Thiên Bách, người sau bị cậu nhìn tới có chút không được tự nhiên, giang hai tay trực tiếp bịt trên mặt Lư Ninh lầm bầm: "Ai nói anh không để ý, anh cực kỳ để ý, anh cũng không phải không nuôi nổi em, tại sao đi làm quan hệ xã hội...... Cảm giác đỉnh đầu mình càng ngày càng xanh tốt (*)."
((*) ý là bị cắm sừng)
Lư Ninh phì một cái cười ra tiếng, thẳng người bò lên người anh, cố ý nhìn đỉnh đầu Thích Thiên Bách: "Em xem xem, em xem xem anh xanh bao nhiêu, nếu không xanh như vậy em giúp anh......"
"Ê!"
Thích Thiên Bách bị làm ồn tới không giữ vững được mặt nghiêm túc, ôm Lư Ninh ở huyền quan lăn thành một đoàn. Kỳ thực đối với chủ đề câu chuyện ngày hôm nay, Lư Ninh cũng biết Thích Thiên Bách nói tới nửa thật nửa giả, dục khống chế của anh quả thực rất mạnh...... Tỷ như phá hỏng thiết bị của mình không để cho Lư Ninh tiếp tục làm tiết mục ghi âm đêm khuya, sau đó bị phát hiện, liền lấy cớ nói cậu luôn nhức đầu, bác sĩ không cho phép thức đêm.
Thích Thiên Bách hiện tại cũng không phải dùng tới lên mạng nghe AS-MR thôi miên dỗ ngủ, anh có thể nghe bản hiện trường.
Lư Ninh ngồi ở trên đùi anh, ôm đầu Thích Thiên Bách vuốt ve mấy cái, hôn đỉnh đầu anh.
"Nói đi, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì?"
Thích Thiên Bách chôn mặt trong ngực Lư Ninh nhỏ giọng hừ nói: "Không có chuyện gì, em hôm nay cũng nên nghỉ đi...... Cả ngày chỉ biết đi làm, một tuần đi làm 6 ngày, cũng không có thời gian bồi anh."
"......"
Lư Ninh cũng không biết làm sao giải thích với anh người bình thường một tuần đều sẽ đi làm nhiều như vậy.
Cậu nghĩ nửa ngày, thở dài thật sâu, từ trong túi lấy điện thoại ra: "Được rồi, em có thể xin phép với chị Liên, hôm nay không đi nữa."
Lư Ninh nói xong, không đợi Thích Thiên Bách có phản ứng gì, lại nghiêm túc dùng đi động gõ gõ trán anh: "Nhưng anh phải đảm bảo, đây là lần cuối cùng, lần sau không được viện cớ này nữa."
Thích Thiên Bách nhìn cậu cười không nói chuyện, trong lòng không biết đang tính toán cái gì.
"Hôm nay nghỉ về huyện Duy một chuyến đi...... Thăm mẹ em."
Thích Thiên Bách bất mãn nhìn cậu: "Sao em không muốn bồi anh."
"Dẫn anh cùng về là được rồi chứ gì?"
Lư Ninh từ trên mặt đất bò dậy, xem bộ dáng là muốn quay lại lại lần nữa thay quần áo, Thích Thiên Bách lập tức theo sau: "Vậy chúng ta buổi sáng đi là được rồi, thời gian còn lại hôm nay thì sao?"
"Thời gian còn lại anh muốn làm gì?"
Lư Ninh ở trong phòng ngủ cởi sạch chính mình, đưa lưng về phía Thích Thiên Bách ở trong tủ quần áo tìm áo lông cừu của mình, người sau đứng ở cửa nhìn cậu — Càng cảm thấy một màn này nhìn quen mắt.
— Lư Ninh hình như vẫn luôn như vậy, ở trước mặt anh thay quần áo chưa bao giờ cảm thấy thẹn thùng.
Thích Thiên Bách thừa dịp áo len của cậu trùm tới một nửa ngăn trở tầm mắt, liền từ phía sau ôm tới, đem một thân hình xăm xanh đỏ của cậu ôm vào trong ngực.
"Muốn làm."
Lư Ninh dùng sức từ trong áo len kéo đầu ra: "Ê......"
Thích Thiên Bách chôn mặt ở trên vai cậu hừ cười: "Là em hỏi anh."
"Không làm, anh thật không biết em là vì cái gì không thích nghỉ phép hả, nghỉ phép ba ngày anh có thể làm ba ngày, nghỉ phép năm ngày anh có thể làm năm ngày...... Dưới tình huống này, em lựa chọn đi làm."
Lư Ninh tránh thoát trói buộc của Thích Thiên Bách, thúc giục: "Được rồi nhanh thay quần áo chút, lề mề nữa không mua được vé tàu đâu."
Thích Thiên Bách bị quở trách một trận, phía trên phía dưới đều bình tĩnh lại, cuối cùng lầm bầm một câu: "Anh lái xe đưa em đi không được sao."
"Mặc giản dị chút, mẹ em là người địa phương nhỏ, không chịu được kích thích."
Kỳ thực Lư Ninh không quá muốn để cho Thích Thiên Bách cùng đi, cậu thấy qua ảnh của Thích Tuần hồi trẻ, Thích Thiên Bách giống y một khuôn đúc ra với cha anh, không trách mẹ Ninh sẽ nhận lầm.
Cậu nhìn chằm chằm mặt Thích Thiên Bách, suy nghĩ hồi lâu nói: "Bằng không...... Anh dán râu giả rồi đi với em?"
Thích Thiên Bách đối với yêu cầu kỳ quái này cảm thấy không hiểu, nhưng Lư Ninh không nói đề tài này nữa, anh cũng không hỏi nữa. Nhưng mà anh bình thường đã mặc không hợp "thời trang", một tủ quần áo mẹ anh mua cho anh anh cho tới bây giờ chưa từng mặc, mùa đông sẽ mặc áo len, bên ngoài tùy tiện khoác áo bông là có thể ra ngoài.
"Em mặc thời trang hơn anh nhiều."
Lư Ninh cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người mình, nhịn không được cười ra tiếng: "Anh là muốn nói em còn GAY hơn anh hả?"
Thích Thiên Bách lập tức vui vẻ mà ôm chầm lấy Lư Ninh: "Bất quá anh hi vọng bà xã mặc đẹp chút."
Xe của Thích Thiên Bách đi tới một nửa, Lư Ninh đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nhìn về phía nhà Ninh Kinh Hồng: "Lúc trước lắp máy giám sát cũng không biết có hiệu quả gì hay không, anh kiểm tra chưa?"
Thích Thiên Bách đột nhiên nghẹn lại — Lúc ấy anh chỉ mang Lư Ninh về nhà, công việc sau đó lại không suy tính tới, vốn cảm thấy chuyện liên quan đến Lư Ninh, anh nên tự mình tra xét, không muốn để cho người dưới quyền hỏi quá nhiều, thời gian sau đó lại quên mất.
...... Người đều ở dưới mí mắt anh, còn sợ xảy ra chuyện gì? Cho dù mấy trang giấy kia là dấu hiệu đe dọa, cũng sẽ không ảnh hưởng tới hai người bọn họ đi.
Người nhét giấy tóm lại không dám nhét giấy vào trong nhà anh.
"Thuận tiện lấy máy theo dõi về đi, thời gian dài em sợ xảy ra chuyện."
Lư Ninh bảo Thích Thiên Bách dừng xe ở cửa, vốn muốn tự mình về nhà lấy băng, Thích Thiên Bách lại kiên trì muốn đi cùng cậu, mấy tờ giấy giống như trẻ con tuỳ bút vẽ loạn kia nhìn qua quá mức quỷ dị, ai cũng nói không chắc có thể có bệnh thần kinh chờ ở nhà hay không, "Ninh Kinh Hồng" nhìn qua yếu ớt không chịu được gió, Thích Thiên Bách không dám mặc kệ cậu có bất kỳ sai lầm nào.
Cậu một đoạn thời gian không về, bày biện trong nhà vẫn là như cũ, chỉ bất quá rơi xuống một lớp bụi, Lư Ninh đánh giá chung quanh một phen, cảm thấy quả thực không có chỗ nào khả nghi, liền cùng Thích Thiên Bách cùng nhau thu băng ghi hình lại, máy giám sát hoạt động lâu như vậy, kiểm tra cũng phải tốn ít thời gian.
Thích Thiên Bách cũng thấy rõ tình huống trong nhà, đứng ở phía sau Lư Ninh nói: "Xem ra người kia bởi vì máy theo dõi không tới nữa...... Em kiểm tra chút chỗ trước kia phát hiện giấy, có còn giấy mới xuất hiện hay không."
"Em xem qua rồi. Hơn nữa nó hình như là thả tùy tiện, chỗ trước kia phát hiện giấy cũng không xác định, có lúc muốn tìm quyển sách đi ra ngoài xem liền sẽ rơi ra một trang giấy."
Lư Ninh nói xong cảm thấy có chút ghét, kỳ thực cậu thấy mấy tờ giấy kia rất quỷ dị, luôn cảm thấy có người đang nói với cô hồn dã quỷ nhập vào thân thể người khác cậu đây "Cút khỏi nơi này, đây là nhà tao".
...... Có lẽ là cậu đa nghi đi, loại chuyện này ngoại trừ bản thân cậu sao có thẻ có người thứ 2 biết.
"Đi thôi."
Thích Thiên Bách đặt tay trên vai Lư Ninh, anh không quá thích chỗ này, nhìn qua luôn có cảm giác tiêu điều khó hiểu.
Lư Ninh gật gật đầu, cùng Thích Thiên Bách đi ra ngoài, lúc đi ngang qua hòm thư cậu đột nhiên nhìn thoáng qua bên kia, đó là một hòm thư cũ đặt dưới lầu, kỳ thực là một tủ đứng lên bằng sắt, nước sơn trên cửa tủ rơi gần hết rồi, được chia làm từng ngăn, trên mỗi một ngăn viết biển số nhà, thư của các nhà từ trong lỗ hẹp dài của ô vuông nhét vào.
Hòm thư nhà Ninh Kinh Hồng có chút kỳ quái, cong cong nghiêng nghiêng, có vài bóng trắng chen chúc trong khe.
"Sao thế?"
Lư Ninh lắc lắc đầu: "Em xem xem......"
Cậu đi tới, lấy chìa khóa ra mở khóa bên trên. Khong đợi cậu kéo cửa hòm thư, một đống giấy "Xoạt" một tiếng ào ra, giấy chứa quá lâu giống như ố đỏ, ào ào rơi vào bên chân Lư Ninh, còn có trên giày da lộn của cậu.
Lư Ninh nhất thời ngây người, không biết làm sao mà đứng ở đó, đôi chân cơ hồ bị giấy vẽ đầy biểu tình bao phủ.
Thích Thiên Bách bước nhanh tới muốn kéo cậu ra, lại bị Lư Ninh một cái túm lấy cánh tay.
"Chuyện này......"
Thích Thiên Bách cau mày ôm Lư Ninh vào trong ngực, ôm đầu cậu không để cho cậu tiếp tục nhìn mấy thứ trên mặt đất: "Được rồi được rồi...... Không sao, có anh ở đây."
Hồi lâu, anh nghe thấy Lư Ninh nhẹ giọng thở dài: "Xem ra vẫn không ngừng."