Ai Chờ Ai Giữa Đêm Đông Lạnh Giá


Một chiếc BMW sang trọng màu xanh lam đi ra từ bãi đỗ xe của Hắc Lâu, màu của chiếc xe được ánh nắng chiếu vào trông càng tăng thêm phần lộng lẫy.
Tay trái của Trầm Úy Vũ nhẹ nhàng nắm lấy vô lăng, tay phải điều chỉnh nhạc, ca khúc sôi động của Linking Park vang lên khiến cho không khí trong xe được hâm nóng.
Đào Lộ ngồi bên cạnh khe khẽ hát theo, anh bất ngờ nhướn mi, cười hỏi: “Em cũng thích Linking Park à?” Giọng nói mang theo sự kinh ngạc, bởi vì anh chưa từng gặp cô gái nào mà lại có sở thích âm nhạc giống anh, đặc biệt là loại nhạc có phần mạnh mẽ này.
Anh cứ nghĩ, phụ nữ đều chỉ thích nghe nhạc trữ tình lãng mạn, hoặc là nhạc cổ điển.
“Vâng, em rất thích!” Đào Lộ khẽ nghiêng gương mặt nhỏ trắng nõn, gật đầu một cái, tuy nhiên cô không nói thêm rằng “Vì anh nên em càng thấy thích loại nhạc này hơn!”
Thật ra cô không có hứng thú với nhạc của Linking Park cho lắm, nhưng kiếp trước mỗi lần ở cùng anh là cô lại thấy anh nghe loại nhạc này, lúc đó cô chỉ im lặng ngồi yên bên cạnh, trong lòng chẳng mấy tập trung vì quá căng thẳng.
Thế nhưng vẫn là ca khúc này, mà cảm giác khi nghe giữa lần đó và lần này hoàn toàn khác biệt, cô cảm thấy mình có thể dung nhập vào thế giới của anh, để cho thế giới của anh tồn tại một góc nhỏ là cô.
Sau đó, hai người bắt đầu trò chuyện về những bản nhạc mà mình thường hay nghe, điều này làm cho Đào Lộ phát hiện ra rằng hóa ra sở thích của cô và Trầm Úy Vũ tương đối giống nhau, ngay lập tức tâm trí của cô lại vui đến mức muốn bay lên rồi!
Trong chốc lát, xe đã đi tới nhà hàng, Trầm Úy Vũ giao xe lại cho bảo vệ rồi đi cùng Đào Lộ vào thang máy, lên tầng 25 dùng bữa tối.
Sau khi hai người vào thang máy, lại có thêm một đám người chen chúc đi tới, dồn họ vào trong góc.
Trầm Úy Vũ dùng cơ thể của mình để bảo vệ Đào Lộ, sợ cô đụng chạm vào người đàn ông khác, bàn tay to theo trực giác ôm lấy eo cô.
Hành động này khiến cho Đào Lộ ngơ ngẩn, cô tiện đà ngẩng lên nhìn gương mặt tuấn mĩ của anh, vành tai lại bắt đầu ửng đỏ.
“Em làm sao vậy?” Trầm Úy Vũ cúi đầu khẽ hỏi, dù sao trong thang máy cũng không tiện nói chuyện to tiếng, hơi thở của anh nhẹ nhàng quanh quẩn trên mặt cô.
Cô lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như dán chặt lên ngực Trầm Úy Vũ, cô nhớ kiếp trước có lần hai người cũng gặp tình huống này, nhưng hồi đó cô vì quá kinh ngạc nên cả người cứng đơ, còn có ý muốn tránh xa anh ra một chút.
Còn bây giờ, cô sẽ không bao giờ làm như vậy nữa!
Cô nhớ chị dâu đã nói rằng: “Nam theo đuổi nữ thì cách một tầng núi, còn nữ theo đuổi nam thì cách một tầng vải.”, cho nên nếu phụ nữ mà biết chủ động thì đàn ông chắc chắn sẽ bị mê hoặc!
Cúi đầu tiến gần thêm vào lồng ngực Trầm Úy Vũ, ngón tay nhỏ bé cẩn thận vòng quanh thắt lưng anh, toàn thân cô như đang được mùi hương của anh quấn lấy.
Trầm Úy Vũ không ngại ngùng cứng đơ người lại như cô nghĩ, trái lại bàn tay to của anh càng thêm dùng lực, ôm cô sát vào người mình.
Trước đây cô đều oán thán tại sao thời gian lại trôi chậm như vậy, như thể phải đợi đến thiên trường địa cửu vậy!
Mà hiện tại, cô chỉ hy vọng sao cho thang máy đi chậm lại! Thật muốn cầu xin ông trời biến một phút thành hai phút, như vậy cô sẽ có gấp đôi thời gian hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào này rồi!
Hai người được phục vụ đưa đến vị trí ngồi gần cửa sổ, đồ ăn nhanh chóng được dọn ra.
Nhìn Đào Lộ đang ngồi đối diện, Trầm Úy Vũ cảm thấy phong cách ăn mặc của cô vẫn đơn giản như trước, vẫn là áo sơ mi bó sát và quần dài, nhưng mái tóc lại được đeo thêm một chiếc bờm có đính đá, trông rất mềm mại đáng yêu.
Lại thấy cô đang thưởng thức món bò bít tết, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thỏa mãn, dáng vẻ tươi cười, khiến cho cô càng thêm xinh đẹp hơn.
“Có ngon không?” Trầm Úy Vũ tập trung ánh nhìn vào cái miệng nhỏ đỏ thắm của cô, nếu có thể, anh thực sự muốn nhoài người ra giúp cô liếm chỗ nước sốt trên môi.
“Rất ngon ạ!” Đào Lộ đang hoàn toàn chìm đắm vào mỹ thực, cho nên không chú ý đến ánh mắt của anh đang nhìn mình, cô còn hưng phấn cắt một miếng thịt bò rồi đưa đến miệng anh, muốn anh ăn thử.
Mãi đến lúc Trầm Úy Vũ ăn miếng thịt kia vào trong miệng, cô mới bất ngờ sửng sốt, bởi vì hai người lại ăn chung một dĩa, giống như đang hôn gián tiếp vậy, hành động này chỉ khi yêu nhau thì mới có thể làm thôi.
“A…Tổng giám đốc…Thật ngại quá…” Cái miệng nhỏ của cô méo xẹo, khẽ mắng mình ngu ngốc, quên mất hiện giờ hai người chỉ đang có quan hệ thủ trưởng và cấp dưới thôi.
“Không sao, mùi vị của em rất ngon.” Trầm Úy Vũ nhìn ra được suy nghĩ của cô, cũng rất lưu manh đáp lại một câu, khiến cho gương mặt của anh càng tăng thêm phần tà mỹ, cuốn hút lòng người.
Thấy gương mặt ửng hồng của Đào Lộ, anh nói thêm: “Sau này khi riêng tư hãy gọi tôi là Úy Vũ, không cần phải câu nệ!”.Tiếp theo, anh chờ mong xem cảm giác khi nghe tên anh được nói ra từ miệng cô sẽ như thế nào.
Hiện tại, cô như thể là gái nhà lành đang bị một chàng công tử ăn chơi đùa giỡn vậy, anh đúng là biết cách giết người không cần đền mạng, quả nhiên, cô vẫn phải cố gắng nhiều, nếu không lại như chị dâu nói, 60 điểm làm sao đối phó được với 100 điểm chứ?
“Úy Vũ.” Cô nhẹ nhàng nói ra hai từ mà cô đã giữ trong lòng từ rất lâu, lời nói mang theo cả yêu thương và hoài niệm.
Đúng như suy nghĩ của anh, rất êm tai!
Không phải là giọng nói nũng nịu của phụ nữ, thanh âm của cô nghe vừa nhẹ nhàng vừa tình cảm, khiến cho anh cảm thấy vô cùng êm dịu.
Trầm Úy Vũ biết, trong lòng anh, Đào Lộ đã có một vị trí vô cùng đặc biệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui