Không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian.
Lúc Nguyên Thu tỉnh lại đã là hai ngày trước.
Hiện tại hắn đang ngồi trong Họa Xuân Cư cắn hạt dưa 'dưỡng thương', trong đầu không ngừng hồi tưởng về chuyện của hai ngày trước.
Trên bàn còn bày một đống giấy linh tinh lộn xộn, chi chít nhưng con chữ.
Nói hắn hiện tại đang dưỡng thương kỳ thực không ngoa, chẳng qua nhìn vào bộ dáng hắn có vẻ tùy tiện lười nhác nên cảm giác như không có gì.
Sự thật là lục phủ ngũ tạng của hắn không lúc nào không nhen nhói đau, trong người luôn có cảm giác nôn nao đau đớn.
Đối với một phàm nhân như hắn quả là kinh khủng.
Nguyên nhân cũng phải kể từ hai ngày trước, lúc hắn mới tỉnh dậy, khi đó...
"Bái kiến sư thúc, sư tôn ta ở Nhụy Viễn Cư muốn mời sư thúc tới thưởng trà.
Không biết sư thúc có thời gian rảnh hay không?"
Chậc! Tiểu tử thối, đừng xen vào đúng lúc ta đang hăng say kể chuyện chứ!!
Nguyên Thu tay vẫn bóc hạt dưa nhàn nhã vô cùng.
Hoa mất nửa ngày hắn mới chậm rì rì lên tiếng.
Giọng nói mang theo trầm thấp lạnh băng.
"Không rảnh."
Vị đệ tử tới thông tri không đáp, hẳn là bị Nguyên Thu làm cho rối rắm không biết đáp thế nào đi?
Mãi một lúc, tên đệ tử kia mới kính cẩn hành lễ sao đó để lại một câu cáo từ, đợi Nguyên Thu lên tiếng rồi mới đi.
Nguyên Thu quay lại dòng hồi tưởng của mình.
Hai ngày trước.
Nguyên Thu từ trong hôn mê tỉnh dậy, đại não đau nhức không thôi, hai bên tai lại cứ ong ong tiếng vang chẳng nghe rõ âm thanh gì.
Song đồng tử của hắn mờ mịt như bị một làn sương dày che khuất.
Hắn nhăn mày kìm nén cơn đau đầu liên tục ập đến kia, cố nheo mắt lại để nhìn cho rõ mọi thứ.
Trần nhà trắng, bệnh viện sao?
Không đúng lắm, hương thơm ở đây mát lạnh lại thanh dịu, ở bệnh viện sẽ không là như thế.
Tuy rằng đầu hắn đau như búa bổ, mắt và tai lại như sắp phế nhưng mũi thì lại sử dụng khá tốt.
Giống như còn thính hơn trước rất nhiều.
Nguyên Thu một tay ôm lấy đầu, tay còn lại chống đỡ xuống giường cố gượng ép bản thân ngồi dậy.
Hắn vừa mới nhổm dậy được một chút, lục phủ ngũ tạng như muốn đảo lộn thành một nùi, trong thân thể dường như còn có thứ gì đó bạo ngược không ngừng cắt xé khiến hắn đau muốn phát điên.
Từ trong lồng ngực lên đến cổ họng xộc lên một khí vị tanh nồng.
Nguyên Thu hộc ra một búng máu tươi.
Lúc này tai và mắt hắn đã khôi phục được không ít, có thể nhìn rõ ràng mọi thứ xung quanh.
Nhưng hắn nào có để ý.
"Nguyên Thu!!"
Tận lực ngẩng đầu lên, Nguyên Thu nhìn thấy một nam tử vận một thân hắc sắc bào, chạy đến chỗ hắn.
Từ phía sau lưng, Nguyên Thu cảm nhận được một cỗ lực lượng mát mẻ tiến vào trong thân thể, cơn đau đầu rút đi trông thấy, khí tức đang bạo loạn như bị đè ép xuống.
Cỗ lực lưỡng khiến cho cơ thể hắn thoải mái, cảm giác ấm áp bao bọc cả thân thể khiến cho hắn một lần nữa thiếp đi.
Trước khi chìm vào mộng, hắn loáng thoáng nghe thấy nam tử kia như dùng hết sức bình sinh gào lên gọi hắn.
Còn nhắc cái gì đó mà đồ đệ rồi chưởng môn.
Thiếu niên, ngươi xem quá nhiều phim tiên hiệp rồi phải không?
Đến khi tỉnh dậy lần nữa thì đã là một ngày sau, khác lần trước hắn dậy, lần này xung quanh hắn có thêm ba cái người lạ hoắc.
Bọn họ đều ăn mặc giống như những diễn viên trong phim cổ trang, chính là hắn cũng giống như vậy, y phục mặc trên người cũng là cổ trang loại.
Bọn họ mỗi người đều nhìn hắn chằm chằm, trong mắt không giấu nổi sự lo lắng bi thương.
Cái quỷ gì a??
Trên mặt ta có cái gì sao? Không đúng, đi sai trọng điểm, các ngươi là ai? Còn ăn mặc kỳ dị như vậy.
Suy nghĩ là vậy nhưng Nguyên Thu một lời cũng không nói.
Bốn cặp mắt đăm đăm nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là nam tử trông phong nhã thư sinh đứng giữa lên tiếng, phá vỡ hoàn cảnh ngượng ngùng này.
"Tiểu Cửu, đệ thấy thân thể thế nào rồi?"
Nguyên Thu hắn viết tiểu thuyết nhiều, có một quy tắc mà hắn học được trong suốt năm năm viết lách.
Đó là, trong hoàn cảnh không biết gì, càng ít nói càng ít lộ ra ngu xuẩn!
Nguyên Thu mặt vô biểu cảm, lãnh đạm mà gật gật đầu tỏ ý không sao.
Tuy rất khó thấy, nhưng hắn vẫn phát hiện ba người trước mắt khi thấy hắn gật đầu đều cùng lúc thở phào, giống như trút đi được gánh nặng.
Nam tử ở phía bên trái tiếp lời.
"Đệ đã không sao liền tốt.
Về sau hãy cẩn thận, nếu không phải Chưởng môn sư huynh cùng với Triều Yên đến cứu đệ kịp lúc thì chuyện Lưu Thủy Chân Quân đáng kính của Dư Tiêu Phong tu ma đã lan truyền đi khắp thiên hạ rồi".
Nguyên Thu cả kinh!
Khoan đã khoan đã! Vị huynh đài này chậm một chút, ta vừa tỉnh dậy lượng thông tin lớn như vậy nhất thời nuốt không trôi a!
Dư Tiêu Phong...
Lưu Thủy Chân Quân...
Chưởng môn sư huynh...
Triều Yên...
Liễu Triều Yên!??
Nguyên Thu hắn đã biết vì sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy rồi.
Còn không phải chính là 'Kiến Tạo Đại Năng Giả' hắn mới hoàn thành hôm trước chuẩn bị đi vào sản xuất tiêu thụ đó sao!!
Nam nhân kia gọi hắn là Lưu Thủy Chân Quân, nói như vậy chẳng lẽ hắn xuyên vào tiểu thuyết mà hắn viết rồi?? Còn xuyên vào boss phản diện lãnh cái chết thảm đến không thể thảm hơn...
Nguyên Thu héo.
Nam tử bên phải nhìn hắn ngây người, mày hơi nhăn lại gọi hắn một tiếng.
"Nguyên Thu!"
Nguyên Thu hết héo, ngẩng đầu lên có phần mờ mịt nhìn người nọ.
"Liễu Triều Yên?"
Ba người nhìn hắn như kẻ ngốc mà gọi tên Liễu Triều Yên có phần bẹp miệng.
Chẳng lẽ bị ma khí phản phệ, đụng đến não lên ngốc rồi sao?
"Mở đầu này, không tồi!".