Ai Cứu Vớt Ai

Nam Cung Nguyên , Ngôn Mặc không biết nên hình dung như thế nào về tên con trai trẻ con này.

Cô không biết gì hết ngoại trừ thế giới của cô , cho nên, cô cũng không
biết Nam Cung Nguyên ở trong mắt người khác ra sao . Ở bên ngoài độ nổi
tiếng của cậu không tồi , trong mắt thầy cô giáo là một học trò giỏi ,
là một nhân vật quan trọng trong đám nam sinh , là tình nhân trong mộng
của các nữ sinh , là nhân vật được chú ý trong các cuộc buôn chuyện của
nữ sinh . Đương nhiên , người quá mức tỏa sáng có đôi lúc cũng khó tránh được việc bị người ta chỉ trỏ xoi mói , bởi vì quá mức xuất sắc nên
không ít người ghen tị , có khi ở sau lưng cậu nói cậu ngạo mạn , tự
kiêu , là người không thích gần gũi . Thế nhưng , đôi mắt sáng lấp lánh
những ngôi sao như lúc này , lại giống như một ngọn lửa nhỏ , đỏ rực ,
sáng long lanh không ngừng lay động trong đôi con ngươi màu hổ phách của cậu , trong nụ cười còn mang nét trẻ con , e rằng chưa từng có ai nhìn
thấy cậu như vậy .

Nói gì thì nói bé trai thì vẫn là bé trai ,
cho dù thi thoảng thể hiện khí phách nam nhi , cũng không thể che dấu đi hơi thở thanh xuân . Nếu có một ngày , trên khuôn mặt Nam Cung Nguyên
chỉ có vẻ lạnh lùng , nụ cười câu nệ , trong con người kia không còn
ngọn lửa động lòng người nữa , chỉ còn băng tuyết vô hạn , cậu ta nhưvậy xuất hiện trước mặt cô , Ngôn Mặc không thể tưởng tượng nổi , cậu ta sẽ như thế nào , hoặc có lẽ bây giờ Ngôn Mặc không có cách nào nghĩ đến ,
nhưng lúc này đây , khi Nam Cung Nguyên đứng ở trước mặt cô , cô mới
giật mình phát hiện , khoảng cách của cậu đã gần cô như vậy .

"Nghĩ gì thế?"

Một đôi tay vẫy vẫy trước mặt Ngôn Mặc . Ngôn Mặc mở lớn hai mắt , nhìn
thấy Nam Cung Nguyên quan tâm đứng trước mặt cô . Không biết từ khi nào
thì cô đã dừng bước .

"Không có gì ." Sự mê mẩn biến mất trong
mắt Ngôn Mặc , khẽ cười một tiếng , đưa mắt nhìn quanh bốn phía , ánh
đèn ngũ sắc trang hoàng ngã tư đường thêm chút ấm áp , đuổi đi cái lạnh
trong đêm tối lạnh lẽo , đêm đã khuya , trên đường càng lúc càng ít
người đi lại , nhưng vẫn còn tốp năm tốp ba thanh niên tụ tập đi chơi.

Nam Cung Nguyên nhìn thấy Ngôn Mặc hơi ngơ ngẩn ,không biết cô có chuyện gì , có chút quan tâm hỏi thăm : "Cậu không sao chứ?" Đột nhiên cậu ý thức được Ngôn Mặc có thể chỉ miễn cưỡng mới mừng sinh nhật cùng cậu , cảm
giác vui mừng trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo "Nếu cậu cảm thấy ...
không muốn tiếp tục , vậy để tôi tiễn cậu về nhà , dù sao cũng đã muộn
rồi."

Nghe thấy cậu đột nhiên trở nên u ám , giọng nói có phần
yếu ớt , Ngôn Mặc hơi kinh ngạc , cô quay đầu lại nhìn thấy cậu nghiêm
túc nhưng lại không che dấu nổi sự mất mát trên khuôn mặt thì cười khẽ , cô lắc đầu nói : "Không phải như thế , chỉ là cảm thấy có chút khó tin
." "Khó tin ?" Nam Cung Nguyên thất thần nhìn Ngôn Mặc mỉm cười trong
nháy mắt đó , cô chưa từng để lộ ra sự bình thản như vậy đối với cậu ,
cho dù chỉ là một vẻ mặt dịu dàng . Từ sau khi chịu đựng sự lạnh nhạt

của Ngôn Mặc tạo thành nhiều lần bị đả kích , ngay vào thời khắc này lại cho cậu có cảm giác lâng lâng .

Ngôn Mặc chậm rãi đi về phía
trước, đá hòn đá trên đường . Ở dưới ánh đèn không được sáng lắm , cô
cúi đầu , giọng nói nhẹ nhàng : "Sinh nhật đối với tôi mà nói không có
quá nhiều ý nghĩa , từ lúc tôi còn rất nhỏ đã không tổ chức sinh nhật
nữa , mẹ tôi , bà chưa từng nhớ đến ngày sinh nhật của tôi . Có điều tôi lại hi vọng bà có thể quên , nếu bà nhớ tới , thì..."

Ngôn Mặc
dùng lại một chút , Nam Cung Nguyên căng thẳng trong lòng , nếu bà ấy
nhớ đến , có phải sẽ đánh cô không ? Một lát sau , Ngôn Mặc lại tiếp tục nói :

"Sinh nhật thật sự là vào một năm kia khi cha dẫn tôi về
quán bar , khi đó tôi mới biết được , thì ra sinh nhật lại là một chuyện vui vẻ như thế , sẽ có bánh ngọt , sẽ có rất nhiều người hát mừng sinh
nhật tặng mình , còn có thể được nhận quà sinh nhật ."

"Ngôn Mặc ..."

Ngôn Mặc nghiêng đầu , khuôn mặt bị gió lạnh thổi hơi đỏ lên , nhưng ở trong con ngươi lại có một thứ gì đó cảm giác sâu nặng nhẹ nhoàng thoáng hiện lên : "Cây đàn violin kia là toàn bộ tiền công một năm của tôi , coi
như là quá sinh nhật của mình , nhưng sau khi mua về lại chưa từng đàn
qua . Tặng cho cậu , bản thân tôi cũng cảm thấy nó còn có một chút giá
trị . Cho nên không cần phải vì việc nó bị hỏng mà canh cánh trong lòng , hỏng có thể sửa lại , nếu sửa không được cũng không sao , nếu thích thì giữ lại làm kỷ niệm . Bởi vì một món đồ không có sinh mạng mà trở mặt
với bạn bè , tôi cảm thấy không đáng"

Nam Cung Nguyên hít sâu
một hơi , thở dài một tiếng lại cười rộ có chút bất đắc dĩ , hàng lông
mi dài rủ xuống , ở trong bóng tối giống như một con bướm muốn bay đi :
"Có thể tôi đã quá kích động , nhưng có đáng giá hay không , trong lòng
tôi hiểu rõ nhất." Ngôn Mặc giống như còn muốn nói gì đó , nhưng nhìn
thấy dáng vẻ cô đơn của cậu , cô lại không dám lên tiếng .

"Được rồi , chúng ta đừng nói đến chuyện không vui này nữa , bây giờ bắt đầu
sinh nhật của chúng ta đi" Khi Nam Cung Nguyên ngẩng đầu lên , trong đôi mắt trong trẻo tràn ngập vui mừng , ánh sao lấp lánh che phủ lấy con
ngươi màu hổ phách của cậu ,vô cùng đẹp đẽ.

Ngôn Mặc nghĩ một lúc hỏi : "Chơi gì đây?"

Nam Cung Nguyên gãi gãi đầu , không có ý gì hay lắm , nói : "Thật ra đối
với chuyện này mình cũng không có kinh nghiệm gì , trước kia toàn đi
chơi với bọn Ôn Lĩnh , đến công viên giải trí cũng không tồi .... Vốn
định dẫn cậu đến hồ ngắm cảnh đêm , nhưng mà giờ trễ thế này rồi , e
rằng cũng chẳng có cảnh gì ." Cậu vốn định đến chỗ đó sẽ có đài phun
nước âm nhạc , ánh đèn muôn màu phát sáng trong cột nước buổi tối giống
như cầu vồng cắt qua màn trời đen , đẹp đẽ không sao tả xiết . Đây là

cảnh sắc khó kiếm nhất trong thành phố này , cho nên mỗi lần đến đài
phun nước âm nhạc , chung quanh đều tụ tập rất nhiều người dân quây lại
để xem .

"Nếu muốn đến chỗ đó , hay là đến đó ngồi một chút đi"
Đích thực là cô chưa từng đến chỗ đấy bao giờ , nghe cậu nói như vậy quả thật cô cũng cảm thấy có chút tiếc nuối .

Ngôn Mặc lên tiếng ,
Nam Cung Nguyên tự nhiên cũng không có ý kiến gì . Hai người mua cafe ở
một quán cafe ven đường còn chưa đóng cửa , Ngôn Mặc trước giờ không hay uống loại đồ uống thuộc thứ đồ "xa xỉ" này , nhưng hôm nay là một ngày
thât sự đặc biệt , cho nên cô cũng thử xa xỉ một lần.

Ghế đá bên hồ vắng vẻ vô cùng , chỉ có vài chỗ xa xa khuất bóng hình như mới có
vài đôi yêu đương đang ngọt ngào tình chàng ý thiếp .. Ánh trăng đêm nay không sáng , bị một tầng mây dày che khất , thi thoảng ánh sáng mới
chiếu một chút xuống mặt đất . Ngôn Mặc tùy tiện chọn một cái ghế thư
thái ngồi xuống , cầm cốc cafe còn ấm nóng áp lên mặt cảm thụ từng chút
ấm áp .

"Lạnh không ?" Nam Cung Nguyên ngồi xuống bên cạnh Ngôn Mặc , cẩn thận đặt hộp đàn và một túi sách lớn đặt xuống đất .

Ngôn Mặc lắc đầu , chầm chậm nhấp một hớp cafe , cafe vừa làm còn thơm nóng , nhưng bây giờ đã có thể uống vừa miệng , cảm giác đậm đà khiến trái tim Ngôn Mặc dần dần trấn tĩnh trở lại .

"Sao có thể không lạnh
được , cậu mặc ít quá đấy , buổi tối mùa đông sao có thể mặc ít như vậy
mà chạy ra ngoài được ?" Hàng lông mày của Nam Cung Nguyên nhẹ chau lại , rõ ràng là không tin lời cô , cậu đặt cốc cafe qua một bên , đang muốn
cởi áo khoác ngoài của mình thì lại nghe thấy giọng nói khéo léo của
Ngôn Mặc chậm rãi vang lên : "Lúc đi ra lộn xộn quá , căn bản là không
kịp ."

Nam Cung Nguyên hơi cứng người , giật mình hỏi lại : "Đã xảy ra chuyện gì ?"

Tối nay Ngôn Mặc không tới xem cậu biểu diễn khiến trong lòng cậu rất mất
mát , giống như một quả bóng hơi bị nổ tung . Mặc dù cậu cũng có nghĩ
đến việc có thể cô có chuyện mới đến trễ , nhưng cậu càng nghĩ đến việc
cô bất ngờ thay đổi chủ ý không muốn đến nhiều hơn .

Bên hồ gió
hơi lớn , chóp mũi Ngôn Mặc hồng hồng , hai má cũng đỏ lên , nhìn thoáng qua trông rất đáng yêu , nhưng biểu tình trên mặt cô lúc này lại hoàn
toàn không tưỡng ứng với vẻ đáng yêu đó "Bệnh tim của cha tái phát , lúc mình đi đến cửa nhà hát thì nhận được điện thoại.

Thân thể cứng ngắc của Nam Cung Nguyên hơi thả lỏng xuống - thì ra , cô là có nguyên

nhân . Cậu thoáng trầm mặc vài giây , sau đó lại tiếp tục cởi áo khoác , vô cùng nhẹ nhàng khoác lên cho Ngôn Mặc . Ngôn Mặc cúi đầu nhìn chằm
chằm vào đôi tay do lạnh mà hơi đỏ lên của mình , không từ chối cậu .

"Ông ấy hiện giờ thế nào?"

"Ổn định lại rồi."

"Vậy là tốt rồi , ông ấy là một người rất tốt." Nam Cung Nguyên đột nhiên
cảm thấy từ ngữ của mình thật sự bị thiếu hụt , muôn nói gì đó có thể
làm cho Ngôn Mặc dễ dàng nói chuyện hơn nhưng lại không nói lên lời ,
bình thường thi ngữ văn đứng đầu để có ích lợi gì?

"Nếu cha xảy
ra chuyện gì đó , tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ ." Nam
Cung Nguyên lại rất không có tinh thần hơi ngẩn ra , Ngôn Mặc rất ít khi lộ ra vẻ mặt mệt mỏi hay yếu ớt , hình tượng núi băng trước sau như một của cô làm cậu nhầm lẫn rằng cô gái này cho dù đối với ai cũng sẽ không có quá nhiều cảm tình , cậu bối rối ngồi nhích lại gần Ngôn Mặc hơn một chút , miệng lại vội vàng nói : "Sẽ không đâu , cậu đừng có nghĩ đến
điềm xấu đấy . Tôi thấy bộ dạng ông ấy rất phúc tướng, cho nên nhất định có thể sống lâu trăm tuổi." Lời vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện
mình nói còn ngốc hơn ban nãy.

Ngôn Mặc uống một hơi cạn sạch
cốc cafe , chất lỏng ấm áp kia chậm rãi chảy xuống cổ hỏng , thoang
thoảng chút vị đắng , nhưng trong đắng lại có vị ngọt .

Khóe môi cô giống như hơi nhếch lên cười , phiền muội trong mắt chậm rãi tản ra , cũng giống như bầu trời lúc này , tầng mây nặng nề kia dường như cùng
tan đi từng chút một .

"Cậu không cần an ủi tôi , tôi chỉ muốn
nói hôm nay tôi sai hẹn , cho nên tôi muốn giải thích một chút." Ngôn
Mặc buồn cười nhìn dáng vẻ xấu hổ lại gấp gáp của cậu , cảm thấy thú vị
"Buổi tối ở đây rất đẹp." Nam Cung Nguyên theo ánh mắt Ngôn Mặc nhìn lên bầu trời , quả thật , ánh trăng từ sau tầng mây kia chậm rãi tỏa sáng , từng lớp từng lớp sáng bạc chiếu lên mặt hồ giống như dải gấm mềm mại , vô cùng xinh đẹp , mang theo chút tiên khí tĩnh lặng chảy xuống dòng
nước.

"Đúng rồi" Nam Cung Nguyên đột nhiên nhớ tới gì đó , sau
đó cúi người cầm túi lên . Ngôn Mặc nghi hoặc nhìn vẻ mặt hưng phấn cầm
một cái hộp từ trong túi ra .

Ngôn Mặc nhin cậu thật cẩn thận mở cái hộp kia ra , một giây sau nụ cười mới rồi còn rực rỡ lại lập tức sụp xuống.

"Làm sao vậy ?"

"Không có gì ... Không có gì ..." Nam Cung Nguyên nhanh chóng đóng hộp lại , che đi , giả vờ cười hai tiếng.

"Bánh ngọt bị hỏng rồi ?" Ngôn Mặc càng thêm hứng thú quan sát gương mặt cậu , tên nhóc lớn đầu này , trên danh nghĩa vốn là cỏ thảo đệ nhất tường
trung học trọng điểm , vậy mà lại xấu hổ đáng kinh ngạc như vậy . Cậu ấp úng nửa ngày , đến mức chính mình cũng sắp không thở nổi , mới rủ vai
không cam tâm gật đầu "Mình đã rất cẩn thận rồi , tại sao còn bị nát
chứ?"

"Chỉ là bề ngoài thôi , vị không thay đổi vẫn giống như cả mà."

"Cậu không để ý ?"


"Vì sao phải để ý ?"

Đôi mắt của Nam Cung Nguyên lại một lần nữa được sáng lên , khuôn mặt tuấn
tú như ngọc hiện lên một nụ cười như cầu vồng , khiến cho ai nhìn vào
cũng phải rung động . Cậu ngồi xổm trên mặt đất , hết sức tập trung dùng ngón tay thon dài nhanh chóng mở nắp hộp ra , bánh ngọt bên trong quả
thật đã bị đè lên , nhưng vẫn còn khá ổn , chỉ là non nửa bông hoa bằng
kem ngoài viền đã bị nát , không hỏng hết giống như lời cậu nói. "Được
rồi , cầu nguyện đi"

Sau khi Nam Cung Nguyên thắp xong một ngọn
nến cuối cùng , ngọn lửa sáng ngờ như tỏa ra năng lượng vô hạn , chiếu
sáng một phạm vi nhỏ xung quanh hai người .

Ngôn Mặc cảm nhận
được từng hơi nóng xuyên qua da thịt cô từng chút từng chút một thấm vào trong , sau đó dòng máu chảy trong huyết quản cũng dần dần đuổi tan rét lạnh .

"Thật ngại , chờ một chút."

Cậu nhanh chóng lấy
cây đàn violin ra , ngồi thẳng lên , trên khuôn mặt là nụ cười tao nhã , lịch sự cúi người với Ngôn Mặc "Tả Ngôn Mặc tiểu thư , xin cho phép tôi diễn tấu cho cậu một bài chúc mừng sinh nhật"

Tiếng đàn violin
du dương xuyên qua màn đêm yên tĩnh . Bản nhạc chúc mừng sinh nhật giống như hòa tan vào trong không gian . Ngay cả đôi tình nhân đang thân mật ở chỗ xa kia cũng không kìm được mà chú ý sang bên này.

Ngôn Mặc
theo giai điệu nhẹ nhàng khẽ ngâm nga hát , có lẽ cô không biết nét mặt
mình lúc này có thể gọi là vui vẻ , cũng là hạnh phúc ,Tả Ngôn Mặc hiện
tại không biết cô dang dùng một ánh mắt rất dịu dàng nhìn Nam Cung
Nguyên , sau này khi Ngôn Mặc nhớ lại buổi tối ngày hôm nay cô mới phát
hiện ra điều này . Mỗi lần như vậy cô đều cười khẽ một tiếng , buổi tối
như vậy đã là một buổi tối mà cô không thể đơn giản dùng một từ tốt đẹp
để hình dung .

Tư thế đàn của cậu rất đẹp , dáng người cao ráo
cộng với bộ lễ phục biểu diễn đứng dưới ánh trăng làm mê hoặc lòng người , khuôn mặt nhìn nghiêng hoàn mỹ , tinh khiết như tuyết đầu mùa . Lúc
cậu mở mắt ra nhìn Ngôn Mặc , đôi môi mỏng tự nhiên mỉm cười , nụ cười
này không kìm được mà ngày càng nở rộ ra , cuối cùng , Ngôn Mặc lại nhìn thấy cái răng nanh đáng yêu kia .

"Sinh nhật vui vẻ , Ngôn Mặc
." Từ trước đến giờ cậu chưa từng là hoàng tử của cô , bởi vì Ngôn Mặc
không tin những câu chuyện cổ tích tốt đẹp như giả dối , thế nhưng vào
giờ khắc này , cậu thật sự rất giống như kỵ sĩ của cô , một chút tươi
cười cùng nghiêm túc , trên khuôn mặt ngày càng chín chắn vẫn không tan
hết chút ngây ngô của tuổi thanh xuân .

"Sinh nhật vui vẻ , Nam Cung Nguyên ." Ngôn Mặc nở nụ cười thật lòng "Cám ơn."

Nam Cung Nguyên bị nụ cười này làm cho giật mình ngây ngẩn , hốt hoảng cảm thấy tứ chi đều không phải là của mình.

Sau đó , cậu nghe thấy được tiếng hôn môi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận