Tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, ngụm rượu khiến cho tôi cảm thấy khó chịu đến cả giấc mơ cũng chập chờn.
Trong khoảnh khắc nọ, có gì đó man mát và mềm mại đáp nhẹ vào trán, xua tan cái nóng bức ngột ngạt, tôi mới thực sự yên giấc.
Sáng hôm sau, nắng sớm đông dễ chịu phủ lấy tóc tôi, có hai hộp quà được gói xinh xắn đã đặt ngay ngắn trên bàn học cùng lời chúc "Tuổi 16 vui vẻ".
...
Sau ngày sinh nhật, mọi thứ xung quanh tôi trở nên gấp gáp hơn.
Kỳ thi Học Sinh Giỏi cấp trường cũng đến ngay trong khoảng thời gian này.
Phòng thi ngày hôm ấy bao phủ bởi một bầu không khí căng thẳng đến mức tôi cũng cảm thấy bất ngờ, chỉ có tiếng bút hoà cùng tiếng lật giấy và thỉnh thoáng lại có đứa đang hì hục viết thì giơ tay nói:
"Thưa cô! Cho em xin thêm một tờ nữa ạ!"
Áp lực quá!
Đến khi thi xong, tôi cầm tờ đề ra ngoài mà nuốt "ực" một cái, thôi thì tôi cũng cố gắng viết khoảng 3 tờ giấy cho bằng bạn bằng bè.
Dù gì trước ngày thi một tuần, cô Phương - giáo viên Ngữ Văn lớp tôi còn đặc biệt gửi cho tôi file tổng hợp kiến thức Ngữ Văn để ôn tập kèm câu nói chắc nịch:
"Ngọc Anh! Cô tin ở em!"
"..."
Khi tôi bước ra khỏi phòng được một lát, nhóm Súng Hoa Cải cũng nhanh chóng tụ họp.
Trang cầm tờ đề Lý vừa soát đáp án xong mỉm cười vui vẻ nói:
"Ổn rồi! Bọn mày oke không?"
Lâm gật đầu:
"Môn tiếng Anh của tao lúc nào chẳng oke"
Kiên thì tựa người vào tường, mệt mỏi kêu than:
"Đáng ra tao không nên đâm đầu vào Sinh học, tri thức đã bòn rút sức lực của tao, đi ăn thôi"
Thời tiết lạnh lẽo của mùa đông làm tôi thèm ăn khoai mật nướng dã man, nghĩ vậy tôi bèn rủ bọn nó đi ra mấy hàng ăn vặt vỉa hè ở ngoài đường Nguyễn Đức Cảnh với hi vọng sẽ có vài chiếc xe hàng rong nghi ngút khói ở đó.
Nguyễn Gia Huy đã chờ chúng tôi sẵn ở ngoài cổng trường, anh vẫy tay gọi chúng tôi.
Khi tôi vui vẻ tiến lại gần, Gia Huy đưa một túi khoai mật nướng thơm phức cho tôi.
Thấy tôi nhìn túi khoai mật mà cười không ngậm được mồm.
Anh cốc nhẹ một cái vào trán, kèm theo một câu bình luận:
"Ham ăn"
"Ghê quá cơ"- Đỗ Minh Trang và Kiên đồng thanh nói.
Lâm Đặng thì giả bộ buồn nôn.
Má tôi chợt ửng đỏ đầy lúng túng.
Tôi bẻ đôi củ khoai nướng ấm áp, lớp khoai bên trong mềm mại và có một màu vàng ngon mắt quyến rũ.
Tôi đưa cho Trang một nửa để nó chia với Kiên và Lâm ăn cùng.
Thấy vậy, Nguyễn Gia Huy bèn hỏi:
"Phần của anh đâu?"
Tôi vừa cười trêu trọc, vừa nóng vội cắn một miếng khoai mật ngọt ngào, đáp:
"Em ăn hộ anh rồi"
Gia Huy đưa tôi mũ bảo hiểm, rồi lẩm bẩm với vẻ mặt bí hiểm đầy khó hiểu:
"Không sao, trước sau gì anh cũng lấy lại phần của mình thôi"
...
Cứ như vậy, chẳng mấy chốc mà mùa xuân đã ghé thăm từ bao giờ.
Tôi tận hưởng kì nghỉ Tết Âm Lịch vui vẻ bằng cách làm bạn với đống bát đũa dưới bếp.
Thật may mắn rằng những bao lì xì đỏ chót vẫn "đầy đặn" như mọi năm.
Ngược lại với sự bận rộn của tôi thì gia đình Nguyễn Gia Huy đã quyết định đi du lịch ngay sau mùng 1, cô Diệp nói là đợt đi chơi này coi như món quà cổ vũ sĩ tử lớp 12 chuẩn bị lâm trận.
Tôi chỉ gặp được Trang, Lâm và Kiên vào những ngày cuối cùng của kì nghỉ.
Chúng tôi gửi lời chào cho nhau bằng bao "lì xì".
Trang vui vẻ quàng lấy tay tôi:
"Chúc mừng năm mới"
Tôi mỉm cười và chúc lại nó.
Thằng Kiên đang nhìn đĩa bánh kẹo Tết của nhà tôi với ánh mắt thèm thuồng, còn Lâm thì đang bận nhắn tin với ai đó.
Bố tôi từ dưới bếp gọi vọng lên:
"Ngọc Anh, hỏi các bạn có muốn ăn bánh chưng rán không? Bố rán cho?"
Trang giữ tay tôi lắc đầu, có ý định từ chối nhưng Kiên đã vội vàng trả lời:
"Bọn cháu có ạ! Cháu cảm ơn chú!"
"Oke! Có ngay đây!"- Bố tôi đáp
Đỗ Minh Trang lườm Kiên một cái dài:
"Ăn bánh chưng cả Tết mà mày chưa ngán à, tao tăng lên mấy cân rồi đấy!"
Lúc này thằng Lâm cũng đã hạ điện thoại xuống, cười nhẹ, quay ra nói với Trang Đỗ:
"Có thấy béo tí gì đâu? Mày phải thêm tí da tí thịt vào chứ nhìn người cứ như que củi ấy"
Trang đánh "bốp" một phát vào lưng Lâm Đặng:
"'Mày thì có mắt thẩm mỹ rồi! Mắt tinh như thế thì chúc mày sớm thành đôi với em Yến lớp 10A2 nhé!"
Lâm Đặng cau có, nhún vai uống một ngụm trà.
Gì đây? Tôi đã bỏ lỡ nhân vật nào trong bộ phim này à? Sao tự dưng lại có thêm em Yến nào thế này? Tôi đưa mắt nhìn thằng Kiên như tìm kiếm câu trả lời, nó ra hiệu cho tôi tối nay sẽ nhắn.
Tôi gật đầu chấp nhận tín hiệu.
Tối đó, Kiên kể cho tôi về vụ Đặng Quang Lâm (bằng cách nào đó) đã cứu em Yến lớp 10A2 khỏi mấy đứa bắt nạt và được em ấy tuyên bố rằng nó là gu người yêu tương lai của ẻm.
Khỏi kể tôi cũng mường tượng ra trạng thái "chê ra mặt" của Đỗ Minh Trang.
Dù hai đứa này không có dấu hiệu gì là đã yêu đương nhưng chắc chắn là đang trong giai đoạn vờn nhau ra trò.
Tự dưng lại có thêm nhân tố khiến cho câu chuyện trở nên kịch tính.
Vui thì cũng vui đấy, nhưng Trang là bạn tôi nên đương nhiên là tôi sẽ hết mình ủng hộ nhỏ rồi.
...
Ngày đầu tiên quay trở lại trường vào năm mới, kết quả Học Sinh Giỏi cấp trường cũng đã có.
Cả trường tôi được một phen ồn ào vì phải chờ đợi thầy cô của từng bộ môn ở mỗi lớp đến thông báo mới biết ai có cơ hội được thi HSG thành phố, theo qui định mỗi đội tuyển lấy tổng cộng 7 thành viên.
Đúng như những gì tôi dự đoán, Đỗ Minh Trang đứng vị trí thứ nhất trong bảng thi HSG môn Lý, thẳng tiến vào đội tuyển mà nó mong muốn.
Đặng Quang Lâm đứng thứ 3 trong bảng Tiếng Anh còn Phạm Trung Kiên đứng thứ 5 trong bảng Sinh học.
Tự dưng tôi có một cảm giác tự hào vl, mấy đứa bạn mình nó giỏi thế nhỉ?
Giờ ra chơi, khi bọn tôi đang ngồi nói chuyện phiếm và bàn luận xem lát nữa sẽ mở tiệc chúc mừng kiểu gì thì cô Phương từ ngoài cửa đi vào, giọng cô như có gì đó xúc động lắm khi gọi tên tôi:
"Ngọc Anh!!!"
Tôi giật mình nhìn về phía cửa, cô Phương với nét mặt vui mừng không thể kìm lại được, đi nhanh về phía tôi:
"Chúc mừng em! Em được vào đội tuyển Ngữ Văn rồi! Em đứng thứ 7 trong bảng xếp hạng"
Vãi chưởng thật!
Một học sinh Tự Nhiên nhưng được tham gia vào đội tuyển HSG Ngữ Văn ư?
Có lẽ đây là bất ngờ đầu tiên trong năm học mới của tôi..