Ba người một đường hồi cung, lần này xem như cuối cùng cũng suông sẻ thuận lợi mà về đến nơi đến chốn. Thạch Yến chỉ cảm thấy kỳ lạ việc Yến Thanh không cùng họ vào thẳng tẩm điện, mà tự động biến mất ngay tại cung môn.
Đúng vậy, ngươi không có nhìn nhầm, quả thật là một người sống sờ sờ đột nhiên biến mất ngay trước mắt ngươi!
Dường như nhìn ra thắc mắc của nàng, Hàn Thiên Quân hiếm khi tốt bụng mà thong dong giải thích: “Hắn là ám vệ, không tiện lộ diện”
Thạch Yến tỏ vẻ đã hiểu ‘À’ một tiếng. Đợi tới khi cả hai đã bước vào tẩm cung, không còn người ngoài nữa mới bắt đầu dò xét mở lời: “Ta có chuyện muốn hỏi. Nói trước, không phải ta tò mò việc riêng của ngươi, nhưng chí ít chúng ta thế nào cũng tạm coi như cùng một chiến tuyến, có vài chuyện ta biết rồi còn có thể giúp ngươi một tay?”
Cây quạt trên tay khẻ phẩy một cái mở ra, Hàn Thiên Quân vừa thong dong quạt không ra chút gió, vừa hướng nàng bắn một cái ánh mắt hàm chứa ý cười: “Ngươi?”
Thạch Yến trong lòng không kiềm chế được âm thầm chửi thề.
Đờ phắc! Còn dám nghi ngờ năng lực của nàng? Đúng là... con mẹ nó lại không cách nào trách hắn được...
Bên cạnh Hàn Thiên Quân quả thật không thiếu nhân tài, người muốn vì hắn ra sức ra lực, dốc lòng dốc mạng e rằng lớp này ngã xuống lại có lớp khác tiến lên. Ai bảo người ta và Quân vương nha~ Tuy rằng hình như từ khi đăng cơ đến nay đều là giả vờ ôn hòa dễ bảo, nhưng tính cách hắn âm hiểm thế nào chính nàng còn chưa ngốc đến mức không cảm nhận được đâu.
Mà nàng tuy rằng có chút miệng lưỡi, tính tình có chút ít xảo trá khôn vặt, tuy vậy ở trước mặt hắn lại không phát huy được bao nhiêu, cũng không có tác dụng gì nhiều... vẫn là cứ an phận ở tẩm cung làm một con sâu gạo ăn no chờ chết thì hơn!
“Ngươi không muốn nói cũng không sao, ta thông suốt rồi, biết ít sống lâu, biết nhiều quá đôi khi chẳng phải chuyện tốt lành gì” Ví như một ngày nào đó những thứ hôm nay hắn đem kể cho nàng bị tiết lộ, người thảm đầu tiên còn không phải là nàng à?!
Hàn Thiên Quân rất không nhân hậu nhướn nhướn đôi mày, trầm trầm cười một tiếng: “Nghe ngươi nói vậy... Ta đột nhiên lại rất muốn kể cho ngươi nghe”
“Ta không muốn nghe nữa, cám ơn!” Thạch Yến như lẽ đương nhiên mà vòng qua người hắn, không chút khách khí nằm sấp xuống chiếc giường bằng ngọc quý yêu dấu đã lâu không gặp, đem chăn trùm lên đầu.
Nhìn hành động như trẻ con giận dỗi của nàng, tâm tình Hàn Thiên Quân dường như đột nhiên rất vui vẻ. Hắn xấu xa nhếch khóe môi, giọng nói mang theo vài phần âm dương quái khí: “Nàng đây là muốn gợi cho bổn vương nhớ đến chuyện ba hôm trước?”
Thân thể Thạch Yến trốn ở trong chăn nháy mắt cưng đờ.
Mẹ kiếp! Không nhắc lại chuyện này thì ăn không ngon sao? Ngủ không yên sao? Chơi không vui sao? Sống không nổi sao? Chết không nhắm mắt sao hả? Hả~ hả~ hả~?!
Nàng tung chăn, bật dậy như zombie, ánh mắt trợn trắng mà ra sức trừng lấy khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, vô cùng bất mãn không vui: “Ngươi còn dám nói?”
“Vì sao không dám?”
“Quân vương người cũng đừng quên, là vì ai giở trò hèn hạ” Chuyện này trong lòng nàng vẫn còn là một cái gai nhọn, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy cả người không thoải mái nổi. Cái gai này nhắc nhở nàng, trong mắt Hàn Thiên Quân, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ hắn dùng để đối phó chọc giận Hàn Thiên Vũ. Mà nàng, dường như một chút tư cách thương nghị với hắn cũng không có!
Hắn bảo nàng uống thuốc, nàng chưa biết đấy là cái quái gì, tác dụng như thế nào đã không chút nghi ngờ nuốt xuống. Hắn quả thật không có ý hại nàng, chỉ là muốn lợi dụng nàng, cũng không hỏi nàng có thật sự muốn như vậy hay không...
Sắc mặt Hàn Thiên Quân vẫn mang theo ý cười, giống như người bị mắng vốn không phải hắn. Nếu không làm như vậy, sau này nàng không có cách nào đứng bên cạnh hắn trong sự tin tưởng hoàn toàn của những thuộc hạ khác. Bởi vì cho dù hắn có tin tưởng nàng thật sự đã chết tâm với Hàn Thiên Vũ, nhưng những người khác không tin nàng, thì sau này địa vị của nàng trong mắt bọn họ cũng không thể nào cao trọng hơn.
Người phụ nữ của Hàn Thiên Quân hắn, lẽ nào có thể để kẻ khác bất kính coi thường?!
Mà hắn, chỉ còn cách chính mình cắt đứt dây dưa của nàng cùng vị hoàng huynh trên danh nghĩa kia, triệt để dùng hành động mà chứng minh cho hắn ta thấy – nàng là của Hàn Thiên Quân hắn!
Bất quá, chuyện khi đó hắn quả thật có chút mất khống chế không ngờ được...
“Ta quả thật có chút không đúng, nhưng đó cũng là do ngươi quá mức ‘nhiệt tình’” Hai chữ cuối cùng rất không trong sáng được nhấn mạnh.
Mắt Thạch Yến ngỡ như đã trừng to hết mức, sau khi nghe xong câu nói của hắn, mạc danh kỳ diệu* mà càng trừng to hơn nữa: “Ngươi nói, ngươi còn dám nói! Ta đây là bị ngươi dụ dỗ uống Tình dược thì không tính đi, ngươi vốn tỉnh táo lại dám... dám hôn ta?! Là ai cho phép ngươi hôn ta? Xung quanh ngươi nhiều mỹ nhân lượn lờ như vậy, lại còn muốn cưỡng ép hôn ta???” Mẹ hắn. Đây là nụ hôn đầu của nàng đó nga! Lại có thể mất đi một cách mơ mơ hồ hồ như vậy... T_T
(*Mạc danh kỳ diệu: chuyện khó mà tin được)
E hèm... cũng không biết vị chủ nhân tiền nhiệm của cái thân xác này đã mất hay chưa, nhưng dù sao nàng vẫn chưa trải nghiệm, cũng tính như là nụ hôn đầu, đúng không?
Hàn Thiên Quân không ngờ nàng lại kích động đến mức này, thoáng ngơ người trong chốc lát, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề một cách gượng ép: “Ngày mai thượng triều, có lẽ nên bắt đầu ra tay từ cha con La đại nhân trước”
“Tại sao?” Thạch Yến tuy rằng còn canh cánh trong lòng một bụng lữa giận, nhưng vẫn không nén nổi tò mò với việc hắn vừa nhắc tới.
Lúc mới bước vào tẩm cung, chuyện nàng muốn Hàn Thiên Quân nói cho mình biết cũng chính là chuyện này. Nhìn thái độ của hắn khi ở ngoài phố, nàng cũng phần nào biết được hắn đang suy tính đến cái gì. Nhưng hắn giả vờ làm con rối, giả vờ cũng gần hai mươi năm rồi, vì sao đột nhiên lại muốn đánh cỏ động rắn mà ra tay với nhà họ La... không sợ mọi thứ hắn đang gắng sức che giấu sẽ bại lộ sao?
Vị Quân vương nào đó ngay ngắn nghiêm trang ngồi cạnh bàn, tự rót cho mình tách trà, tao nhã thổi vài hơi rồi nhấp một ngụm, hờ hững đáp lời: “Bắt đầu từ con tép nhỏ, sau đó dần dần thanh lý đến con tôm lớn” Trước kia hắn không trục tiếp ra mặt, cả ngày đều thể hiện ra mình là một người dễ nói chuyện cũng chỉ vì thời cơ chưa tới, thực lực chưa đủ, muốn làm đám loạn thần tặc tử kia cảm thấy hắn không phải mối uy hiếp gì, ngược lại còn có thể dùng làm con rối mà điều khiển thu lợi riêng, từ đó đem thực quyền trong tay mình âm thầm củng cố một cách chậm rãi. Nhưng hôm nay đã khác, chỉ cần dựa vào thế lực hắn ngầm đào tạo hơn năm năm nay, có lẽ đã thừa sức tiêu diệt chướng ngại để thống nhất thế cục, đoạt về thực quyền trong tay...
“Ngươi chắc chắn chứ, nhưng vị quan nhất phẩm họ La đó cũng đâu có phạm tội gì tày trời, mà nếu có cũng cần bằng chứng. Chỉ dựa vào việc con trai La Tĩnh của ông ta đắc tội chúng ta mà thanh lý họ, e rằng sẽ gánh phải không ít lời chỉ trích của chư thần” tuy nàng không nắm rõ tình hình trong triều cho lắm, nhưng kinh nghiệm kiếp trước xem phim cổ trang cũng không phải để vứt, chí ít còn biết được nếu cứ nhất thời kích động mà làm ra chuyện không hay, kết cục của cái bắp đùi bự nàng đang ôm chỉ có thể đúc kết thành hai chữ ‘hôn quân’.
“Cứ an tâm chờ xem!” Hàn Thiên Quân cười một tiếng đầy thâm ý, bắn cho nàng một ánh mắt ‘ta đây thông minh tài giỏi, không gì không làm được’ đầy tự phụ.
Thạch Yến: “...” Cứ tùy ý Quân vương ngài, điêu dân không thèm xen vào nữa...
Đôi lời tác giả:
Hai tuần trước vì mạng quá yếu nên không cập nhật chương mới được, bù thêm cho mọi người một chương nè. Cảm ơn vì đã theo dõi truyện của Tâm. Lần đầu thử thể loại xuyên không này, có rất nhiều chỗ thiếu sót, hiểu biết về cổ đại cũng không nhiều, có lúc toàn là chém bừa chém đại~ Mong mọi người rộng lượng bao dung. Có lẽ vì một phần do việc học (phần còn lại do lười bẩm sinh) nên thời gian dùng để chém truyện cho mọi người nhâm nhi không nhiều, một tuần chỉ có một chương, siêng năng thì hai chương, lúc làm biếng thì cắt xén nguyên liệu hai tuần một chương, tiến độ so với những bạn khác mỗi ngày một chương hoặc hơn thì quả là có thể gọi bằng "chậm như rùa". Điểm này mong mọi người rộng lượng bỏ qua, yêu mọi người