Kì học mới lại bắt đầu. Và vẫn như mọi khi, Ngô Cẩn Ngôn lại ngồi ngẩn ngơ tính số ngày đến tết Nguyên Đán thay vì tập trung lắng nghe thầy cô giảng bài. Cuối cùng hốt hoảng oán than:
"Trời ạ, còn hơn một tháng nữa cơ à?"
Cô chán nản nằm dài xuống bàn, sau đó ngứa ngáy chân tay bèn chọc nhẹ cánh tay Minh Ngọc. Người bạn quay sang véo hai má cô, khẽ tiếng nhắc:
"Cậu ngồi im chút đi."
"Ôi, bạn học Minh Ngọc đáng yêu, rốt cuộc chúng ta phải học những lý thuyết nhàm chán này để làm gì?"
"Để sau này đi diễn thuyết đó." Minh Ngọc cười đáp. "Đùa chút thôi. Vậy tôi xin mạn phép hỏi bạn một câu. Rằng bạn học Ngô, nếu không học cách phối màu thì bạn có thể tự nhiên mà phối đẹp sao?"
Ngô Cẩn Ngôn bĩu môi, thầm nghĩ vài hôm nữa còn có tiết tìm hiểu văn hóa và hội họa phương Tây, thật là nhàm chán muốn chết.
Bởi vì tan học sớm hơn Khương Tử Tân, cho nên cô lặng lẽ đứng trước giảng đường khoa Văn chờ nàng như mọi khi. Trong thời gian đợi bạn thân, cô lấy điện thoại dạo quanh mạng xã hội để giết thời gian, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp một hình bóng quen thuộc.
Tần Lam ôm thùng các tông, thong thả tiến về phía tòa nhà cách đó không xa. Mái tóc đen dài của nàng chuyển động theo từng bước chân, dáng người uyển chuyển chầm chậm ngang qua tầm mắt khiến cô ngất ngây và cứ thế nhìn chằm chằm.
Cuối cùng, nỗi sợ hãi về việc nàng sẽ biến mất như mỗi giấc mơ đua nhau xuất hiện trong tâm trí khiến cô vội co cẳng chạy tới bên cạnh nàng và cất tiếng gọi: "Tần lão sư."
Tần Lam sửng sốt, song rất nhanh đã nhoẻn miệng cười:
"Bạn học Ngô hả? Em đang chờ ai sao?"
"Vâng, em đang chờ Khương Tử Tân nhưng lớp Văn vẫn chưa kết thúc." Cô ngoan ngoãn gật đầu, tiếp theo rất tự nhiên ngỏ lời. "Tần lão sư, để em giúp cô nhé?"
Thấy cánh tay đối phương chuẩn bị chạm tới giống như lần cắm trại trên núi, nàng liền khéo léo từ chối:
"Không sao, cũng không quá nặng."
Chẳng biết lấy sự liều lĩnh ở đâu, Ngô Cẩn Ngôn bất ngờ dùng hết sức bình nhấc thùng các tông khỏi tay Tần Lam, dõng dạc vạch trần: "Nặng như vậy mà cô bảo không quá khó khăn ạ?" Sau đó hơi nhướn mày, tự nhủ cô ấy muốn nói dối cũng phải tìm một lý do nào đó thích hợp hơn chứ?
Bị học trò chất vấn chẳng chút kiêng nể, Tần Lam tuy hơi thẹn thùng, song vẫn bình tĩnh giải thích rằng:
"Thực ra là một chút."
Lòng cô mềm nhũn trước đôi tai hơi ửng hồng của cô ấy, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng:
"Tần lão sư, cô muốn mang nó đi đâu?"
Tần Lam cảm thấy hai cô trò đứng đây kì kèo cũng không phải cách hay, bởi vậy phối hợp đáp:
"Em mang nó vào giảng đường B giúp tôi là được. Cảm ơn em nhiều nhé."
"Cô đừng khách sáo mà."
Ngô Cẩn Ngôn bước từng bước một cách vững vàng, thỉnh thoảng giả vờ vô ý liếc qua góc nghiêng xinh đẹp của người phụ nữ đi bên. Ngay từ lần đầu tiên trông thấy nàng, cô đã bị loại khí chất kỳ diệu trên người nàng làm cho say đắm. Tần Lam luôn mang đến cho người khác cảm giác giống như giai nhân ở niên đại cũ. Chẳng những dịu dàng mà còn có chút ngại ngùng, e ấp.
Sự im lặng bao quanh hai cô trò, bạn học Ngô cân nhắc một lát rồi mặt dày phá vỡ bầu không khí lạ lùng:
"Trong này là gì vậy ạ?"
Tần Lam liếc qua chiếc thùng trong tay cô, khẽ trả lời:
"Tài liệu môn Hán ngữ."
"Có thể cho em một bản được không?". Truyện Trọng Sinh
Nghe câu hỏi thốt ra từ miệng sinh viên chẳng liên quan gì tới chuyên ngành của mình, Tần Lam liền ngạc nhiên hỏi:
"Em lấy tài liệu Hán ngữ làm gì?"
Ngô Cẩn Ngôn ôn tồn giải thích:
"Em muốn tìm hiểu thêm thôi ạ, dù sao kiến thức là vô hạn mà. Tần lão sư sẽ không phiền chứ?"
"Vậy thì lát nữa em có thể theo tôi tới phòng làm việc, vì trong thùng chỉ đủ số lượng theo danh sách lớp thôi. Tôi không in thừa."
Do không ngờ nàng sẽ đồng ý một cách dứt khoát như vậy nên tâm tình Ngô Cẩn Ngôn lập tức trở nên kích động:
"Vâng, được ạ. Em cảm ơn cô nhiều lắm."
Tần Lam nhoẻn miệng cười thay câu trả lời.
Sinh viên Ngô Cẩn Ngôn nghênh ngang tiến vào giảng đường cùng cô giáo xinh đẹp. Sau đó bỏ qua cặp mắt đang nhìn mình như muốn rơi ra khỏi hốc của Khương Tử Tân, rất đoan chính đặt chiếc thùng chứa đầy tri thức xuống chân nàng.
Tần Lam để lớp trưởng phát sách rồi quay lại gật đầu với Ngô Cẩn Ngôn, ý nhắc cô hãy đến phòng làm việc. Mà bạn học Ngô đã nhanh nhảu nhìn về phía bạn học Khương, thái độ dương dương tự đắc như muốn gào thét rằng: "Gái ơi ngắm cho kỹ đi, hôm nay bà đây được sánh bước với cô ấy."
***
Từ giảng đường tới khu làm việc của cán bộ mất khoảng năm phút đi bộ. Ngô Cẩn Ngôn tự nhủ quá ngắn, đáng lẽ nên là năm mươi phút và tốt nhất nên là một tiếng để giả sử Tần lão sư mệt mỏi trên đường, cô sẽ có cơ hội cõng cô ấy.
Nghĩ đã thấy vui.
Tuy nhiên thực tế luôn khác ảo tưởng. Bởi khoảnh khắc này, bạn học Ngô chỉ có thể lén lút ngắm tấm lưng nhỏ nhắn của người phía trước, trong khi người ta chẳng hề đoái hoài đến cô. Cuối cùng, cô buột miệng gọi:
"Tần lão sư."
Tần Lam dịu dàng đáp:
"Ừ?"
"Cuối tuần... cuối tuần cô có rảnh không ạ?"
Khi không học trò lại hỏi thăm lịch trình cuối tuần. Tần Lam quay đầu, ngơ ngác nhìn Ngô Cẩn Ngôn:
"Cuối tuần? Có chuyện gì sao?"
Ngô Cẩn Ngôn phát hiện trước mặt nàng là một nhánh cây đang chìa ra. Lo sợ nàng sẽ bị thương nên cô chẳng hề trả lời mà vươn tay kéo nàng về phía mình.
Nào ngờ lỡ kéo mạnh quá, Tần lão sư hoàn toàn ngã vào lòng cô.
"..."
"..."
"Tôi... tôi xin lỗi."
Tần Lam vội vàng tách khỏi người cô, ánh mắt không giấu nổi vẻ hoang mang. Ngô Cẩn Ngôn cũng ngại ngùng trước phản ứng của nàng, cũng như phản xạ thiếu tinh tế của mình. Nếu đang ở nơi khác, có lẽ cô sẽ bị đánh vì hành vi quấy rối tình dục.
"Tần lão sư... em... em sợ cô bị thương. Cô... cô đừng hiểu nhầm."
Tần Lam cười đầy gượng gạo vì xấu hổ:
"Ừ, không sao."
"Vậy..."
"Vậy..."
Giữa bầu không khí căng thẳng, cả hai lại đồng thanh lên tiếng:
"Cô nói trước đi."
"Em nói trước đi."
Ngô Cẩn Ngôn vội xua tay: "Tần lão sư, kính thầy yêu bạn, em mời cô nói trước."
Tần Lam chẳng muốn tiếp tục giằng co. Nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Vậy chúng ta mau tiếp tục tới phòng làm việc thôi."
"Vâng ạ."
Cả quãng đường tưởng chừng ngắn nhưng lại không ngắn hoàn toàn. Ngô Cẩn Ngôn vừa bất an vừa mãn nguyện vì được bước chung lối với người thầm thương. Cô chậm rãi bước sau lưng nàng, lặng lẽ khắc ghi hình dáng ấy và bất chợt nảy sinh cảm giác muốn dang tay bảo vệ đối phương suốt đời.
Phòng làm việc của Tần Lam nằm ở cuối dãy, nơi có ban công lớn nên mỗi lần nàng mở cửa phòng, mùi hoa nhài sẽ dịu dàng nhảy múa quanh khứu giác.
Nàng phát hiện Ngô Cẩn Ngôn khịt mũi liền hỏi thăm:
"Em ổn chứ?"
Mùi hoa nhài chẳng phải là mùi trên cơ thể nàng sao?
Ngô Cẩn Ngôn nghĩ tới đây liền cười tít mắt trả lời:
"Không phiền đâu ạ, tại em cũng thấy rất thơm. Em khịt mũi vì muốn hít nhiều hơn."
"Vậy thì tốt." Tần Lam hướng cô cong khóe môi, sau đó chỉ vào ghế. "Em ngồi đi, chờ tôi một lát."
Ngô Cẩn Ngôn ngoan ngoãn ngồi xuống, vừa đặt mông liền âm thầm quan sát xung quanh.
Đúng như suy nghĩ bấy lâu, rằng Tần Lam chính là mẫu phụ nữ cổ điển điển hình, thông qua cách bài trí, sắp xếp phòng làm việc tuy rất đơn giản, song lại tạo cho người đến thăm cảm giác khoan khoái, dễ chịu hệt như chủ nhân của nó.
Nàng nhanh chóng lướt qua giá sách và lấy cuốn sách đang cần. Mà Ngô Cẩn Ngôn chớm thấy phần gáy đã lo sợ "tập giấy vô tri" này có thể lên tới mấy cân.
Nàng đặt "tập giấy vô tri có thể lên tới mấy cân" xuống bàn, nói với kẻ đang ngẩn ngơ phía đối diện rằng:
"Tôi phát cho mọi người bản photo, nhưng em có thể cầm cuốn sách gốc này của tôi."
Trái tim của bạn học Ngô lại đánh trống khua chiêng:
"Tần lão sư... sao có thể được? Cuốn sách này hẳn rất đáng quý."
"Không sao." Nàng đẩy cuốn sách về phía cô. "Sau này em đọc xong nhớ trả là được."
"Đương nhiên em sẽ trả ạ."
"Em muốn uống chút trà không?" Thanh âm nàng mềm mại tựa hồ rót mật vào tai, thực giống như đang tra tấn khả năng chịu đựng của cô vậy.
"Được uống trà do chính tay Tần lão sư pha thì còn gì bằng?" Ngô Cẩn Ngôn thuận miệng đáp.
Tần Lam vờ như không nghe thấy mấy lời nịnh nọt lãng xẹt, xoay người bước tới bệ cửa sổ, nơi đặt dụng cụ pha trà. Mỗi động tác của nàng đều vô cùng thong dong ưu nhã, dường như đối với việc này đã quen từ lâu.
Cả đời này cô chưa từng dám mơ mình sẽ được gần nàng đến thế. Tần Lam quá hoàn hảo, quá bất phàm. Khiến một kẻ tầm thường nghịch ngợm và yêu thích tự do như cô, chỉ sợ sẽ không phù hợp với nàng.
Ước chừng mười lăm phút trôi qua, bấy giờ nàng mới bưng khay trà nhỏ tới đặt xuống bàn.
Mùi trà hoa thơm nồng chậm rãi bay lên quyện vào không khí.
Nàng đưa chén trà tới cho cô, sau đó tự mình ngồi xuống phía đối diện.
Ngô Cẩn Ngôn ngại ngùng không dám lên tiếng, chỉ có thể cầm chén trà lên uống hết miếng này tới miếng khác. Trong đầu bỗng vang lên bài hát trước đây Khương Tử Tân thường ngâm nga:
"Chiếc ô hoa của ta vẫn để lại nơi nhà nàng.
Dung nhan của nàng đẹp tựa như hoa.
Còn với ta thiên hạ là nhà.
Nàng pha một chén trà hoa mời ta.
Giữa chúng ta vẫn còn nhiều bỡ ngỡ.
Bầu không khí bắt đầu trở nên ngượng ngùng.
Nụ cười thẹn thùng của nàng lại hiền hòa đến thế?
Ta chẳng thể kìm lòng mà vấn vương về nàng.
Bây giờ là thời đại nào rồi?
Ta sớm đã không muốn trở về nhà...
Nàng khẽ mỉm cười khiến cánh bướm kia nhẹ nhàng chao đảo.
Nhíu mày một chút khiến ta không biết mình phải làm gì.
Phất tay áo hờn giận khiến ta trở nên day dứt."
<Lãng Nhân Tỳ Bà - Hồ 66 ft Đan Sắc Lăng>
Ngô Cẩn Ngôn càng nghĩ sâu xa càng cảm thấy mình coi như xong rồi. Dù có đau đớn tổn thương, thế nhưng trái tim vẫn không thể ngừng rung động vì nàng.
Đây có lẽ chính là cảm giác đơn phương một người. Giống như ta ôm một cây xương rồng, dù gai đâm vào thịt nhưng vẫn ôm hoài không muốn buông.