Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Hai mươi chín tháng chạp, tuyết lớn.

Bạch y như tuyết, ngàn dặm lưu hương.

Thanh niên thân hình thẳng tắp, phong thái tuấn nhã, từ không trung đáp xuống, gương mặt tươi cười, cung kính đứng chờ.

Hai nữ đệ tử trông coi đại điện xấu hổ ra đón, sắc mặt hồng hào: “Văn Nhân sư huynh lại đến tặng lễ à, năm nay lại mang đến cái gì cho sư phụ chúng ta?”

Một trong đó bạo gan hơn, kéo tay áo hắn: “Giấu ở đây sao?”

Văn Nhân Mộ cười nhạt lùi ra: “Hai vị sư muội tha cho huynh đi.”

Giao thừa mỗi năm, hắn đều phái người đi một chuyến, tặng lễ mọn cho chư vị phong chủ. Vọng Nguyệt phong, Bát Trảm phong, thì thường đích thân đưa tới, các phong khác sẽ giao cho đệ tử khác xử lý.

Trong mười sáu đỉnh Tuần Dương, Vọng Nguyệt, Hoàng Hoa và Tế Trúc chỉ thu nữ đệ tử. Nữ tử Hoàng Hoa và Tế Trúc gặp hắn chỉ xấu hổ né tránh, hoặc tụ lại nhìn hắn cười duyên.

Nhưng còn Vọng Nguyệt phong này, tác phong của nữ đệ tử lớn gan hơn nhiều.

Văn Nhân Mộ cười lấy ra một hộp ngọc: “Đây là hồi hoang thảo ba trăm năm, có ích cho tu vi, xin hai vị sư muội thay huynh chuyển cho sư thúc.”

Nữ tử lớn gan mày mắt như tơ, nói: “Nếu hai muội không chuyển giao, huynh sẽ làm sao?”

Văn Nhân Mộ nhìn nàng một cái: “… Muội muốn huynh làm thế nào?”

Nữ tử lớn gan đỏ mặt, bầu không khí lập tức trở nên mờ ám, người gan nhỏ thì không chen vào, chỉ cắn môi.

Văn Nhân Mộ nhẹ ho một tiếng, nghiêm túc nói: “Còn mấy phong chưa đi nữa, làm phiền hai vị sư muội.”

Nói xong, một thân bạch y bay lên cao, gật đầu mỉm cười với các nàng. Trước khi đi, còn vô thức nhìn quanh một chút, không thấy bóng dáng tím nhạt được cất giấu trong lòng kia, một chút phiền muộn cứ thế trào lên.

Đến Bát Trảm phong, chỉ thấy điện đường hùng vĩ tráng lệ, còn khí phách hơn cả Ngọc Dung phong, quả nhiên là phong có tiền nhất Thanh Hư kiếm tông.

Hắn chào hỏi với mấy đệ tử trước điện, trò chuyện: “Ba sư huynh hôn mê đã tỉnh chưa?”

Người dẫn đầu cười nói: “Đa tạ Văn Nhân sư huynh quan tâm, đều tỉnh rồi… nhưng đã bị sư phụ đuổi xuống núi.”

Văn Nhân Mộ lúng túng nói: “… Mục Chi Thu che giấu Thiên Hoành phong của ta, chúng ta cũng…”

Mục Chi Thu xếp thứ chín trong Thiên Hoành phong, là một trong những trợ thủ đắc lực của Văn Nhân Mộ, thường ngày cậy thế, rất được lòng người. Đả kích này, khiến Thiên Hoành phong gần như không ngẩng đầu lên nổi.

Vừa nghĩ đến Quân Diễn Chi, liền có chút bực bội…

Người đó vội cười nói: “Mục Chi Thu cố tình che giấu, đương nhiên không thể tra được, chuyện này không thể trách Văn Nhân sư huynh. Huống chi, chuyện hình như còn có chút kỳ quặc…”

Văn Nhân Mộ nhíu mày: “Có chút kỳ quặc? Có ý gì?”

Người đó hơi hối hận do đã buột miệng, kéo Văn Nhân Mộ sang một bên, nhẹ giọng nói: “Các sư huynh nói, sau khi họ bị rút sạch linh khí, phế bỏ tu vu, bị ném trong hầm băng của Mục Chi Thu, từ từ hôn mê. Nhưng lúc bị người phát hiện, họ lại nằm ở nơi giao giới của Ngọc Dung phong và Hồng Tú phong…”

Văn Nhân Mộ nhìn hắn: “Ngươi là nói…”

“Tại sao Mục Chi Thu lại dời thân thể của họ, để bị người phát hiện?”

“… Quả thật có chút kỳ lạ.”

Lẽ nào có người dời thân thể ra?

“Ta chỉ có chút kỳ lạ, nên suy đoán mà thôi, Văn Nhân sư huynh đừng nghĩ quá nhiều…” Người đó cười nói.

Văn Nhân Mộ hoàn hồn, lập tức đáp: “Ngươi nói có lý, tại sao không bẩm báo với sư phụ ngươi?”

“… Ba vị sư huynh nửa đêm lang thang trong núi không về, nguyên nhân là gì ngươi cũng biết đó, không phải là chuyện vẻ vang gì. Sư phụ vừa nghe đến chuyện này đã tức giận, chúng ta không ai dám nói nhiều.”

Văn Nhân Mộ cười nói: “Nhà nhà đều có chuyện khó nói.”

“Còn không phải sao…”

Rời khỏi Bát Trảm phong, Văn Nhân Mộ có chút ngẩn ngơ.

Quân Diễn Chi tuần đêm, đúng lúc đụng phải Mục Chi Thu, trong lúc vội vàng lại vừa hay đánh trúng chỗ yếu hại của gã, giết chết gã… chuyện này cũng quá trùng hợp rồi…

Hắn lại liên tưởng đến lời Dương Đông Dạ nói, châm độc bắn trúng Quân Diễn Chi ngâm độc của huyền mặc thanh xà, chỉ có thể làm người tê dại, không thể chí mạng, tại sao thương thế của Quân Diễn Chi lại đột nhiên nặng thêm, thổ huyết không ngừng?

Quân Diễn Chi này hình như không đơn giản…

Hay là do hắn nghĩ quá nhiều?

Mấy tháng nay, Thiên Hoành và Tuệ Thạch va chạm không ngừng, lần đầu tiên trong đời Văn Nhân Mộ nhìn thẳng vào họ. Năm nay hắn vốn không muốn chuẩn bị lễ vật cho Tuệ Thạch phong, nhưng chuyện của Mục Chi Thu là Thiên Hoành đuối lý, ngoài mặt vẫn phải làm cho thích đáng, nếu không ngược lại sẽ trở nên nhỏ nhen…

Hắn đích thân tặng lễ, như vậy đã đủ nể mặt rồi chứ?

Cuối cùng đến đại điện Tuệ Thạch phong, Văn Nhân Mộ ngửa đầu nhìn kiến trúc to lớn không một bóng người, lấy hộp ngọc trong lòng ra.

Đại điện phong khác đều có người trông coi, chỉ có Tuệ Thạch phong này, trống rỗng không người, hơi nghèo bức người, thật mất mặt…

Hắn sờ hộp ngọc ngẫm nghĩ, bay về chỗ của Quân Diễn Chi.

Nếu đã đến, nhân cơ hội gặp mặt thì có ngại gì?

Bay rất lâu trong núi, chỉ thấy có một thiếu niên ngồi trong vườn rau, ôm một con rùa, đang đút nó ăn cải thảo. Nghe trong không trung có người bay qua, thiếu niên đó ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt thanh tú vui lòng người, dường như có hơi kinh ngạc.

Thiếu niên đó mới đến, cùng Quân Diễn Chi giải quyết chuyện của Mục Chi Thu… hình như họ Lộ?

Văn Nhân Mộ phi thân đáp xuống, rũ mắt cúi nhìn, nói với thiếu niên: “Lộ sư đệ.”

Văn Kinh chậm rãi đứng lên: “Văn Nhân sư huynh.”

Không phải Văn Nhân Mộ có xích mích với Tuệ Thạch phong sao, đến làm gì? Phá quán? Khiêu khích? Thị uy? Cảm giác cao cao tại thượng này…

“… Ta muốn đến thăm Quân sư đệ, không biết chỗ ở của hắn ở đâu?”

Văn Kinh do dự một chút, ôm rùa nói: “… Ta dẫn ngươi đi. Theo ta.”

“Đa tạ.”

Sóng vai bay trên không, Văn Nhân Mộ nhìn con rùa nói: “Rùa của ngươi đã bao nhiêu tuổi?”

Con rùa nhìn Văn Nhân Mộ, yên lặng tì lên ngực Văn Kinh.

“… Không biết.”

“Nhìn tuổi tác thì cũng không nhỏ nữa, còn chưa mở linh trí?”

Văn Kinh lặng lẽ sờ đầu rùa đen: “… Đây là linh thú của Quân sư huynh.” Chỉ là hoàn toàn do cậu nuôi mà thôi.

Văn Nhân Mộ không để ý nói: “… Quân sư đệ không tìm người xem thử sao? Đã thành niên rồi, lại chưa mở linh trí, ngây ngây ngốc ngốc, làm sao giúp hắn tu hành, tác chiến?”

Trong lòng Văn Kinh đã hơi không vui: “Con rùa này ngây ngây ngốc ngốc mới đáng yêu __ cũng không phải tất cả yêu thú đều phải hữu dụng mới nuôi.”

Chẳng hạn con mãng xà kia, đến nay thái độ vẫn không tốt, động chút là nhe răng nanh, cậu vẫn cứ nồng nhiệt sáp tới…

Văn Nhân Mộ hơi nhíu mày.

Trong Thiên Hoành phong, không ai dám nói chuyện với hắn như thế.

Đến trước một thạch thất, tuyết trước cửa đã được quét dọn sạch, trước sân có mấy cây thanh tùng, tuyết đọng trĩu cành, cùng một con suối nhỏ, còn đang chảy.

Trong phòng truyền ra giọng nói nam tử: “Sao hôm nay lại đến nữa? Không phải bận đến vườn sao?”

Trong lúc nói, một nam tử thanh sam bước ra cửa, khoảng hai mươi, ở eo thắt dây màu xám đậm, toàn thân màu tím. Cổ áo trung y của hắn vô tình mở ra, mơ hồ thấy được thân hình chắc nịch, lộ ra vài tia yêu mỹ.

Văn Kinh hơi ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào hắn.

Quân Diễn Chi ngẩng đầu thấy hai người, chân mày nhíu lại. Hắn bình thản kéo cổ áo lại, khí yêu mỹ lập tức biến mất, khí chất ôn hòa mà xa xôi, lại hồi phục dáng vẻ như thiên tiên ngày thường.

Văn Nhân Mộ chỉ cảm thấy vừa rồi có gì đó chớp mắt vụt qua, không nắm giữ được. Hắn nhíu mày bỏ qua sự khó chịu trong lòng, khách khí nói: “Quân sư đệ đã khỏe hơn chưa?”

Quân Diễn Chi nhàn nhạt cười: “Khỏe nhiều rồi… Văn Nhân sư huynh đích thân đến thăm, làm lòng người hổ thẹn, xin mời vào trò chuyện.” Nói rồi nghiêng người.

Văn Nhân Mộ cười bước vào phòng, đánh giá xung quanh.

Trước cửa, Quân Diễn Chi nhìn Văn Kinh nói: “Đệ còn muốn quay lại vườn rau?”

“Phải, còn chưa làm việc xong.”

“Đi đi.”

Văn Kinh nhìn Văn Nhân Mộ trong phòng, duỗi hai ngón tay ra, vẻ mặt âm trầm.

Đây là ám hiệu Quy Tâm Bích dạy cậu: Có cần gọi nhị sư huynh đến không?

Nhị sư huynh mà xuất hiện, thì chính là cục diện liều chết liều sống.

Quân Diễn Chi lắc đầu: “Đệ đi đi.”

Văn Kinh ôm rùa đen quay người định đi, Quân Diễn Chi lại cúi đầu nói: “… Lát nữa có quay lại?”

Âm lượng hắn không cao, tu vi Văn Kinh lại thấp, nên không nghe thấy, phi thân đi mất.

Môi Quân Diễn Chi mím lại thành một đường thẳng.

Hắn đóng cửa lại, ôn giọng nói với nam tử bạch y trong phòng: “Văn Nhân sư huynh mời ngồi.”

Văn Nhân Mộ lặng lẽ nhìn. Trong phòng bài trí đơn giản, sạch sẽ chỉnh tề, bên cửa sổ là mấy gốc linh thảo, trên giá sách đặt một bình hoa và mấy quyển sách… thật khó coi…

Quân Diễn Chi pha trà cho hắn: “Trà bạch cập, hơi đắng, Văn Nhân sư huynh uống tạm đi.”

Văn Nhân Mộ bưng chén trà lên, lập tức nghẹn một họng, chua chát nói: “… Cũng được.” Nhưng lại đặt chén trà xuống, không uống nữa.

Hắn lấy một hộp ngọc ra: “Trong đây là hồi hoang thảo, có ích cho tu vi, thay ta giao cho đại sư huynh của các ngươi.”

“Được.” Quân Diễn Chi cất hộp ngọc đi, ngồi xuống, “Văn Nhân sư huynh hôm nay đến thăm, còn có chuyện gì khác không?”

Văn Nhân Mộ cân nhắc một chút, nói: “Quả thật có một chuyện khó hiểu, không bằng thử hỏi cách nhìn của Quân sư đệ.”

“Mời Vân Nhân sư huynh nói.”

“Theo đệ tử Bát Trảm phong nói, sau khi linh khí của họ bị hút mất, phế toàn bộ tu vi, thì bị bỏ trong động tuyết dưới đất, hôn mê bất tỉnh. Nhưng sau đó khi được người phát hiện, lại là ở giữa Ngọc Dung phong và Hồng Tú phong, ngươi cảm thấy chuyện này ra sao?”

Động tác của Quân Diễn Chi khựng lại.

Hắn bình tĩnh nói: “Văn Nhân sư huynh có suy đoán gì?”

Văn Nhân Mộ nhìn hắn: “Ngươi nói, có phải đã có người biết chuyện của Mục Chi Thu từ trước không?”

Quân Diễn Chi thờ ơ nhìn Văn Nhân Mộ một cái.

Văn Nhân Mộ này hoài nghi hắn đây mà.

Tuy hắn biết chuyện, nhưng không lo chuyện bao đồng. Ba người kia bị phát hiện, khiến Thanh Hư kiếm tông tuần sơn, đối với hắn là có hại không lợi.

Lẽ nào có người âm thầm mượn đao giết người?

Quân Diễn Chi khẽ cắn răng.

Chuyện này hắn không nghĩ nhiều, lẽ nào đã trúng mưu tính của người nào?

Văn Nhân Mộ gọi: “Quân sư đệ?”

Quân Diễn Chi cân nhắc một lát, nói: “Nói không chừng có người phát hiện chuyện Mục Chi Thu ma tu, nhưng không dám lộ mặt, nên mới đào ba người đó ra, hy vọng có người giải quyết?”

Văn Nhân Mộ nhẹ gật đầu: “Người đó là ai đây?”

“Trong Thanh Hư kiếm tông, đệ tử nhát gan sợ chuyện, bị người ức hiếp đếm không xuể, cũng khó thể nói là ai làm.”

“… Quân sư đệ nói cũng có lý, chỉ là hôm mười tám tháng chạp, luôn cảm thấy chuyện quá trùng hợp, giống như… được sắp xếp trước.”

“Cái này… không khéo không thành sách thôi.”

Văn Nhân Mộ trầm tư rất lâu, đứng lên nói: “Hôm nay nói chuyện với Quân sư đệ, quả nhiên thu hoạch không cạn. Chỉ là có hơi gấp gáp, hôm khác có thời gian chúng ta tiếp tục.”

Quân Diễn Chi mỉm cười nói: “Tùy thời phụng bồi.”

Cuối cùng tiễn Văn Nhân Mộ đi, Quân Diễn Chi nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đi ra sau núi, chậm rãi cởi y phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui