Ai Đem Ai Là Thật

Hai ngày sau, Triệu Cẩm Tân muốn xuất viện, Triệu phu nhân không cho, hai người đang vùng vằng thì Lê Sóc đến, anh cũng khuyên nhủ: "Bác sĩ nói khi nào cậu có thể xuất viện thì lúc đó mới được xuất viện."

Triệu Cẩm Tân ai oán nhìn anh: "Tôi có thể về nhà tịnh dưỡng mà, tôi thật sự rất ghét ở bệnh viện."

"Vậy cậu không nghe lời tôi sao?" Giọng nói Lê Sóc thực ôn hòa.

Triệu Cẩm Tân lập tức thành thật, nhỏ giọng nói: "Nghe."

Triệu phu nhân trợn trắng mắt, há hốc mồm.

Lê Sóc mỉm cười nói: "Dì đã chuẩn bị đồ ăn ngon như vậy, cậu mau ăn hết đi."

"Anh ăn chung với tôi đi."

"Tôi đã ăn ở nhà rồi." Lê Sóc lắc lắc cái túi to trong tay, "Tôi mang cho cậu vài cuốn sách và truyện tranh."

"Quyển sách trước kia..." Triệu Cẩm Tân lấy ra cuốn sách từ dưới gối nằm, "Anh còn chưa đọc cho tôi nghe xong."

Lê Sóc nhìn thấy chính là cuốn tiểu thuyết kinh dị mà lần trước anh đọc cho hắn nghe, anh ôn nhu cười nói: "Được rồi."

Triệu phu nhân hiếu kỳ hỏi: "Sách gì vậy? Đọc hay lắm sao?" Bà đưa tay qua định lấy cuốn sách.

Triệu Cẩm Tân lập tức đặt về bên mình: "Mẹ, truyện kinh dị lắm, không thích hợp cho mẹ xem đâu."

"Mẹ thích xem loại này nha."

"Sách này tiếng Anh, mẹ khó đọc lắm."

Triệu phu nhân suy cho cùng không phải sinh ra lớn lên ở Mỹ, hằng ngày dùng tiếng Anh giao tiếp tuy không có vấn đề gì, nhưng đọc sách tiểu thuyết thì có chút trở ngại, nhưng bà cũng không bỏ qua: "Vừa đúng lúc có thể luyện từ một chút nha."

"Cuốn này không được, con mua cho mẹ cuốn mới nha." Triệu Cẩm Tân cười hì hì nói, "Cuốn này vốn là sách của con với Lê đại ca."

Triệu phu nhân bĩu môi, lại nhịn không được nở nụ cười.

Cơm nước xong, Lê Sóc đưa Triệu Cẩm Tân ra công viên phía sau tản bộ, cũng nói với hắn một chút chuyện của Từ Đại Duệ và bọn Lão Điêu: "Tôi đã giao tất cả những tài liệu thu thập được cho cảnh sát, Lão Điêu trước kia có khả năng đã từng giết người, chuyện phạm tội của hắn cũng không chỉ có chuyện bắt cóc tống tiền chúng ta, những chuyện đó tôi đã cho người tra ra chứng cớ."

Triệu Cẩm Tân lơ đãng cười cười: "Mặc kệ thế nào, đời này hắn không ra tù được nữa, chuyện này giao cho anh tôi đi, anh không cần phải nhúng tay vào."

Lê Sóc nghĩ nghĩ, nói: "Cũng tốt." Anh muốn đối phó với những người này, cũng không phải không có cách, nhưng thật sự sẽ vi phạm nguyên tắc của mình, để cho Thiệu Quần xử lý chuyện này đi, dù sao với gia thế của bọn họ, tuyệt đối sẽ không tha cho đám người đã uy hiếp an toàn người trong nhà họ.

"Kế tiếp anh định làm gì?" Triệu Cẩm Tân nắm tay Lê Sóc, vui cười nói: "Đến công ty của tôi đi, chúng ta cùng nhau khai thác hạng mục khu du lịch tình yêu."

Lê Sóc cười một tiếng: "Tôi mới không đi, tôi định mở công ty lần nữa, bồi dưỡng đào tạo một số người trẻ có năng lực và chí hướng."

"Tôi biết anh sẽ nói như vậy, nhưng tôi rất muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh." Triệu Cẩm Tân chớp chớp mắt, "Chúng ta ở chung một chỗ tốt bao nhiêu."

Lê Sóc cười cười, lơ đãng nói: "Về sau lại nói đi." Anh rất nhanh chuyển hướng đề tài.

Triệu Cẩm Tân có chút thất vọng, tuy rằng hắn biết không thể nóng vội, nhưng có đôi khi hắn thật sự khó có thể kiềm chế dục vọng bức thiết muốn bắt chặt người trước mắt này.

Ngày Triệu Cẩm Tân xuất viện, đúng lúc Triệu Vinh Thiên có việc phải trở về Mỹ, Triệu phu nhân ở lại chăm sóc hắn.

Lê Sóc tự mình đi đón Triệu Cẩm Tân về nhà, cũng sắp xếp ổn thỏa giúp hắn, trợ lý của Triệu Cẩm Tân dựa theo danh sách những đồ dùng cần mua của Lê Sóc đi sắm sửa, Triệu phu nhân đúng lúc muốn đi dạo nên cũng cùng đi.

Triệu Cẩm Tân trừ tay là không thể dùng ra, tinh thần đã khôi phục không tệ, mẹ hắn vừa đi, hắn liền ôm Lê Sóc hôn nửa ngày, hiển nhiên là do ở bệnh viện ít có thời gian được ở chung, nên đã nghẹn hỏng.

Lúc không khí đang nóng lên, thì chuông cửa đột nhiên vang.

"Sẽ không trở về nhanh như vậy chứ." Triệu Cẩm Tân bất mãn nói.

Lê Sóc cười cười: "Tôi đi mở cửa." Anh tưởng Triệu phu nhân quên mang này nọ, trực tiếp mở cửa, lại thấy được một người không ngờ đến.

Mấy tháng trước, anh với người này cũng đứng cách nhau một cánh cửa mà ngại ngùng nhìn nhau, chẳng qua lúc này vị trí đã thay đổi một chút, người này đứng ở ngoài.

Ken nhíu mày, nâng tay quơ quơ: "Hi~ "

Lê Sóc gật gật đầu: "Hi."

Triệu Cẩm Tân đi tới, nhìn thấy Ken đến thì ngẩn người: "Anh sao lại..."

"Nghe nói cậu bị bệnh, đến thăm cậu." Tiếng Trung của Ken phát âm không được tốt, có chút không rõ ràng, nên dứt khoát đổi sang tiếng Anh, "Nhưng hình như hôm nay không đúng lúc rồi?" Hắn nhìn nhìn Lê Sóc.

Lê Sóc cười lịch thiệp: "Không đâu, mời vào."

Biểu tình Triệu Cẩm Tân khá bất thường, hắn lén nhìn Ken tỏ thái độ, Ken trông có vẻ thật vô tội.

Ken mang theo một ít thuốc bổ, Lê Sóc thuận tay nhận lấy, cũng làm tư thế "mời": "Uống trà nha?"

"Được a."

Lúc Lê Sóc đi pha trà, Triệu Cẩm Tân thấp giọng hỏi: "Anh tới đây làm gì?"

Ken nhún nhún vai: "Chỉ là thăm cậu chút thôi, tôi không biết anh ta cũng ở đây."

"Cám ơn, thế nhưng tôi hi vọng..."

"Yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chóng đi."

Lê Sóc ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy hai người chụm đầu ghé tai nói nhỏ, anh nheo mắt, nhưng vẫn làm như không có chuyện gì bưng khay trà đi ra, cũng đưa cho Ken một tách trà: "Chúng ta đã gặp qua vài lần, cũng coi như hữu duyên, nhưng chưa từng làm quen đàng hoàng. Tôi tên Lê Sóc, là kiểm toán viên, còn anh?"

"Tôi làm việc tại ngân hàng."

"Hai người quen nhau như thế nào?" Lê Sóc hỏi.

Triệu Cẩm Tân có chút khẩn trương kỳ lạ, biểu hiện của Lê Sóc càng bình thường hắn càng lo lắng.

"Chúng tôi quen nhau khi ở Mỹ, lúc bạn bè hẹn nhau tụ họp. Sau này tôi được điều đến nơi này công tác, biết cậu ta cũng đến đây, cho nên liên lạc với nhau."

Ken xòe tay, "Nhưng mà anh hoàn toàn có thể yên tâm, chúng tôi đã... à..."

"Không sao, quá khứ là tự do của mỗi người." Lê Sóc cười ha ha nói.

Ken nhất thời nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, anh rất tuyệt."

Nụ cười của Lê Sóc không đổi: "Đúng rồi, lần cuối cùng hai người làm tình là lúc nào?"

Nụ cười trên mặt Ken lập tức cứng ngắc, sắc mặt Triệu Cẩm Tân cũng thay đổi theo.

Đôi mắt ôn hòa nhưng cương quyết của Lê Sóc không buông tha nhìn Ken, chờ hắn trả lời.

Ken liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, rõ ràng không biết nên trả lời như thế nào.

Triệu Cẩm Tân nhẹ giọng nói: "Cái này chúng ta nói chuyện riêng được không?"

Lê Sóc nhìn hắn, nhìn ước chừng bốn năm giây, mới gật gật đầu: "Được." Anh giơ giơ tay về phía Ken, "Trà này rất thơm, anh nếm thử xem."

Ken nhanh chóng cúi đầu uống trà, che giấu cảm xúc.

Lê Sóc cũng uống một ngụm, rồi sau đó vỗ vỗ đầu gối Triệu Cẩm Tân: "Cẩm Tân, tôi hẹn bạn nói chuyện, tôi đi trước, hai người từ từ trò chuyện."

Triệu Cẩm Tân nắm chặt tay anh, đột nhiên khẩn trương nói: "Không cho anh đi."

Lê Sóc cười cười: "Tôi đi rồi sẽ về, tôi đã hứa với dì tối nay lại đây ăn cơm, được chưa?"

Triệu Cẩm Tân nhăn mi lại: "Có chuyện gì, chúng ta giải thích rõ ràng."

Ken cúi đầu, chà xát trán.

"Không có việc gì, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cậu không cần khẩn trương." Lê Sóc vỗ vỗ tay hắn, rồi sau đó rút tay mình về.

Triệu Cẩm Tân lại cầm chặt: "Ken, trả lời câu hỏi của anh ấy đi."

Ken dở khóc dở cười: "Người anh em, cậu bảo tôi phải trả lời như thế nào? Tôi cũng không muốn xen vào quan hệ giữa hai người... bất luận là vì cái gì." Hắn đứng lên, xòe tay về phía Lê Sóc, "Chúng tôi đã từng làm tình, đúng vậy, nhưng đều là chuyện trước kia rồi, bây giờ chuyện giữa hai người không còn liên quan đến tôi nữa, tôi chúc phúc cho hai người, cũng chúc cậu mau chóng hồi phục. Tạm biệt." Hắn khẩn cấp lui ra hướng cửa, cứ như đang chạy trốn.

Lê Sóc cùng Triệu Cẩm Tân bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không ai nói chuyện.

Lê Sóc mở miệng trước: "Tôi thực sự là có chuyện cần đi bàn bạc, tôi có thể đi trước không?"

"Trong lòng anh đã có nghi ngờ, vì sao không trực tiếp hỏi tôi?" Triệu Cẩm Tân thành khẩn nói, "Bất luận anh có vấn đề gì, tôi đều nguyện ý giải thích hết."

Lê Sóc thâm thâm nhìn Triệu Cẩm Tân, yên lặng thở một hơi. Anh ý thức được bản thân mình rất để ý chuyện đã xảy ra trong thời gian bốn mươi ba ngày mà Triệu Cẩm Tân đã từng nói, nhưng anh lại nghĩ mình nên biểu hiện rộng lượng một chút. Kỳ thực anh cũng không quá mức muốn biết những chuyện hắn đã làm hoặc hắn có nói dối anh hay không. Có thể chân tướng của sự việc này rất khó chấp nhận, nhưng anh đã quyết định cho Triệu Cẩm Tân một cơ hội nữa, anh nhất định phải buông bỏ những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, bỏ không được cũng phải thuyết phục chính mình buông tay.

Chuyện quan trọng sau này là, thái độ của hai người họ đối với nhau. Anh muốn Triệu Cẩm Tân sau này sẽ không nói dối mình nữa.

Anh nghĩ nghĩ, nghiêm nghị nhìn Triệu Cẩm Tân: "Trong khoảng thời gian đó, cậu đến cùng là có làm, hay là không có làm? Cậu chỉ có một cơ hội này để thẳng thắn thành thật, bất luận là đáp án như thế nào, tôi đều chấp nhận, nhưng nếu trong lúc chúng ta muốn tạo lập lại tín nhiệm với nhau mà cậu vẫn nói dối tôi, tính chất sẽ rất khác biệt."

Triệu Cẩm Tân buông xuống mi mắt, lông mi run run.

Lê Sóc thở dài: "Tôi hi vọng đây là lời nói dối cuối cùng giữa chúng ta." Anh đứng dậy đi ra cửa.

Triệu Cẩm Tân nhào mạnh lên, dùng lực ôm lấy anh, giọng nói đã phát run: "Anh đừng giận tôi, tôi lúc ấy..."

"Cậu còn gạt tôi điều gì, tốt nhất nên nói hết một lần luôn đi." Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Lê Sóc phát hiện bản thân mình vẫn khó chịu vô cùng.

Anh không phải không biết Triệu Cẩm Tân trước kia là người như thế nào, cho nên mới cần dũng khí lớn nhất để lại một lần nữa bắt đầu cùng hắn.

"Không có, thật sự không có." Triệu Cẩm Tân dùng lực siết chặt eo Lê Sóc, hắn sợ vừa buông tay sẽ lại thấy bóng lưng của anh, trong ác mộng của hắn đã lặp lại vô số lần hình ảnh này, hắn thực sự rất sợ, rất sợ nhìn thấy bóng lưng cự tuyệt đó.

Trong lòng Lê Sóc vừa giận lại vừa thương, anh quyết tâm vỗ vỗ mu bàn tay Triệu Cẩm Tân, sau đó gỡ tay hắn ra, bước nhanh ra ngoài.

Ra khỏi cửa, Lê Sóc thậm chí không kịp đợi thang máy, mà bước nhanh ra phía thang bộ xuống lầu, ước chừng xuống được bốn năm tầng lầu, anh mới dựa trên vách tường hành lang, tầng tầng thở dài một hơi.

Cẩm Tân... bây giờ chắc cũng đang rất khổ sở đi...

Lê Sóc cố gắng khắc chế bình ổn cảm xúc, từng bước từng bước hướng xuống lầu.

Buổi tối, anh tìm cớ không đến nhà Triệu Cẩm Tân ăn cơm, nhưng anh cũng biết hắn nhất định sẽ đến nhà anh, cho nên cố ý hầm canh bổ huyết cho hắn.

Ước chừng khoảng 11 giờ, chuông cửa vang, Lê Sóc đang đọc sách, anh chầm chậm xuống giường, đi mở cửa, Triệu Cẩm Tân nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh đã ngủ chưa?"

Lê Sóc gật gật đầu: "Nếu dì biết cậu lại chạy loạn..."

"Mẹ không biết." Triệu Cẩm Tân ôm lấy Lê Sóc, buồn lòng nói: "Anh đã nói buổi tối qua đó ăn cơm."

"Cậu cũng từng nói ai cũng không gặp..." Lê Sóc bình thản nói.

Thân thể Triệu Cẩm Tân cứng đờ, trầm giọng nói: "Lê Sóc, anh đừng như vậy, tôi thề sẽ không bao giờ nói dối anh nữa. Anh từng nói cho tôi thêm một cơ hội, anh đừng thu hồi đi."

Lê Sóc nhẹ nhàng sờ sờ tóc hắn: "Tôi không thu hồi, tôi đã hứa thì luôn luôn nói được làm được, trừ phi chính cậu không làm được."

"Tôi làm được, tôi tuyệt đối không lừa anh nữa, tuyệt đối sẽ không tìm bất cứ ai nữa, tôi chỉ muốn anh." Triệu Cẩm Tân vùi mặt làm tổ trên cổ Lê Sóc, "Anh đừng giận tôi! Lê thúc thúc, tôi rất sợ!"

"Cậu sợ cái gì, nếu có một ngày cậu tìm người khác, thì có thể chứng minh cậu đã muốn tìm người khác rồi, đến lúc đó tôi sẽ "thể diện" cùng cậu tách ra, tác thành cho cậu." Lê Sóc nói, trái tim cũng trầm xuống theo, anh rõ ràng chỉ là muốn cho Triệu Cẩm Tân một chút giáo huấn, nhưng cũng không cách nào loại bỏ suy nghĩ về tương lai xấu nhất. Anh rất hoài nghi, liệu anh còn khả năng có thể một lần nữa tin tưởng Triệu Cẩm Tân hay không.

"Không cần!" Triệu Cẩm Tân vội vàng nói, "Tôi không tìm ai hết, tôi không cần bất cứ người nào."

Trong lòng Lê Sóc cười khổ, anh đúng là tự mình chuốc lấy khổ, lúc sáng đáng lý anh không nên hỏi những vấn đề đó, anh đã đánh giá cao sự rộng lượng của mình rồi. Nhưng kỳ thực anh vẫn rất nghi ngờ sự việc đó, nếu không tiêu trừ được chướng ngại tâm lý này, con đường bọn họ đi sau này sẽ thêm gập ghềnh, anh cũng không muốn thời gian sau này cứ phải lập đi lập lại mối nghi kỵ này. Nếu vậy chi bằng lúc này giải quyết cho xong việc này, anh cũng chỉ muốn cho hắn một lời cảnh cáo, không muốn giày vò hắn mãi.

Anh nhẹ giọng nói: "Cẩm Tân, tôi đã nói, tôi hi vọng đây là lời nói dối cuối cùng giữa hai chúng ta, cậu thừa nhận chuyện đó, tôi sẽ chấp nhận, không có lần sau."

"Vĩnh viễn sẽ không có." Triệu Cẩm Tân thâm thâm nhìn ánh mắt Lê Sóc: "Tôi biết, có lẽ trong khoảng thời gian dài anh sẽ không thể tin tưởng tôi ngay, nhưng tôi muốn cùng anh qua cả một đời, cho nên tôi có thời gian, để thời gian chứng minh cho tình cảm của tôi đi."

Lê Sóc chăm chú nhìn hắn, lại không nói gì.

"Tôi không dám nói dối anh một lời nào nữa, thật sự." Triệu Cẩm Tân cúi đầu hôn môi anh, cười khổ nói, "Lê thúc thúc, tôi thật sự rất sợ anh."

"Sợ tôi cái gì."

"Sợ bóng lưng anh."

"... Bóng lưng?"

"Đúng, bóng lưng của anh." Triệu Cẩm Tân nhắm hai mắt lại, "Bóng dáng cự tuyệt của anh, cả đời này tôi cũng không muốn phải nhìn thấy nữa."

"Cẩm Tân, tôi là một... là một người rất ích kỷ. Trong chuyện tình cảm, cậu có thể tùy hứng, có thể không tốt, có thể bá đạo, nhưng chỉ cần cậu tuyệt đối một lòng với tôi, tôi sẽ vĩnh viễn mở rộng cánh tay với cậu." Lê Sóc vuốt ve mặt hắn, "Nếu ngược lại, cả đời này cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của tôi."

Triệu Cẩm Tân dừng một chút, ấn mạnh Lê Sóc lên tường, dùng lực ngăn chặn môi anh, cuồng liệt mà thô bạo hôn anh.

Trong mắt Lê Sóc chợt lóe ra một tia kinh ngạc, anh bị Triệu Cẩm Tân hôn đến không biết phải làm sao, chỉ có thể tùy ý để nụ hôn kia đoạt lấy dưỡng khí của mình.

Lúc hai người thở hồng hộc tách ra, Triệu Cẩm Tân khàn giọng nói: "Có đôi khi, tôi hận không thể nuốt trọn anh, khiến anh hết thảy đều dung nhập vào xương cốt của tôi, không thể tách ra." Cái loại tình cảm nồng đậm giống như lúc nào cũng có thể tràn ra này, cái loại sợ hãi giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi người này, khiến trong lòng hắn cảm thấy lo lắng bất an không thôi.

Lê Sóc nghiêng đầu sang, nhẹ nhàng cắn tai hắn: "Ý tưởng này không tệ, thế nhưng không thực tế, có ý tưởng nào hay hơn không?"

"Đại khái chắc chỉ còn làm anh mang thai, đáng tiếc lại càng không thực tế."

Lê Sóc nhéo eo hắn một cái: "Có phải muốn ăn đòn không?"

Triệu Cẩm Tân đã không chỗ phát tiết cái loại điên cuồng vừa yêu vừa hận này, hắn cắn răng cười nhẹ: "Ít nhất chúng ta có thể hoàn thành nửa đầu ý tưởng, ví dụ như, đem cái của tôi đưa vào..."

"Tôi đã học qua sinh lý học."

"Quá tốt, vậy không cần giảng giải nữa, chúng ta trực tiếp thực hành đi." Triệu Cẩm Tân dùng tay mơn trớn đôi môi mềm mại của Lê Sóc, động tác ôn nhu, ánh mắt lại rất suồng sã.

Lê Sóc nhìn Triệu Cẩm Tân trong mắt rực lửa, nơi nào đó trong thân thể anh cũng bị châm ngòi, anh liếm liếm môi, xoay người ấn Triệu Cẩm Tân lên sô pha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui