Ái Đích Quyền Đầu

Không khí tại tửu điếm vẫn không thay đổi, lúc này là đầu mùa đông thời tiết khô ẩm đã làm bớt đi được mùi. Vũ Trân vẫn như
ngồi đó trước quầy, trong tửu điếm ngoại trừ nàng ra không có ai khác.
Lúc này là sáng sớm, hầu như không có người uống rượu, nhưng vì việc
buôn bán nàng vẫn mở cửa sớm dù có khách hay không.

Hôm nay nàng
hình như không được vui lắm, trước kia mỗi lần mở cửa dù cho không có
khách nàng vẫn cười vui vẻ hay hát một số bài dân ca. Nhưng ba ngày trở
lại đây là ngoại lệ, nàng cảm thấy bực tức và và thường lầm bầm một
mình.

Những bước chân nặng nề vang lên, một nam nhân đang bước vào.

Vũ Trân nhìn nam nhân đi tới bàn ngồi.

"Cho ta một bầu rượu."

Vũ Trân lấy rượu và bát, đặt ở chiếc bàn trước mặt hắn, lại nhìn hắn cầm
bát rượu, cứ uống một hơi cạn sạch, lại rót rượu. Vũ Trân dột nhiên lấy
tay đè lại, nói: "Lưu tiểu thư đã tìm được chưa?"

Nam nhân này, chính là Thiết Huyết Cừu, dựng đôi mày kiếm nhìn chằm chằm Vũ Trân đáp: "Ta không có đi tìm nàng."

Vũ Trân buông tay hắn, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, lấy bầu rượu từ
trong tay hắn rót một chén. Hắn cầm chén đưa lên môi, uống một hớp lớn,
buông bát rượu ra nói: "Ba ngay nay, ta thủ tang cho nghĩa phụ."


Hắn vừa uống một chén rượu, đảo mắt nhin Vũ Trân hỏi: "Đêm đó khi ta ngủ, Ngô Chi Năng có hay không ở cùng?"

Vũ Trân trả lời: "Ta nghĩ là ở đó. Ta tới hừng đông sáng mới mơ hồ ngủ
thiếp đi. Lúc các ngươi rời đi ta mơ hồ cảm giác được, nhưng lúc này
trời đã sáng rồi."

Thiết Huyết Cừu rút từ trong túi tiền lấy ra
bông hoa tai, tinh tế nhìn chăm chú vào nó, hỏi tiếp: "Nàng có gặp qua
ai đeo nó chưa?"

Vũ Trân lắc đầu, nói: "Đây là loại của nam nhân đeo, nữ nhân sẽ không đeo loại hoa tai này."

Có lẽ trên đời này chỉ có hắn đeo. Hắn cầm nửa bát rượu còn lại uống cạn,
đột nhiên đứng lên nói: "Ta đi, lần sau lại để nàng mời rượu."

Vũ Trân nhìn hắn đi ra khỏi tửu điếm, không có dọn dẹp bầu rượu cùng bát
rượu. Nàng ngồi lại quầy, nâng cằm trầm tư, phảng phất đang chờ những
người khách đến quang lâm. Nhưng ai biết nàng trong lòng nàng thật sự
đang muốn gì. Có lẽ với Thiết Huyết Cừu - nàng đối với người tửu khách
trẻ tuổi chất phác này có tình cảm quá sâu, chỉ có chính nàng trong lòng mới rõ ràng.

Trong lúc nàng chờ đợi, Thiết Huyết Cừu cũng không
có nhanh chóng quay lại tửu điếm. Thời gian của nàng tính từ quá khứ,
ngày mai, hoặc ba muơi năm nữa, Thiết Huyết Cừu cũng không có trở về cho nàng mời rượu. Nàng cũng không biết hắn đi đâu, từ sau trận chiến của
Lý Đông Dương cùng Thụ Trường Phong tại Vong Tình hồ, Lỗ Sơn môn liền

giải tán. Hiện tại Lỗ Sơn môn đều giao cho Lưu Quý Biên. Ông không có lý do nào khác, chính bời vì nữ nhi duy nhất của ông mất tích tại Lỗ Sơn
môn.

Trong tiếng pháo trúc, nàng mơ hồ nghe được tiếng tiếng gõ
cửa nhẹ, sửa lại y phục, từ trong nhà đi tới phía sau cửa hỏi: "Đêm
khuya như vậy, không ở nhà đón năm mới, là ai vậy?"

"Thiết Huyết Cừu."

Vũ Trân toàn thân rung nhẹ một cái, mở của nhìn thấy mặt hắn khuôn mặt đầy râu của hắn. Đã ba tháng không gặp,hắn đã thay đổi thành mọt người
khác, chòm râu trên mặt hắn rối ren, phảng phất một sự ưu tư, lòng tràn
đầy u buồn nàng hỏi: "Ngươi đã đi những đâu?"

Thiết Huyết Cừu nói: "Để cho ta vào ngồi đã chứ?"

Vũ Trân để hắn vào, bước qua, trước kia hắn đã như vậy, ngồi trước bàn
rượu, Vũ Trân theo thói quen lấy ra bầu rượu cùng bát rượu, rót rượu,
rồi ngồi đối diện với hắn.

Thiết Huyết Cừu uống một ngụm rượu,
nói: "Ta tìm không được địa phương để dung thân, không còn cách nào khác đành đến chỗ nàng uống rượu. Lần trước tiền rượu còn chưa có trả cho
nàng, lần này cũng không có tiền rượu cho nàng."

Vũ Trân trong
ánh sáng của ngọn đèn, nhìn thấy hắn trên người y phục rách rưới, cũ kỹ, đầu tóc rối loạn, trong lòng thương cảm, nói: "Ngươi chậm đã, ta đi sắp xếp giường khác cho ngươi."


Thiết Huyết Cừu nói: "Không cần đâu."

"Ngươi" Vũ Trân cắn răng nói: "Vậy ngươi uống rượu và rồi cùng ta ngủ."

Thiết Huyết Cừu rơi bát rượu ở giữa không trung, cánh tay trái cầm có chút
run rẩy, hai mắt nhìn chăm chằm Vũ Trân, thật lâu không nói, đột nhiên
thở dài một tiếng, nói: "Vũ Trân nàng hiểu lầm ý tứ của ta. Ta biết nàng là một nữ nhân tốt, thực sự tốt lắm. Nàng cứ cùng ta uống rượu thôi!"
Hắn cầm chén rượu đặt tại môi, uống một ngụm lớn, sau đó đặt chén rượu
lên bàn, cầm lấy bầu rượu, chuẩn bị rót rượu. Vũ Trân ngồi xuống một lần nữa, lấy bầu rượu rót ra một chén, tiếp theo tự mình uống, lại rót ra
một chén đưa ra trước mặt Thiết Huyết Cừu, nói: "Vĩnh Tồn huyện có rất
nhiều nơi tốt để đánh rượu, tại sao ngươi lại yêu thích chỗ này?"

Thiết Huyết Cừu cầm bát rượu, từ lông mày xuống tới hai mắt nhìn chằm chằm
vào nét mặt của mình trong chén rượu noi: "Nơi này cho ta một loại cảm
giác của gia đình."

Qua một năm rồi, không đến chỗ này cũng đã
một năm,cho nên muốn đến xem ngươi thế nào, uống chút rượu,này có lẽ
cũng là một đêm cuối cùng uống rượu ở chỗ này, uống rượu nào,hắn cầm
chén rượu uống cạn một chén, rồi đưa chén cho Vũ Trân, nàng tựa như hắn
đã say, cũng không nói câu gì.

Ngươi một chén ta một chén, Vũ Trân rất nhanh tựa như đã say, tửu lượng của nàng, dù sao cũng kém hơn Thiết Huyết Cừu.

"Ngươi say." Thiết Huyết Cừu nói.

Vũ Trân nói: "Ta không có say,còn muốn uống nữa, ngươi nói ngươi mấy ngày nay đi nơi nào?"

Thiết Huyết Cừu nói: "Ta tìm được Hương Ngưng, hắn giấu nàng tại địa hạ thất."


Vũ Trân thật sự say, còn không có nghe xong Thiết Huyết Cừu nói, nàng tựa
đầu lên bàn mà ngủ gật, giống như lúc đầu nàng đứng trước Thiết Huyết
chống cự không được sự xâm lấn của cơn buồn ngủ .

Thiết Huyết
CỪu bông nàng trở về phòng, sau đó nhìn nàng ngủ say trên giường, lẩm
bẩm nói:" bởi vì Lưu Hương Ngưng, ta bắt đầu biết rượu, bởi vì rượu, ta
đi đến nơi này, đồng thời cũng mang đến đau khổ cho ngươi, tương tửu
nhất dạng khổ ( gặp rượu đều sẽ khổ - gặp những người uống rượu, thì đa phần đều có nỗi khổ trong lòng ), ngươi cũng đồng ý cho ta uống, nếu Lý Thiếu Dương , không có gặp chuyện chẳng lành, với sự quan hoài của nàng có thể thật sự trở thành gia đình tối hậu của Thiết Huyết Cừu, chỉ là
Lưu Hương NGưng bị mất tích, mà cảm tình của ta, mặc kệ nàng không cần,
cũng đều mất theo tính mạng nàng, vận mạng ta cùng nàng tương liên, lúc
này ta quay lại, ngày mai sẽ rời đi, cũng không biết còn có thể trở về
hay không, ngươi say rồi nghe không được ta nói cái gì, ta đêm nay ngồi
cùng ngươi, cho đến khi trời sáng, mặt trời mọc lên ở phía đông. Ngô Chi Năng hẳn là đã chuẩn bị, ta cũng muốn chuẩn bị một chút, Vũ Trân ta
mượn mép giường của ngươi ngủ một giấc. hắn ghé vào trước giường nhắm
lại hai mắt.

cùng một đêm, Ngô Chi Năng nhận được một phong thư, ngày mai Lưu Ngưng Hương đến trước mộ phần của Thụ Trường Phong cùng Lý Đông Dương, hết thẩy đều chấm hết.

Ngô Chi Năng cuối thư có ba chữ Thiết Huyết Cừu.

Đó là Thiết Huyết Cừu hôm nay cho người đưa tới, đưa ra một tờ giấy, tựa
như một câu nói, nhưng hắn biết Thiết Huyết Cừu đã rõ ràng hết thảy ,
hắn tại Lỗ Sơn Môn diệt môn, sau khi ba bốn lần nói muốn theo Thiết
Huyết Cừu, vì hắn xuất lực, nhưng Thiết Huyết Cừu đều cự tuyệt, sau khi
hạ táng Lý, Thụ hai người, mấy ngày sau Thiết Huyết Cừu cũng biến mất,
nay đột nhiên nay dột nhiên lại gửi thư nói đã sáng tỏ, Thiết Huyết Cừu
trong khoảng thời gian này đều ở trong bóng tối điều tra Lưu Hương Ngưng ở chỗ nào, hôm nay làm vậy thi thập phần đã xác định tìm được, hắn phải có kết quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận