Trường đại học S bởi vì tin tức của Trầm Bích mà không ngừng náo loạn...
"Tần lão sư, cô đã nghe tin tức mới nhất của trường ta chưa? Thật không ngờ lũ trẻ bây giờ lại sống phóng khoáng tới vậy."
Một nam lão sư nhân cơ hội này liền vui vẻ bắt chuyện với Tần Lam.
Nàng đang ngồi đọc sách, nghe vậy cũng chỉ ngẩng đầu lên, lịch sự đáp: "Đúng là đã xem qua."
"Tiêu lão sư lại định tán tỉnh Tần lão sư sao?"
Từ ngoài bước vào là một thân quần tây áo vest nữ lịch thiệp.
"Xa lão sư..." Người đàn ông tên Tiêu Duyệt khóe môi co giật. Người phụ nữ này... có nhất thiết phải thẳng thắn vạch trần như thế không?
Xa Thi Mạn đem túi sách đặt mạnh lên bàn, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm: "Còn không mau từ bỏ ý định?"
"Cô như vậy, bảo sao không có ai dám tới gần." Tiêu Duyệt lẩm bẩm trong cổ họng rồi rời đi.
Bấy giờ Tần Lam mới bật cười: "Về rồi sao?"
"Về rồi." Xa Thi Mạn rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống cạnh nàng. "Đang xem gì vậy?"
"Tuyển tập các chuyên đề nghiên cứu về Hán ngữ."
"..."
"Đừng có bày ra khuôn mặt đó." Tần Lam nhìn Xa Thi Mạn đang trề môi, thuận tay che miệng cười hỏi. "Công tác thuận lợi chứ?"
"Đương nhiên." Xa Thi Mạn chống cằm nhìn nàng. "Tiểu Lam, hôm nay ta tình cờ gặp Nhiếp Viễn."
"Ừ."
"Ta nói ta gặp bạn trai ngươi, mà ngươi một chút ngạc nhiên cũng không có là sao?"
"Vậy theo ngươi... ta phải tỏ ra như thế nào?"
"Chí ít ngươi cũng phải hỏi anh ta đã chuyển lời gì chứ?"
"Được được." Tần Lam nhu hòa gật đầu. "Nhiếp Viễn đã nói gì?"
"Anh ta nói dạo gần đây nhiều việc, cho nên không thể tới tìm ngươi. Bởi vậy nhờ ta thông báo với ngươi, trưa nay họp xong anh ta lập tức tới đây chờ ngươi ở hầm để xe của trường."
"Trưa nay?" Tần Lam hiện tại mới lộ ra vài tia kinh ngạc.
Trưa nay nàng lỡ hẹn với Cẩn Ngôn rồi...
"Đột nhiên giật mình như vậy..." Xa Thi Mạn nhìn nàng đầy dò xét.
"Thi Mạn, ngươi còn nhớ tiểu đồng học ta nói với ngươi không?" Tầm Lam hướng Xa Thi Mạn hỏi.
"Nhớ. Là Ngô Cẩn Ngôn lớp ta chủ nhiệm."
"Lần trước chưa nói với ngươi, hiện tại em ấy đang ở nhà ta."
"Ngươi nói cái gì? Ta nhớ ngươi đâu có cho thuê nhà?"
"Ba ta và ba Cẩn Ngôn là bạn bè thân thiết. Cho nên chú Ngô nhờ ta chiếu cố em ấy." Nàng gấp quyển sách trong tay lại, đem túi xách tìm kiếm một lúc rồi lấy điện thoại ra. "Trưa nay ta có hẹn với em ấy rồi."
"Tần Tiểu Lam." Xa Thi Mạn hắng giọng gọi.
"Ừ."
"Nhân danh tỷ muội quen ngươi từ thời đại học. Ngươi mau nói cho ta biết, có phải hay không ngươi coi trọng Ngô Cẩn Ngôn hơn Nhiếp Viễn?"
Tần Lam khuôn mặt thoáng sửng sốt: "Thi Mạn, ngươi có biết mình đang nói gì không?"
"Ta đương nhiên biết." Xa Thi Mạn trong lòng ngầm đánh giá suy nghĩ của mình có tới 50% tính xác thực. "Nếu như là người bình thường, chắc chắn sẽ chọn bạn trai... Còn ngươi... cái miệng nhỏ của ngươi vừa mới hé ra liền nhớ tới lời hứa giữa mình và Ngô Cẩn Ngôn."
"Ngươi tầm bậy." Tần Lam khẽ mắng. "Chỉ là ta lỡ hẹn với Cẩn Ngôn rồi, nếu hủy bỏ thì không tiện."
"Vâng vâng vâng, đại mỹ nhân của chúng ta không những xinh đẹp mà còn là người trọng tình trọng nghĩa." Xa Thi Mạn làm vẻ tiếp thu gật gật đầu. "Vậy ngươi định tính thế nào với Nhiếp Viễn?"
"Hẹn anh ấy khi khác." Tần Lam thở dài một tiếng. "Ngươi không có tiết sao?"
"Không có, nhưng bị hiệu trưởng gọi tới làm việc vì nữ sinh Trầm Bích." Xa Thi Mạn nói tới đây như sực nhớ ra chuyện gì đó. "Này, hình như Trầm Bích và Ngô Cẩn Ngôn lần trước đánh nhau trong kí túc xá thì phải."
Tần Lam hơi nhướn mày: "Có chuyện đó sao? Ta chưa từng nghe qua."
"Ta cũng là nghe hiệu trưởng truyền lại thôi. Ngươi đó, vì sao cái bản tính thiện lương mãi không chịu thay đổi? Lúc nào cũng bỏ ngoài tai những chuyện xấu, khiến ta muốn hóng tin cũng không được."
Xa Thi Mạn mắng vốn một hồi xong liền đứng dậy rời khỏi phòng. Bỏ lại Tần Lam đăm chiêu suy nghĩ. Sau đó nàng chậm rãi cầm điện thoại lên gọi một cuộc.
***
Nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã chuẩn bị kết thúc buổi học. Tần Lam không nhanh không chậm di chuyển tới hầm để xe.
"Tiểu Lam."
Người đàn ông đứng dựa vào chiếc Maybach đen, vừa thấy nàng xuất hiện liền mỉm cười vẫy tay.
"Nhiếp Viễn." Bước chân nàng vô thức chậm lại. "Lúc sáng em gọi cho anh nhưng máy bận, em đã để lại lời nhắn rồi mà."
Nhiếp Viễn "a" một tiếng, sau đó cười: "Anh xin lỗi, tại anh bận họp cho nên không có xem qua điện thoại. Em gọi gì vậy?"
"Em gọi bởi vì muốn nói lát nữa không thể đi ăn trưa cùng anh."
"Vì sao?"
"Em có hẹn rồi." Nàng hướng về phía anh ngượng ngùng cười. "Em xin lỗi."
"Em lúc nào cũng nói xin lỗi." Nhiếp Viễn có chút mất hứng, song rất nhanh liền thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt. "Tiểu Lam, anh rất nhớ em."
Tần Lam không đáp.
"Chúng ta đã lâu không gặp. Em không thể ôm anh một cái sao?"
Tần Lam nghe tới đây, toàn thân khẽ run lên: "Đây là trường học..."
"Anh mặc kệ, anh rất nhớ em."
***
Ngô Cẩn Ngôn tan học liền nhanh chóng tới hầm để xe. Hôm nay cô vô cùng cao hứng, Trầm Bích đó rốt cuộc cũng được triệu lên phòng hiệu trưởng để làm việc. Nghe mọi người trong lớp đồn... mức phạt cao nhất chính là đuổi học.
Như vậy cũng tốt, bớt được cái gai trong mắt.
Người ta nói niềm vui chưa kịp nhân đôi thì nỗi buồn đã làm hai nháy. Ngô Cẩn Ngôn hiện tại chính là đang rơi vào hoàn cảnh này.
Ngô Cẩn Ngôn cảm giác toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể mình đều sững lại. Chỉ biết trừng mắt đứng nhìn hai người đang ôm nhau bên chiếc xe đắt tiền. À, không nói tới giá trị của chiếc xe làm gì. Hãy nói tới người phụ nữ đang xoay lưng lại với cô.
Tần Lam...
Trong một khoảnh khắc rõ ràng... Cô tận mắt thấy nàng chủ động sà vào vòng tay của người đàn ông nọ.
Đâu đó hình như vang lên tiếng trái tim vụn vỡ...
Nhiếp Viễn trông thấy có người, liền thản nhiên hướng về phía cô lịch sự gật đầu một cái, tỏ ý đừng để tâm.
"Hai người cứ tiếp tục đi... Tôi không phiền." Ngô Cẩn Ngôn không hiểu vì sao bản thân đột nhiên phi thường tức giận. Bởi vậy cô cố ý lớn tiếng, cốt để Tần Lam nghe thấy.
Quả nhiên vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc. Nàng lập tức giật mình, theo bản năng tách khỏi Nhiếp Viễn.
Thế nhưng khi xoay người muốn tìm cô, nàng nhận ra Ngô Cẩn Ngôn đến một cái bóng cũng chẳng còn...
***
Ngô Cẩn Ngôn chạy khỏi hầm để xe, chạy mãi, chạy mãi... Cho tới khi va vào một người...
"Thực xin lỗi... xin lỗi..." Ngô Cẩn Ngôn không ngừng cúi đầu, nhanh chóng lại gần đỡ người kia dậy.
"Cẩn Ngôn?"
"Học tỷ?"
Trương Gia Nghê toàn thân đau nhức bởi cú va chạm vừa rồi. Thế nhưng vừa nhìn thấy Ngô Cẩn Ngôn, nàng đã nhoẻn miệng cười: "Lâu lắm rồi không gặp em."
Ngô Cẩn Ngôn rất tự nhiên phủi phủi lớp bụi bám trên váy nàng, thuận miệng trả lời: "Em đánh nhau với bạn cùng phòng, cho nên ba ba liền chuyển em khỏi kí túc xá. Sắp xếp cho em ở một nhà người quen."
"Em đánh nhau với Trầm Bích ư?" Trương Gia Nghê đương nhiên đoán ra.
"Vâng. Hiện tại con bé đó cũng bị đuổi học rồi."
"Chị biết, thật không ngờ người nào đó có thể nhẫn tâm tới vậy. Hủy hoại tương lai cả đời của em ấy..."
Nghe mấy lời cảm thán thật lòng của Trương Gia Nghê, Ngô Cẩn Ngôn có chút chột dạ. Thế nhưng rất nhanh liền chuyển chủ đề: "Học tỷ, chị có bị thương ở đâu không? Bước thử vài bước em xem nào."
"Chị không sao..." Trương Gia Nghê vừa nói vừa cố gắng muốn bước đi. Thế nhưng còn chưa nhấc nổi chân, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch.
Ngô Cẩn Ngôn rất tinh ý nhận ra điều này. Cô lập tức cúi người: "Leo lên lưng em. Em nghĩ chị bị trẹo chân rồi."
"Sao có thể...?"
"Sao không thể? Chị chê em nhỏ con ư?"
Trương Gia Nghê khó xử, khẽ cắn cắn môi dưới.
"Lên đi, em đưa chị tới phòng khám mới an tâm."
"Chị..."
"Chị đúng là cứng đầu."
Nhẹ nhàng nhấc tay một cái, Trương Gia Nghê nhanh chóng nằm gọn trong lòng cô...
Khoảng cách gần tới nỗi Ngô Cẩn Ngôn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của nàng...
"Cẩn Ngôn... người ta nhìn đấy..."
"Vậy thì chị có để em cõng không?" Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn nàng, khóe môi vương lên ý cười xấu xa.
"Được, em thả chị xuống đã."
Trương Gia Nghê khuôn mặt càng lúc càng đỏ. Chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Bạn học Ngô rất giữ lời, nhẹ nhàng để chân nàng tiếp đất. Sau đó nửa quỳ gối, nói: "Lên đi."
Trương Gia Nghê đắn đo một hồi, rốt cuộc cũng đồng ý leo lên lưng cô.