Bách Trầm Tùng sửng sốt vài giây rồi chẳng mấy chốc lại nở nụ cười: "Chỗ nào đau* nhất?"
(*) Ở đây tác giả chơi chữ, từ 疼 có hai nghĩa: Đau(nhức/buốt) hoặc yêu thích, Lương Phong dùng nghĩa số 2, mà Bách Trầm Tùng lại cố tình hiểu theo nghĩa số 1
"Vô nhân tính." Lương Phong trả lời.
Bách Trầm Tùng cười: "Chỗ đó đau nên bảo anh tránh đi chút, sao lại mắng người rồi?"
Lương Phong nhìn cậu cười không lên tiếng, lát sau hất cằm về phía tên nhóc bên chân kia: "Thích tên nhóc này không?"
"Được, rất nhanh nhẹn." Bách Trầm Tùng nhìn nó trả lời, trên tay toàn là nước miếng của chú chó nhỏ liếm vào.
"Vậy sau này cậu làm cha nuôi nó đi." Lương Phong đứng lên đi về phía ông chủ.
"Hả?" Trong lúc nhất thời, Bách Trầm Tùng ngẩn người, nhìn chằm chằm bóng lưng Lương Phong suy nghĩ mãi.
Chú chó nhỏ kia chơi mệt bèn thè lưỡi điên cuồng thở hổn hển, phì phò phì phò.
Bách Trầm Tùng nhìn đứa con nuôi từ đâu rớt xuống của mình, giống như nằm mơ vậy, đôi mắt đen tuyền kia lay động, nhìn lướt một cái là biết thông minh rồi.
Ở bên kia, Lương Phong trả tiền rồi lấy mấy túi thức ăn cho chó, xử lý xong xuôi bèn vẫy tay, Bách Trầm Tùng ôm chó trong lòng, từ từ để cho nhóc vào trong lồng.
"Tới nhà tôi ngồi một lúc nhé?" Lương Phong hỏi.
Bách Trầm Tùng xua tay: "Lát nữa phải về trường rồi, có cuộc gặp mặt, hôm khác đi."
Lương Phong gật đầu: "Thế buổi tối..."
"Buổi tối gặp ở cửa quán bar." Bách Trầm Tùng cười: "Không quên đâu, tôi không lừa anh đâu."
Lương Phong cười: "Được." Anh giơ tay nhấc lồng chó lên, cúi đầu về phía cậu: "Mau chào cha nuôi của mi đi, phải chào tạm biệt rồi."
Giống như trẻ con chơi nhà chòi vậy.
Bách Trầm Tùng cười đau bụng, đẩy anh đuổi người: "Hôm khác tôi đi thăm nó, xem cún con nhà tôi, anh mau đi về đi."
Lương Phong không chọc cười cậu tiếp nữa, xoay người xách lồng đi.
Bách Trầm Tùng nhìn bóng lưng anh một lúc lâu, có cảm giác khó nói rõ, cảm giác bình thường anh có vẻ đại ca xã hội lạnh lùng hung dữ, quen biết lâu lại có vẻ hài hước, thi thoảng lại ấm áp, ở cùng cũng rất vui vẻ.
Bây giờ cậu không biết mình đang trong tình huống gì, cậu không bài xích Lương Phong, có chút cảm giác muốn đến gần.
Dường như cái tốt của anh đối với cậu đã vượt qua mức độ của một người bạn bình thường.
Bách Trầm Tùng không nghĩ ra được mình và một người đàn ông ở bên nhau sẽ là cảm giác gì.
Chẳng lẽ vui thì ôm nhau, không vui thì đánh nhau à.
Nếu mà đánh nhau vậy thì không phải cậu chịu thiệt quá à.
Còn chưa nói đến nắm tay, hôn rồi chuyện lên giường này nữa, Bách Trầm Tùng hoàn toàn không tưởng tượng ra nổi cảnh tượng đó.
Vừa nghĩ đã thấy nhức đầu nên trước hết cậu cứ dứt khoát để vậy đã.
Cuộc gặp mặt xế chiều hôm nay là hội nghị liên quan tới hoạt động tình nguyện ở viện dưỡng lão, không ít người tham gia hội nghị này, sinh viên năm nhất và năm hai nhiều hơn chút, còn mấy sinh viên sắp tốt nghiệp lại không có mấy người đăng ký, tính cả Bách Trầm Tùng cũng chỉ mới có bốn người.
Viện dưỡng lão lần này có thể coi như là viện dưỡng lão lớn nhất thành phố, Bách Trầm Tùng đã xem qua ảnh và video trước đó.
Nhìn điều kiện ở đó rõ ràng là nơi hở một cái ra là mỗi tháng mấy chục ngàn, con cái vốn không thiếu tiền nhưng lại bận bịu, các cụ già ở trong đó có nhiều hoạt động giải trí nhưng chưa từng thấy những gương mặt trẻ tuổi, con cái chỉ tới một lần một tháng cũng đã là chân thành lắm rồi.
Lần này đám sinh viên qua cũng chỉ để thăm hỏi sơ sơ, nói chuyện phiếm rồi đọc thơ, vẽ vời vài loại hoa.
Vừa khéo trước khi đi gặp mặt, Bách Trầm Tùng đi ngang qua một cửa hàng hoa, thấy mấy bó cẩm chướng rất đẹp đẽ, chủ quán vừa bọc hoa xong, cậu vào đặt một bó, định cầm đi viện dưỡng lão, chắc là các ông bà sẽ thích.
Buổi trưa ăn cơm cà ri ở nhà ăn, hội nghị tổ chức tới tận hơn sáu giờ chiều.
Bách Trầm Tùng không dám chậm trễ, vội vã về nhà tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ ra thì Lương Phong nhắn tin rằng anh sắp tới.
Hai người đi sớm cũng vì đúng lúc trong quán không có người, có thể yên tĩnh hơn chút, nói chuyện sẽ không quá tốn sức.
Nhìn dáng vẻ Bách Trầm Tùng sạch sẽ, nhẹ nhàng, thoải mái, bắt xe tới quán, cửa đang đóng.
Cửa bên khẽ hé ra một khe hở, mở ra 'két' một tiếng.
Bách Trầm Tùng đi vào bên trong đang tối đen, không có người, cậu thò đầu gọi một tiếng: "Lương Phong?"
Yên lặng hai giây, trong góc tối đột nhiên có một câu nói bất chợt: "Ở đây."
"Mẹ nó, anh hù chết tôi rồi." Bách Trầm Tùng vỗ ngực, thật sự bị dọa sợ.
Lương Phong 'tách' một tiếng bật đèn lên, một hàng đèn ấm áp rất mờ nối liền ở bên dưới vách tường.
Bên cạnh đặt một chiếc bếp lò lớn, đủ loại chai lọ được xếp ngay ngắn trong tủ kính, nhìn phòng bếp này rất sạch sẽ, giống như vừa sửa sang xong còn chưa sử dụng vậy.
Lương Phong mặc áo sơ mi, quần âu, mép áo được sơ vin gọn trong lưng quần, ống tay áo xắn lên một nửa, đồng hồ đeo tay tinh xảo, ánh đèn mờ ánh lên gương mặt anh khiến đường cong ngũ quan càng trở nên sắc nét, nhìn anh vừa tuấn tú vừa nhanh nhẹn.
Bách Trầm Tùng híp mắt, rất kinh ngạc: "Phòng bếp?"
"Ừ." Lương Phong dựa bên cạnh bếp lò, chống cánh tay lên đằng sau nhìn về phía Bách Trầm Tùng cười: "Một ngày tôi không ăn cơm rồi, cậu có thể làm cho tôi một tô mì không?"
Bách Trầm Tùng vừa cười vừa đi tới: "Bên cạnh nhiều quán ăn như vậy, sao lại cứ nhất quyết phải kéo tôi tới làm đầu bếp cho anh thế?"
Lương Phong làm biếng kéo dài giọng, dáng vẻ rất ranh mãnh: "Hửm."
"Nhưng tôi không biết làm thì thế nào." Bách Trầm Tùng dựa vào cái tủ bên cạnh mình.
Lương Phong nghiêng đầu nhìn cậu: "Vậy cậu nói chuyện, tôi làm."
Bách Trầm Tùng cười gật đầu.
Lương Phong cầm một quả cà chua đã rửa sạch, thái từng lát, từng lát một, tiếng thái nặng nề, một quả cà chua thái mỏng chưa tới bốn lượt, nước thái văng ra khắp nơi, tung tóe lộn xộn.
"Anh đi ra đi." Bách Trầm Tùng dùng bả vai đẩy anh ra, Lương Phong cười nghiêng người, đứng sát vào bên cạnh nhìn cậu thu dọn tàn cuộc.
Lương Phong như phủ người lên, sau đó dựa lưng vào bàn bếp nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào gò má Bách Trầm Tùng, đầu dịch gần về phía cậu. Bách Trầm Tùng dùng cùi chỏ đẩy anh ra, Lương Phong cười mãi.
Phòng bếp vừa nhỏ vừa oi bức, không bật điều hòa, mùi hương lưu lại trên người tỏa ra càng rõ ràng.
Lương Phong cười nhìn cậu: "Vừa tắm xong à?"
"Ừ." Bách Trầm Tùng vẫn đang cúi đầu đánh trứng, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh: "Pasta?"
Lương Phong nhìn cậu chăm chú: "Ừ."
Trong phòng bếp mờ tối chỉ có tiếng vang gõ vào chén và nồi, Bách Trầm Tùng không hiểu tại sao, lúc cậu đang cầm cái xẻng suýt chút nữa cầm không chắc.
Lương Phong vẫn đứng ở bên cạnh như trước đó, Bách Trầm Tùng đang đảo xốt cà chua trong nồi thì anh đột ngột giơ tay lên sờ đầu cậu, bàn tay phủ lên, ngón tay luồn vào trong kẽ tóc xoa vài lần.
"Anh đừng có mà sờ đầu tôi như sờ chó vậy." Bách Trầm Tùng nhìn anh.
Mì trong nồi được đảo đang phả ra hơi nóng, Bách Trầm Tùng nóng, trên cổ cậu lấm tấm mồ hôi, sờ lên còn có phần hơi nước ẩm ướt.
Tay Lương Phong bỏ khỏi đầu cậu, ngón trỏ trượt xuống, trượt tới gáy cậu, dần dần hướng về đằng trước.
Bách Trầm Tùng ngừng động tác trên tay lại, sau lưng cậu nhột nhột, cứng đờ không nhúc nhích.
Ngón tay ấy lại vòng tới chỗ cằm, dừng ở trước cằm, nhẹ nhàng nhấc lên.
Bách Trầm Tùng từ từ nghiêng đầu nhìn anh thì phát hiện đôi mắt dưới ánh đèn kia của Lương Phong thấp thoáng lộ ra dục vọng. Ánh nhìn cậu đăm đăm, ngón tay thoáng buông lỏng lại trở về theo đường cũ, gan bàn tay áp lên gáy cậu, dùng sức nắm lấy khiến Bách Trầm Tùng không tài nào tránh nổi.
Động tác kia rõ ràng cho thấy anh đang muốn làm gì đó.
Hơi thở nóng bỏng hòa lẫn với hơi nước sôi bốc lên khiến đầu cậu nóng tới tê rần, hít thở không thông.
Chiếc muỗng trên tay Bách Trầm Tùng đột ngột rung rung, nước canh nóng hổi văng tới chỗ Lương Phong, rơi trên mu bàn tay đang chống trên bàn bếp của anh.
Hai người tỉnh táo lại, Bách Trầm Tùng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn tay anh: "Bỏng rồi."
"Không có sao." Lương Phong mở vòi nước, đặt tay dưới nước lạnh xối một lúc.
Bách Trầm Tùng không lên tiếng, cúi đầu mở nồi xốt đang sôi ra, thả mì vào, đảo đều rồi tắt bếp, lấy mì ra, bày ra xinh đẹp trên đĩa, đưa tới cho Lương Phong.
Anh nhận lấy chiếc đĩa, vẫn dựa bên bàn bếp như cũ, cúi đầu nếm thử một miếng.
"Ngon không?" Bách Trầm Tùng hỏi.
"Ngon, hay là cậu đổi nghề làm đầu bếp đi." Lương Phong cười: "Cá nhân được không?"
Bách Trầm Tùng cười lắc đầu: "Không rảnh."
Lương Phong thả chiếc đĩa xuống, đi ra ngoài, lấy hai chai rượu trong ngăn cạnh tủ lạnh lớn bên cạnh, bật điều hòa lên rồi trở về chỗ cũ tiếp tục dựa bàn, đưa tay cầm hai ly rượu, rót nửa ly rồi đưa cho Bách Trầm Tùng.
"Bọn họ còn đang dọn vệ sinh ở bên ngoài, chỗ này yên tĩnh hơn chút." Lương Phong giơ tay lên cùng cụng ly.
"Ừ." Bách Trầm Tùng cảm thấy điều kiện ở chỗ này rất tốt, chỉ là bầu không khí giữa hai người lại rất kỳ lạ.
Hai người vừa khéo dựa vào góc bàn bếp, Bách Trầm Tùng ở một bên, Lương Phong ở bên kia, rất gần nhau, không cẩn thận là ngón tay có thể chạm vào nhau.
Lương Phong ngước mắt nhìn cậu: "Tôi có lời muốn nói với em."
"Ừ." Bách Trầm Tùng trả lời.
Lương Phong nâng chiếc đĩa lên, xiên một ít mì đưa tới bên miệng Bách Trầm Tùng: "Thử một miếng."
Bách Trầm Tùng cười lên: "Ý anh nói là chuyện này à?"
Lương Phong nhướng mày, tay vẫn giơ lên. Bách Trầm Tùng không lay chuyển được anh bèn há miệng nuốt miếng mì.
Đúng là khá ngon.
Lương Phong lại dùng chiếc dĩa đó ăn tiếp, đột nhiên há miệng nói một câu: "Bách Trầm Tùng, tôi không muốn vòng vo với em nữa, trước đó tôi đã từng ám chỉ trong sáng ngoài tối rồi, chỉ cần em không phải kẻ ngốc là có thể biết được tôi muốn làm gì. Lúc trước tôi đã nói là sẽ không ép em, nhưng tôi phát hiện con người em giống như kem đánh răng vậy, không nặn thì không ra, chờ đến khi em tự chủ động có lẽ đến khi vào trong quan tài cũng nên, đúng không?"
Bách Trầm Tùng kinh ngạc, nói không ra lời, người này đột nhiên nói liên tục một tràng nên cậu nhất thời khựng lại.
"Bình thường em làm chuyện gì đều không dông dài, sao trong chuyện này lại chậm chạp thế." Lương Phong nhìn cậu, cầm chiếc ly lên uống một hớp rượu rồi lại quay mặt lại.
Bách Trầm Tùng đối mặt với anh một lúc lâu, Lương Phong nhìn cậu chằm chằm, dáng vẻ kia rõ ràng là ép cậu nhất định phải nói chuyện.
"Anh để tôi suy nghĩ một lát, tôi đâu phải đi chợ bán thức ăn chọn cải trắng đâu." Cuối cùng Bách Trầm Tùng cũng phun ra một câu.
"Tôi thấy có mà em không hề nghĩ ấy." Lương Phong liếc cậu, nhíu mày lại: "Em mặc kệ tôi thì đúng hơn."
Chút tâm tư kia của Bách Trầm Tùng bị nhìn thấu, cậu há miệng nhưng không nói thành lời.
Lương Phong dời bước chân, đứng trước mặt chặn cậu lại, chống cánh tay ở hai bên người Bách Trầm Tùng, vây cậu giữa để nhìn ngắm.
Bách Trầm Tùng nhìn chăm chú vào ánh mắt không hề lay động của anh, lưng cứng đờ tì dọc theo bàn bếp, sắp tì thành vết rồi.
Không biết Lương Phong nâng tay lên từ lúc nào, lại đặt lên gáy cậu, không dùng sức nắm lấy mà chậm rãi vuốt ve nơi đó, không nhẹ cũng không nặng, Bách Trầm Tùng bị vuốt ve tới da dầu tê dại.
Ngón tay cái anh đè lên sau mang tai cậu, nửa nâng người, Lương Phong tiến gần đến, hơi thở nóng rẫy phả lên mặt Bách Trầm Tùng, anh thở hơi gấp, vải sau lưng dính vào da, thấm ra không ít mồ hôi.
Lương Phong rũ mắt liếc môi Bách Trầm Tùng, rồi lại đưa mắt nhìn về mắt cậu, giọng nói như đầu độc vững vàng bên tai cậu hỏi một câu: "Cảm giác thế nào?"
Bả vai Bách Trầm Tùng khẽ run, ngón tay siết chặt rồi bỗng đẩy Lương Phong ra.
Hơi thở nặng nề lại hổn hển dữ dội, giống như đã làm chuyện gì đó vậy.
Bách Trầm Tùng cau mày: "Tôi không hiểu rõ anh, tôi cũng chưa từng thử với đàn ông."
"Vậy em thử chút xem." Lương Phong đứng ở bên kia không động đậy, vài giây sau đột nhiên cất bước kéo cánh tay của Bách Trầm Tùng đang thả lỏng, chợt kéo cậu lại gần mình: "Em có thể tích cực hơn chút không."
Bách Trầm Tùng vẫn chưa giãn chân mày, há miệng nói với anh: "Lại còn tích cực, tích cực cái rắm ấy, cọ qua cọ lại với anh ở đây, tôi còn chưa đánh anh, anh còn không biết đủ, muốn làm gì?"
Lương Phong cười: "Làm..."
"Im miệng." Bách Trầm Tùng nhìn dáng vẻ cợt nhả không đứng đắn của anh đã biết cái con người này muốn nói gì, chắc chắn không phải từ tốt lành gì.