Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Phía ngoài cửa có tiếng nói chuyện rất nhỏ, Diệp Mộc nghe
thấy, từ từ ngồi thẳng dậy. Thực ra cô chẳng thể nào ngủ được, chỉ ngáp
dài. Căn phòng âm u khiến cho cô có một cảm giác dở sống dở chết. Chẳng
biết đã nằm như thế này mấy ngày rồi, Diệp Mộc chỉ có cảm giác nếu khi
nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa mà mái đầu đã bạc trắng, cô cũng
chẳng hề ngạc nhiên chút nào.

Cửa phòng từ từ hé mở, những tia sáng nhẹ nhàng từ ngoài phòng khách
ùa vào, lặng lẽ vẽ một đường thẳng ấm áp trên mặt sàn. Diệp Mộc ôm gối
ngồi trên chiếc giường rộng lớn, dáng người xương xương. Đèn tường bật
sáng, trong phòng hiện lên những tia sáng vàng mờ mờ. Diệp Mộc vùi mặt
trong bàn tay, bỗng nghe thấy tiếng gọi vô cùng quen thuộc: "Diệp Mộc."
Đó là Trần Hiểu Vân.

Diệp Mộc ngẩn ra, nhìn về phía cô: "Hiểu Vân... Cậu đến rồi à?" Trần
Hiểu Vân ngồi lên giường, dang tay ôm lấy cô bạn tốt gầy gò: "Mình xin
lỗi, mình đưa Hiểu Hứa đi Mỹ du học, ở lại đó thêm vài ngày, không ở bên cậu được, xin lỗi..." Diệp Mộc tựa vào vai cô, lắc đầu mệt mỏi: "Là
mình phải xin lỗi mới đúng... Hiểu Hứa đưa cái clip của cậu cho Vương
Dịch phát tán, là do... Trương Lâm xui khiến. Hiểu Vân, là mình không
biết nhìn người, đã làm ảnh hướng đến cậu và Hiểu Hứa, mình xin lỗi."

"Không, trong chuyện này mình phải cảm ơn con bé, nếu không phải là
nó, mình mãi mãi chẳng bao giờ có đủ dũng khí để nói với Hồ Kha, như thế mình sẽ đánh mất anh ấy." Trần Hiểu Vân khẽ mỉm cười. "Diệp Mộc, cậu
nhìn xem, mọi chuyện trên thế gian này đều như vậy, chẳng có việc gì là
tuyệt đối xấu cả, tất cả những điều hạnh phúc hay bất hạnh xảy đến với
chúng ta đều sẽ đem lại cho chúng ta sức mạnh, cậu hãy mạnh mẽ lên!"

"Có phải ngay từ đầu cậu đã biết là con bé rồi không?" Diệp Mộc khẽ nắm lấy bàn tay Trần Hiểu Vân.

Trần Hiểu Vân gật đầu: "Về chuyện cái clip, người được lời nhiều nhất chính là con bé, vì thế chắc chắn nó không thể không có liên quan rồi.
Diệp Mộc, một điều đơn giản như vậy, cậu quan tâm quá nên không nhìn ra
sự thật thôi."

"Vì quan tâm quá..." Diệp Mộc cười đau khổ.

Lúc này Tề Ngải Ức bước vào, cúi người đặt khay thức ăn trên tay lên
chiếc bàn bên cạnh giường, dịu dàng nói với Diệp Mộc: "Baby, ăn một ít
đồ nhé, được không?" Diệp Mộc vẫn dựa vào người Trần Hiểu Vân, sắc mặt
nhợt nhạt, lắc đầu: "Anh cứ đặt đó đi, một lúc nữa em ăn." Tề Ngải Ức
chẳng biết làm sao, Trần Hiểu Vân cầm bát cháo lên, đặt vào trong tay
Diệp Mộc: "Ít nhiều cũng ăn một ít." Diệp Mộc khẽ khua khua chiếc đũa,
thực sự là không muốn ăn, cúi thấp đầu nói nhỏ: "Em... em muốn gặp Dung
Nham."

Tề Ngải Ức do dự nhìn ra phía cửa. Tần Tang đứng ở đó, một tay đỡ lấy eo, một tay đặt trên bụng, đang lo lắng nhìn cô em gái trên giường.
Trần Hiểu Vân nói: "Để cô ấy đi đi."

Tề Ngài Ức im lặng trong giây lát, đứng thẳng dậy, đi về phía Tần
Tang. Hai người thì thầm thảo luận, Diệp Mộc không nghe rõ bọn họ nói
những gì, chỉ nghe thấy cuối cùng Tần Tang khẽ thở dài, nhìn vào trong
phòng nơi cô đang ngồi, sau đó quay người bước đi.

Tề Ngải Ức đi tới, cúi người ghé sát vào Diệp Mộc, giống hệt như lần
đầu tiên bọn họ gặp mặt hồi nhỏ. Anh dùng ngón tay vuốt vuốt mũi Diệp
Mộc, dịu dàng xoa xoa. Vì động tác quen thuộc này, ánh mắt Diệp Mộc trở
nên long lanh, cô ngẩng đầu nhìn anh gọi rất nhỏ: "Anh..."

"Em ăn trước đi, sau đó đi tắm giặt, thay đồ, anh đưa em đi gặp anh ta."

Chiếc thang máy đi thẳng lên lầu cao nhất của bệnh viện, đó là phòng
bệnh đặc biệt, hôm nay đã được thuê trọn. Cô y tá xinh đẹp trong phòng y tá không quen Diệp Mộc, nhưng nhận ra Tề Ngải Ức: "Tiểu thư Lê không có trong phòng bệnh." Cô y ta nhỏ cười chào hỏi với Tề Ngải Ức. "Cô ấy tới chỗ Dung tiên sinh!" Lúc này trong lòng Diệp Mộc như có lửa đốt, nhưng
cô không tỏ thái độ bất thường nào, cũng không để ý đến vẻ bối rối trên
mặt Tề Ngải Ức.

Đến trước cửa phòng bệnh của Dung Nham, Diệp Mộc bị Tề Ngải Ức giấu
vào căn phòng dành cho y tá trực bên cạnh. Không lâu sau Diệp Mộc nghe
thấy trên cánh cửa truyền đến ám hiệu của Tề Ngải Ức, như giao ước đã
hẹn trước, cô đợi thêm năm phút nữa mới đi ra, trong phòng bệnh của Dung Nham quả nhiên còn lại y tá trực, nhìn thấy Diệp Mộc bước vào, cô y tá
khẽ chỉnh lại chiếc khăn cho Dung Nham đang ngủ li bì, rồi lùi ra căn
phòng khách bên ngoài phòng trông chừng.

Diệp Mộc đứng trước giường bệnh của Dung Nham, tiến thêm một bước là
địa ngục, lùi lại một bước là vực thẳm. Cô cảm thấy trong hơn hai mươi
năm trước của cuộc đời mình, chưa từng có một thời khắc như thế này,
ruột gan như đang bị thiêu đốt, đau lòng như có thể chết đi được.

Dung Nham nằm im lìm giữa một đống các máy móc y tế và ống dẫn, khuôn mặt lúc nào cũng mang thần thái phi phàm giờ đây đã gầy đi rất nhiều.
Điều khiến Diệp Mộc đau lòng nhất đó là, trong giấc ngủ, lông mày anh
vẫn khẽ động đậy.

Diệp Mộc nắm chặt bàn tay lại, không dám đưa ra cho dù gương mặt đầy
ưu tư của cô hơi dịu xuống một chút. Anh nhắm mắt giống như sẽ mãi ngủ
say như vậy, điều đó bóp nghẹt lấy trái tim Diệp Mộc, có lẽ suốt cả đời
này cô cũng không thể quên được. Cô hy vọng biết chừng nào rằng người
đang nằm ở kia là chính cô, anh hiểu lầm cô cũng được, thực sự có gì đó
với Lê Khanh Thần cũng chẳng sao, chỉ cần anh đừng nằm đó, yếu ớt, bất
động như vậy, đến mở mắt ra nhìn cô một lần cũng không thể.

Thì ra trên thế gian này thực sự có một người có thể khiến cho một
người lúc nào cũng cho rằng mình rất ích kỷ như cô chẳng màng đến đau
khổ tột cùng, cam tâm tình nguyện chịu đựng thay anh. Dung Nham... Diệp
Mộc bịt miệng, nước mắt tuôn trào, chỉ cần anh khỏe lại, cho dù có phải
chịu đau đớn đến đâu, em cũng sẽ chịu đựng tất cả.

Mãi đến khi Diệp Mộc đi, Dung Nham không hề tỉnh lại, cơ thể anh vẫn
rất yếu, vì thế lượng thuốc ngủ trong thuốc truyền rất nhiều, anh ngủ
như không biết gì đến thế giới bên ngoài.

Diệp Mộc cứ ngơ ngẩn như vậy nhìn anh. Cô y tá đã mấy lần bước vào
nhắc nhở: "Diệp tiểu thư, ngũ thiếu gia đã đích thân nói chuyện, chị
thực sự phải rời khỏi đây rồi, mong chị đừng làm khó chúng tôi." Diệp
Mộc nghĩ đến anh mắt người nhà Dung Nham nhìn cô ngày hôm ấy, khẽ gật
đầu, nhìn một lần cuối người vẫn đang ngủ li bì trên giường, lùi lại
phía sau, rời đi.

"Đứng lại!" Tiếng hét lạnh lùng của Lê Khanh Thần khác hẳn cái vỏ bọc dịu dàng cao quý thường ngày của cô ta, lạnh như băng: "Tề Ngải Ức!" Cô quay đầu nhìn con người đang chạy tới phía sau lưng: "Anh còn dám giở
trò sau lưng tôi!" Những vệt nước mắt vẫn còn trên khuôn mặt Diệp Mộc,
người cô lảo đảo. Tề Ngải Ức vô cùng lo lắng, lập tức tiến lên, đứng
chắn trước cô, hướng về phía Lê Khanh Thần, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt: "Y tá đang đợi em thay thuốc, em về trước đi, vài ngày nữa anh đến thăm em."

"Tề Ngải Ức!" Tư thế Tề Ngải Ức che chắn cho Diệp Mộc khiến ngọn lửa
trong người Lê Khanh Thần càng bốc cao. Không biết vì sao, khi cô ta đối diện với Tề Ngải Ức, hoàn toàn không còn bộ dạng đài các, dịu dàng ngày thường, thay vào đó là vẻ mặt rất đáng sợ hãi, tất cả đều bộc lộ.

Diệp Mộc hoàn toàn không để ý gì đến Lê Khanh Thần, mấy ngày vừa rồi
cô ăn uống chẳng ra sao, trận khóc khi nãy đã vắt kiệt chút sức lực yếu
ớt còn lại. Lúc nãy, những câu nói giữa Tề Ngải Ức và Lê Khanh Thần như
xa mãi tận chân trời, trong tâm trí cô chỉ còn lại khuôn mặt bất an khi
ngủ của Dung Nham. Diệp Mộc yếu ớt thở dài một tiếng, ngả về phía trước, áp mặt vào lưng Tề Ngải Ức, để mặc như vậy, chỉ đợi anh đưa cô về nhà.

Lúc này trời đã gần tối, Tề Ngải Ức đang vội thoát thân, nhưng Lê
Khanh Thần chẳng hề nhượng bộ, đang trong lúc rối trí, chỉ nghe một
giọng nói trong trẻo, thánh thót như chuông từ xa đưa tới: "Vi Nhiên,
kia chẳng phải là Tiểu Tề hay sao?"

Tề Ngải Ức run bắn, nhìn qua bờ vai Lê Khanh Thần, lập tức cảm thấy
nguy đến nơi. Tuyệt đại mỹ nữ trong bộ váy màu bạc hoa lệ đang từ từ
bước tới gần kia chẳng phải là bà mẹ của con chim nhỏ đang núp sau lưng
anh đây sao?!

Lý Vi Nhiên trong lòng cũng như lửa đốt giống Tề Ngải Ức, lúc nãy khi anh dừng xe, chiếc xe của bố mẹ Dung Nham cũng dừng lại ngay phía sau,
anh vội vã đi trước một bước lên trên, quả nhiên Tề Ngải Ức và Diệp Mộc
gặp rắc rối nên bị chặn lại. Anh đã nhận lệnh của bà xã, phải để cho
Diệp Mộc gặp Dung Nham một lần, nhưng nếu điều này bị người nhà họ Dung
hay các anh em khác trong Lương Thị biết được, chẳng cần nói đâu xa, Kỷ
Tứ kể từ sau khi Dung nhị thiếu gia bị thương, lúc nào cũng sốt ruột như một ngọn đuốc chỉ cần có lửa là bùng lên, chỉ cần quyền cước của một
mình cô cũng đủ cho anh nằm cả chục ngày đến nửa tháng rồi. Lý Vi Nhiên
đi qua Tề Úc Mỹ Diễm, bước nhanh về phía trước, ôm lấy Diệp Mộc mặt mũi
nhợt nhạt phía sau Tề Ngải Ức, vội vã bước theo hướng hàng lang ngược
lại mất hút. Lê Khanh Thần cười khẩy một tiếng, đang định mở miệng, sắc
mặt Tề Ngải Ức sầm lại: "Khanh Thần!"

Tiếng thang máy "Ting ting" vang lên, bố mẹ Dung Nham đến, cũng tiến về phía đó.

Tề Úc Mỹ Diễm đi trước bọn họ một bước, từ từ tiến về phía trước:
"Tiểu Tề, vị này là ai vậy?" Tề Ngải Ức thận trọng quan sát sắc mặt và
giọng nói, biết là sự tình không ổn, lấy hết can đảm giới thiệu: "Đây là Lê Khanh Thần... Lê tiểu thư, đây là mẹ tôi." Lê Khanh Thần đang định
to tiếng thì bố mẹ Dung Nham cũng đã đi đến, cô ta đành nén cơn tức
giận, lễ phép chào.

Tề Úc Mỹ Diễm mỉm cười, giọng nói chẳng lớn chẳng nhỏ: "Ồ... thì ra
đây chính là cô gái nghiêng nước nghiêng thành đó, chẳng trách... Được!
Tiểu Tề, khá lắm, con đúng là có mắt đấy!" Mẹ Dung Nham dừng bước, nhìn
về phía Lê Khanh Thần với ánh mắt rất nhiều hàm ý. Bố Dung Nham không hề thay đổi sắc mặt, đôi mắt đào hoa giống hệt Dung Nham, khẽ liếc về phía Tề Úc Mỹ Diễm, khóe miệng nhếch lên từ từ tạo thành một nụ cười.

Lê Khanh Thần lập tức ý thức được mình đã rơi vào đạo lý của người
phụ nữ xinh đẹp trước mặt, nhưng đối phương bản lĩnh cao cường, theo
phán đoán ban đầu của cô thì khả năng thắng rất ít, nghĩ đến hình tượng
trước mặt người nhà họ Dung, cô ta lập tức dịu xuống, khách khí cảm ơn
mẹ con Tề Ngải Ức, ăn nói rất có chừng mực, mời hai người họ vào phòng
bệnh của cô ta.

Tề Úc Mỹ Diễm từ nhà Tần Tang đến đây, những toan tính, mánh khóe của Lê Khanh Thần trong lòng bà rõ như lòng bàn tay, sao có thể bỏ qua cho
cô ta như vậy. "Không cần đâu, Tiểu Tề ngày nào cũng đến chỗ cháu, hôm
nào bác cùng nó đến chỗ cháu nói chuyện chẳng được! Bác vừa đến nơi, gặp Dung nhị công tử rồi về khách sạn nghỉ ngơi. Khanh Thần, cháu cứ đi
nghỉ trước đi, nhìn sắc mặt cháu cũng không tốt lắm đâu, bị thương như
vậy phải nghỉ ngơi nhiều, bồi bổ cho tốt vào! Tiểu Tề đúng là, ở nhà mẹ
đã dạy cho con bao nhiêu công thức làm món ngon như vậy, sao không nấu
thử cho Khanh Thần ăn?" Trước sự thân mật trong lời nói ấy, trước mặt bố mẹ Dung Nham, sắc mặt Lê Khanh Thần càng trắng bệch. Tề Ngải Ức im
lặng.

Tề Úc Mỹ Diễm ung dung vứt bỏ Lê Khanh Thần lúc này tư thế chiến đấu
đã bị đè bẹp, quay sang phía bố mẹ Dung Nham: "Xin chào, tôi là mẹ của
Tiểu Tề, nghe Tiểu Tề nói Dung Nham bị thương phải nằm viện, tôi bảo
nhất định phải đến thăm! Lần trước khi tôi đến đây, cậu ấy chạy đôn chạy đáo đón tiếp tôi... Nghe nói cuộc phẫu thuật rất thành công, bây giờ
không còn vấn đề gì lớn chứ?" Mẹ Dung Nham rất hiểu con trai mình, có
thể khiến cho anh đích thân chạy đôn chạy đáo, nhất định không phải là
một người tầm thường, bà lập tức trở nên lịch sự với Tề Úc Mỹ Diễm, công việc chính của Tề Úc Mỹ Diễm là qua lại với vợ của các sếp và các tay
giàu có, lúc này chẳng cần phải tốn nhiều sức lực đã có thể nắm được
thóp của bà mẹ Dung Nham.

Cửa phòng bệnh của Dung Nham vừa đóng lại, nụ cười của Tề Úc Mỹ Diễm
vụt tắt, nhẹ nhàng xoay người, bà không cười mà như cười, ánh mắt khiến
cho Lê Khanh Thần lạnh thấu xương, nhìn cô ta một lượt, sau đó khẽ mỉm
cười, không thèm nhìn cô đến một cái, chỉ lạnh lùng liếc về phía Tề Ngải Ức: "Đi nào." Tề Ngải Ức trước nay lúc nào cũng răm rắp nghe theo Tề Úc Mỹ Diễm, lúc này nhìn về phía Lê Khanh Thần, rồi đuổi theo bà.

Hành lang dài hun hút, Lê Khanh Thần mặt nhợt nhạt đứng một mình,
toàn thân cứng đơ. Tề Úc Mỹ Diễm thướt tha bước đi, lúc bước vào thang
máy, bà liếc về phía bóng dáng trẻ trung, xinh đẹp kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy. Đàn ông chinh phục thiên hạ, đàn bà chinh phục
đàn ông, Tề Úc Mỹ Diễm bà đã lăn lộn trên chiến trường ấy mười năm, trăm trận trăm thắng. Mấy mánh khóe vặt vãnh của con bé Lê Khanh Thần này có thể bắt nạt được Tiểu Mộc, lừa được Tiểu Tề, đối đầu với Tề Úc Mỹ Diễm
bà ư... Chỉ có đường chết. Lê Khanh Thần, Dung Nham... Tề Úc Mỹ Diễm khẽ lẩm bẩm tên của đôi nam nữ đáng chết này, sắc mặt lạnh như băng, ha ha, bắt nạt con gái của ta, KHÔNG SỢ BỊ TỔN THỌ SAO?!

Dưới sự hợp lực điều trị của đội ngũ bác sĩ danh tiếng, sau ca phẫu
thuật, Dung Nham hồi phục rất tốt. Mấy ngày nay, thỉnh thoảng anh đã
tỉnh lại sau cơn ngủ li bì, nhưng lúc nào cũng mơ mơ màng màng, không
nói gì. Lý Vi Nhiên sau khi báo cáo xong, nghiêm trang kính cẩn nhìn về
phía bà cô đang thư thái nấu canh. Chiếc tạp dề thường dùng hàng ngày
khi mặc lên người Tề Úc Mỹ Diễm biến thành một chiếc váy thướt tha, bà
nghiêng chiếc cổ đẹp như thiên nga, cúi đầu nhẹ nhàng nếm thử món canh.

"Mợ, nếu không có chuyện gì nữa, hôm nay cháu phải đưa Tang Tang đi
khám thai, tiện đường cháu đưa Mộ Mộ đến nhà bố mẹ cháu, buổi tối sau
khi ăn xong, bọn cháu sẽ quay về."

"Được thôi, cứ đi đi, buổi tối mợ đưa Tiểu Diệp Tử ra ngoài đi dạo,
cũng không ăn cơm ở nhà." Tề Úc Mỹ Diễm tắt bếp, cầm chiếc cặp lồng. Lý
Vi Nhiên gật đầu, như trút được gánh nặng, đang định rút êm thì bị gọi
giật lại. Tề Úc Mỹ Diễm quay lại, đối diện với anh: "Việc của Diệp Tử,
những gì Tang Tang bảo cháu tìm hiểu, những gì cháu biết, không được nói với Dung Nham một lời nào. Tang Tang xót ruột Diệp Tử, cháu nhất định
phải chú trọng cả hai việc này, đợi khi sức khỏe của nó tốt hơn, nếu nó
muốn biết sẽ tự mình đi tìm hiểu."

"Cháu biết phải làm gì rồi, thưa mợ."

"Đi đi, gọi Tiểu Tề vào đây cho mợ, mợ muốn nói chuyện với nó." Lý Vi Nhiên như trút được gánh nặng, nhanh như điện rút êm ra ngoài.

"Tiểu Tề, một lúc nữa con mang cái này đến cho Khanh Thần, một mình
con bé bị thương phải nằm viện ở nơi đất khách quê người, muốn ăn một
bát canh bổ đúng vị quê nhà cũng không dễ! Con phải chăm sóc tốt cho
người ta." Tề Úc Mỹ Diễm đặt chiếc cặp lồng xuống chiếc bàn trong phòng
khách, nói với Tề Ngải Ức đang ngồi trên sofa.

Tề Ngải Ức ngẩn ra một lúc lâu, thần sắc hơi đổi, nghĩ ngợi một lúc
mới nói: "Con với Lê Khanh Thần... Quả thật có những chuyện khó nói rõ
ràng, cơ duyên trùng hợp... Nhưng cô ấy đã nói rõ ràng với con từ lâu
rồi. Sự việc của Diệp Mộc, con thực sự không nghĩ cô ấy lại làm như
vậy." Môi anh khẽ động đậy, không nói gì thêm.

Khi Tề Ngải Ức mười tuổi, Tề Úc Mỹ Diễm đã bước vào gia đình anh, bao nhiêu năm qua luôn luôn quan tâm đến sự trưởng thành của anh, vừa là mẹ vừa là bạn. Tề Ngải Ức trong thâm tâm vô cùng kính trọng và yêu mến
người mẹ kế này, hằng ngày hay những dịp quan trọng, anh đều gọi Tề Úc
Mỹ Diễm là mẹ. Anh biết Tề Úc Mỹ Diễm bên ngoài độc miệng, nhưng trong
lòng thực sự rất yêu thương Diệp Mộc. Huống hồ anh cũng yêu thương Diệp
Mộc, hai người đã lớn lên cùng nhau, Diệp Mộc chính là em gái ruột của
anh. Lần này, Tề Úc Mỹ Diễm phái anh đến chăm sóc Diệp Mộc, anh lại bất
cẩn đến mức này, thực đáng xấu hổ.

"Tiểu Tề, mẹ không có ý trách con. Mấy chuyện giữa những người con
gái là chuyện của bọn nó, con là con. Từ nhỏ con học hành, rồi làm việc, bố con lúc nào cũng muốn con nghe theo ông ấy, lần nào mẹ cũng ngăn ông ấy lại, để cho con tự mình lựa chọn. Lúc ấy mẹ chỉ nói với con một câu: Chỉ làm những việc mà con thực sự thích mới có thể thực sự thích những
việc mà con làm. Bây giờ con lớn rồi, cũng đến lúc phải yêu và lập gia
đình, mẹ vẫn chỉ có câu nói ấy. Diệp Mộc có mắt không tròng, bị người
dưới trướng lừa gạt. Mẹ đã hỏi Vi Nhiên rồi, Tần Tang bảo nó điều tra kỹ lưỡng, ngoại trừ bản hợp đồng trước giữa con bé ca sĩ kia với C&C,
không có chứng cứ xác đáng nào cho thấy chuyện này có quan hệ với Khanh
Thần. Mẹ biết con thương em gái, từ nhỏ Diệp Mộc đã thân thiết với con
hơn với mẹ. Nhưng bây giờ nó như thế, sao nó nói gì mà con cũng tin
được? Con thích Khanh Thần như thế sao? Chẳng trách người ta lúc gần lúc xa, chọn đi chọn lại giữa con và Dung Nham." Tề Úc Mỹ Diễm cười trách
móc.

"Mẹ... Con xin lỗi, con biết là do con không chăm sóc tốt cho em gái." Tề Ngải Ức im lặng hồi lâu, nhỏ giọng nói.

"Những chuyện giữa con trai và con gái, con có muốn lo liệu cũng
không lo liệu được. Tiểu Tề, chuyện của con và Khanh Thần mẹ cũng không
muốn nói nhiều, không lại bảo mẹ cố ý để con loại trừ Khanh Thần khỏi
Dung Nham! Ngoại trừ việc không sinh con ra, tình thương dành cho con
không hề ít hơn Diệp Tử, mẹ hy vọng Diệp Tử sẽ được gả cho một người
tốt, mẹ cũng hy vọng con sẽ cưới được một người vợ hiền." Tề Úc Mỹ Diễm
càng lúc càng chân thành, đúng dáng của một bà mẹ hiền. "Được rồi, canh
còn nóng, con mang vào bệnh viện đi. Cho dù Khanh Thần có chọn con hay
không, con bé ốm chúng ta cũng nên chăm sóc một chút."

Đóng cửa lại, bóng dáng của Tề Ngải Ức biến mất, Tề Úc Mỹ Diễm đợi
thêm một lúc nữa mới rút điện thoại từ trong túi ra, gọi cho một số máy: "Lão Tề, là em." Sau khi bên kia nhấc máy, giọng nói của bà càng thêm
ngọt ngào: "Cô gái lần trước Tiểu Tề nói trong điện thoại hôm nay em đã
gặp rồi, là một cô gái xinh xắn, người cũng tốt, rất có lòng với Tiểu
Tề, trùng hợp nữa là con bé cũng là người Hồng Kông, đại tiểu thư của
công ty giải trí C&C, nếu tính ra, lại là chúng ta trèo cao ấy chứ." Ánh mắt Tề Úc Mỹ Diễm lạnh như băng, tiếng cười trong khi nói chuyện
lại rất ngọt ngào, ấm áp, đầu bên kia nói vài câu gì đó, khóe miệng bà
nhếch lên, ngữ điệu trách móc: "Con vợ sau thì có quan hệ gì? Hợp với
Tiểu Tề là được rồi, huống hồ em nghe nói con bé rất tháo vát, được
việc, những người con vợ cả trong công ty cũng chẳng được việc như con
bé ấy chứ! Về sau Tiểu Tề tiếp quản công việc của anh, có con bé ở bên
giúp đỡ, tốt quá còn gì!"

Phản ứng sau đó của người ở đầu dây bên kia không khác mấy so với dự
liệu của Tề Úc Mỹ Diễm, bà kiên nhẫn nghe hết, giọng nói trở nên trầm và tủi thân: "Chuyện làm ăn đại sự của đàn ông các anh, em biết sao được
chứ! Anh hễ tức là lại quát lên, ghét quá đi... Anh chỉ biết để ý đến
chút sản nghiệp ấy của anh, con trai có bạn gái cũng sợ người ta có ý đồ khác, vẫn chưa kết hôn mà anh đã tính toán chia tài sản lúc ly hôn,
không nói với anh nữa! Em cũng không hiểu mấy thứ này, nếu anh có ý định gì, quyết định rồi nói cho em biết, dù sao anh làm sao em làm ngược lại thì em mới không phải chịu thiệt!"

Tề Úc Mỹ Diễm là người Giang Nam, giọng nói vừa ngọt vừa mềm mại, hạ
gục hoàn toàn khí thế hùng hổ của đối phương, đầu dây bên kia liên tiếp
nói lời xin lỗi, bà cười: "Được rồi, được rồi, bố con anh tính cách y
hệt nhau, đều nóng nảy, nếu anh không yên tâm thì nghỉ làm vài ngày, đến đây đi, vừa đúng lúc người ta vừa gặp một tai nạn nhỏ, đang nằm viện
đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui