Khi Ngô Cẩn Ngôn tỉnh rượu thì mọi chuyện đã không thể vãn hồi...
"Tô Thanh, sao lúc đó ngươi không ngăn ta lại?"
Ngô Cẩn Ngôn nhìn bầu trời đã sẩm tối, bây giờ đúng là không biết giấu cái mặt này vào đâu...
"Ta đương nhiên có ngăn ngươi. Nhưng ngươi không ngừng dùng những thế võ đỉnh cao của mình để ngăn cản ta." Tô Thanh nhún vai đáp. "Lúc đó ngươi có bật loa, cho nên ta nghe rõ mồn một học tỷ của ngươi hẹn ngươi sáng mai nói chuyện."
"..."
Ngô Cẩn Ngôn sắp phát khóc rồi.
"Sau khi tỏ tình xong, điện thoại của ngươi hết pin, ta định đem sạc nhưng ngươi ngăn cản."
"..."
"Ở lại ăn cơm chứ?" Tô Thanh dọn chén đĩa ra hỏi cô.
"Không, ta hiện tại phải đi hóng gió cho tỉnh khỏi cơn ác mộng này." Ngô Cẩn Ngôn rửa mặt, súc miệng xong xuôi liền thu dọn đồ chuẩn bị rời khỏi nhà Tô Thanh.
"Ngươi định đối diện với nữ thần của ngươi như thế nào?"
"Tùy cơ ứng biến." Ngô Cẩn Ngôn thở dài đáp.
Thú thực, cô hiện tại cũng không biết mình nên đi đâu về đâu. Nhưng bản thân tự ý thức được nếu bây giờ không quay trở về, Tần Lam nhất định sẽ lo lắng giống như lần trước.
Mặc dù giận nàng, nhưng cô cũng không nỡ làm tổn thương nàng.
***
Trở về nhà đã là bảy giờ tối. Tần Lam quả nhiên đang ngồi trên sofa đợi cô.
"Em về rồi..." Nàng ngẩng đầu lên nhìn, nhẹ nhàng nâng khóe môi tạo thành nét cười.
Ngô Cẩn Ngôn nhìn nụ cười của nàng, trong lòng hơi mất tự nhiên, vô thức cúi đầu trả lời: "Vâng."
"Chị đã gọi cho em..." Tần Lam nhìn khuôn mặt miễn cưỡng của cô, tâm trạng bỗng chùng xuống.
"Điện thoại em hết pin."
"Em đã ăn tối chưa?"
Ngô Cẩn Ngôn định lắc đầu, thế nhưng lập tức điều chỉnh ý thức và hành động của mình, gật đầu trả lời: "Đã ăn rồi."
"Cẩn Ngôn, chuyện lúc sáng..."
"Tần lão sư, em đi tắm trước."
Ngô Cẩn Ngôn lập tức cắt ngang, sau đó nhanh nhanh chóng chóng trở về phòng ngủ lấy quần áo. Bỏ lại nàng một mình ngoài phòng khách, mặc dù chính cô cũng vô cùng khó chịu, thế nhưng cô không thể làm chủ được bản thân mình nữa rồi...
***
Khi một lần nữa mở cửa bước ra ngoài. Tần Lam đã không còn ở phòng khách nữa...
Ngô Cẩn Ngôn đưa mắt nhìn vào phòng bếp, chỉ thấy một bàn thức ăn vẫn còn nguyên được úp lồng bàn.
Nàng vẫn chưa ăn tối...
***
Ngô Cẩn Ngôn nhắm mắt lại, mặc kệ dòng nước nóng không ngừng chảy xuống cơ thể mình. Trong cảm nhận mơ hồ ấy, cô đã thấy khuôn mặt mình tê rân rân. Sau đó, cô khóc...
Ngô Cẩn Ngôn cô cả đời này thích thứ gì nhất định phải tranh bằng được thứ đó. Thế nhưng hiện tại, khi đứng trước tình yêu của mình dành cho nàng. Cô lại chùn. Phải. Chùn vì không có đủ can đảm để thổ lộ tình cảm, chùn vì chính mình không chắc chắn nàng có đáp lại hay không.
Còn nữa, cô chùn vì tình yêu giữa nàng và người đàn ông đó...
Anh ta thật hạnh phúc. Thật hạnh phúc vì được yêu một người hoàn hảo như nàng...
***
Ngô Cẩn Ngôn cả đêm hôm tính qua tính lại cũng chỉ ngủ được một giấc chập chờn.
Cô nghĩ về nàng và Trương Gia Nghê, sau cùng chính bản thân rốt cuộc cũng chọn cho mình một nước đi hèn nhát.
Cô muốn tránh nàng, bằng cách chấp nhận yêu học tỷ. Dù sao chuyện đã đến nước này, vốn dĩ ngay từ đầu đã không thể quay lại...
Thực ra, cô cũng đau lòng lắm.
***
"Cẩn Ngôn, cậu sao vậy?"
Minh Ngọc huơ huơ bàn tay trước mặt Ngô Cẩn Ngôn.
"Hả?" Ngô Cẩn Ngôn giật mình, theo bản năng nhìn xuống quyển sách đã bị mình vẽ nhằng nhịt lên.
Mà điều quan trọng là... vẽ thế nào cũng ra bóng hình nàng.
"Cậu thất tình à?" Minh Ngọc quả nhiên là thần thông quảng đại. Hỏi một lần trúng trọng tâm.
Ngô Cẩn Ngôn sững người một lúc, sau đó gật nhẹ đầu.
"Nhưng mà... mình cũng sắp có người yêu rồi."
"Cậu? Cậu định yêu ai?" Minh Ngọc giật mình.
"Học tỷ."
"Trương học tỷ ư?" Minh Ngọc lần này không những giật mình mà còn suýt chút nữa là ngã ngửa ra sau. "Cậu tỏ tình hay chị ấy tỏ tình? Từ khi nào?"
"Cậu nhỏ miệng một chút." Ngô Cẩn Ngôn đặt ngón trỏ lên môi. "Hôm qua mình uống rượu say, cho nên nhầm lẫn tỏ tình với chị ấy."
"Vậy sao cậu không xin lỗi?"
"Bởi vì thực ra mình đối với chị ấy cũng không phải quá ghét bỏ." Ngô Cẩn Ngôn thở dài. Trong lòng sinh ra hai luồng suy nghĩ song song đối lập nhau. Đó là lát nữa thành thật nói với nàng đây chỉ là hiểu lầm, hay là vẫn giữ nguyên quan điểm cùng nàng thiết lập mối quan hệ yêu đương?
"Vậy còn Tần lão sư?"
Lại thêm một câu hỏi trúng trọng tâm khác.
Ngô Cẩn Ngôn nghe thấy hai chữ Tần Lam, trong lòng giống như bị một tảng đá đè nặng. Sáng nay cô không đi học cùng nàng nữa. Cô sợ hãi, cô chạy trốn và tránh mặt nàng.
Minh Ngọc thấy Ngô Cẩn Ngôn không trả lời. Biết mình đã làm khó, bởi vậy liền chăm chú nghe giảng. Thôi không tò mò thêm nữa.
***
Tan học, theo đúng lời hứa với Trương Gia Nghê. Ngô Cẩn Ngôn nhanh nhanh chóng chóng tới trước cửa khoa Kinh tế đợi nàng.
Vừa tới nơi thì sinh viên năm ba cũng đang lần lượt rời khỏi. Tầng tầng lớp lớp cười nói vui vẻ. Ngô Cẩn Ngôn rất nhanh liền nhận ra Trương Gia Nghê đang đi cùng người bạn học tên Triệu Y Tư.
"Học tỷ." Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười vẫy tay.
Triệu Y Tư nhìn thấy cô trước, khẽ huých nhẹ cánh tay Trương Gia Nghê, sau đó ra hiệu cho nàng.
"Học muội thú vị của chúng ta kìa."
Trương Gia Nghê đưa mắt về phía cô, không nhanh không chậm nở một nụ cười: "Cẩn Ngôn, đợi chị lâu chưa?"
"Cũng không lâu lắm." Ngô Cẩn Ngôn phẩy tay. "Triệu học tỷ, cho em mượn bạn chị một lát nha."
Triệu Y Tư vươn tay véo má cô: "Đương nhiên là được."
"Cảm ơn Triệu học tỷ."
"Chị rất thắc mắc, vì sao em gọi người khác kèm cả họ, chỉ có Trương Gia Nghê này là được đặc biệt gọi là Học tỷ?"
"Bởi vì học tỷ rất đặc biệt." Ngô Cẩn Ngôn nháy mắt, rồi rất tự nhiên đan tay mình vào tay Trương Gia Nghê. "Chúng ta đi thôi."
Triệu Y Tư híp mắt nhìn đầy nguy hiểm, nhỏ giọng cảnh cáo: "Ngô học muội chị nói cho em biết, nếu như em dám làm tổn thương tiểu Gia Nghê xinh đẹp của tụi chị, chị dám đảm bảo em sẽ bị hội đồng đến chết."
"A." Ngô Cẩn Ngôn làm bộ sợ hãi. "Em nào dám chứ?"
"Không dám thì tốt." Triệu Y Tư khoanh tay gật đầu một cái. "Tôi đi trước đây. Không làm bóng đèn giữa hai người nữa."
Ngô Cẩn Ngôn nhe răng cười.
***
Triệu Y Tư rời đi, bầu không khí mới chính thức trở nên kì lạ.
"Học tỷ... chúng ta tới một nơi yên tĩnh được không?" Ngô Cẩn Ngôn e dè dò xét.
"Được." Trương Gia Nghê xinh đẹp đáp ứng cô.
Hai người song song đi cùng nhau tới khuôn viên trường. Dọc đường, cả hai đều không ai nói với ai câu gì.
Tới một nơi ít bị để ý, bấy giờ Ngô Cẩn Ngôn mới hít sâu một hơi. Chủ động lên tiếng.
"Học tỷ, chuyện hôm qua..."
"Thực ra... chị cũng nghĩ là em nói đùa." Trương Gia Nghê vươn tay xoa xoa đầu cô. "Không sao, chị không để bụng đâu."
"Học tỷ, em hôm nay đồng ý gặp chị ở đây. Chính là muốn nói những lời hôm qua em dành cho chị là thật. Trương Gia Nghê, em thích chị. Em thích chị trên mức bạn bè, chị có thể cho em một cơ hội hay không?"
Ngô Cẩn Ngôn khi nói ra những lời này, trái tim không hiểu vì sao có chút nhói đau. Cô thầm nguyền rủa, thầm cười nhạo chính bản thân mình: Ngô Cẩn Ngôn, vì sao mày lại vô sỉ như vậy? Mày không có được Tần Lam, cho nên hiện tại mày lại chuyển hướng qua Trương Gia Nghê - một người có dung mạo và khí chất giống như nàng...
Trương Gia Nghê khuôn mặt điềm tĩnh đón nhận lời tỏ tình của cô. Có lẽ Ngô Cẩn Ngôn không biết, nàng đã chờ đợi câu nói này của cô từ rất lâu rồi.
"Học tỷ, mặc dù em biết mình cũng là con gái... Thế nhưng người ta thường nói tình yêu không phân biệt tuổi tác và giới tính. Cho nên..."
"Chị đồng ý."
Trương Gia Nghê đột ngột cắt ngang lời cô.
Ngô Cẩn Ngôn rõ ràng là người tỏ tình, thế nhưng bây giờ lại chuyển thành sững sờ...
Thực ra... bản thân cô không ngờ nàng lại đồng ý. Cô nửa muốn yêu nàng, nửa muốn dừng lại...
Cố nặn ra một nụ cười tự nhiên. Ngô Cẩn Ngôn bông đùa: "Vậy từ bây giờ chị phải gọi em là lão công."
Trương Gia Nghê bật cười thành tiếng: "Đồ ngốc."
"Chị còn dám nói em là đồ ngốc?"
"Hẹn gặp em vào đêm nhạc hội ngày mai."
Trương Gia Nghê đánh trống lảng, nói dứt lời liền ngượng ngùng xoay người rời đi: "Cẩn Ngôn, về nhà cẩn thận."