Lúc trước trạng thái của Man Di và Lương Ân luôn rơi vào thế cạnh tranh với nhau.
Cho dù đã đạt được thoả thuận rồi thì trong lòng người này vẫn bài xích người kia, chẳng thể đứng gần nhau quá hai mét được.
Thế nhưng hiện tại giữa hai người bọn họ không còn tồn tại loại bài xích đó nữa, thậm chí gần như xem người còn lại là một, chỉ như phân thân thôi.
Tôi biết đấy là vì bọn họ đều đã nhớ lại tất cả, nếu chỉ một kiếp của Mộ Quang Dao thì có lẽ sẽ còn khó tiếp thu, chứ của bao nhiêu kiếp trước cùng ký ức khi còn là hỗn độn thì quả thật việc tách ra làm hai dù khó tin cũng dễ dàng chấp nhận được.
"Ngươi nhớ hệ thống không?" Lương Ân lên tiếng đầu tiên, "Ở kiếp trước khi ta còn là Mộ Quang Dao, đã có một thứ tự xưng là hệ thống mang theo linh hồn kẻ khác chiếm hữu cơ thể ta."
"Phải rồi, nó còn bảo ngươi là đứa con khí vận được ông trời thương yêu nữa." Tôi sờ cằm nhớ lại, "Cho nên mới bám vào người ngươi để hút khí vận làm năng lượng."
Giờ ngẫm lại tôi mới thấy lý luận đó thật buồn cười.
Mộ Quang Dao chẳng phải đứa con khí vận gì cho cam, mà trên đời này cũng chẳng có ai được hưởng thụ đãi ngộ đó cả.
Tất cả những kỳ ngộ y nhận được đến cuối cùng chỉ để y tiếp tục nhân quả của mình thôi.
Hơn nữa không phải kiếp nào huyết mạch của y cũng thức tỉnh, có không ít kiếp cả đời chỉ làm một người phàm bình lặng sống vô tri.
Nhưng có lẽ những điều đó đều vượt quá sức tưởng tượng của hệ thống, hoặc đơn giản hơn nó không quan tâm.
Tuy cũng là một thể sinh mệnh cấp cao nhưng nó chỉ sống nhờ bản năng, lấy việc thu thập năng lượng làm mục tiêu, hoàn toàn không còn bất kỳ mục đích sống nào khác.
So với con người và các khao khát viển vông của họ, tôi vẫn thích con người hơn.
Man Di cười gằn: "Thứ đáng chết đó chẳng những hại ngươi thảm như vậy, còn âm thầm thúc giục chúng ta giết nhau, chính mình ngư ông đắc lợi."
"Nhắc mới nhớ, nó quả thật dụ dỗ ta đi moi tim hạch của ngươi." Tôi sờ trán, ăn năn, "Xin lỗi, khi đó ta chưa biết ngươi cùng là một nên hồ đồ nhận lời."
Tuy rằng đến cuối cùng vẫn không làm gì tổn hại y, song tôi ôm ấp tâm tư bất chính tiếp cận Man Di vốn dĩ đã sai rồi.
Tôi vốn dĩ nên là ánh nắng ở bên cạnh y, hay hiện tại là bọn họ.
Nếu tôi thật sự hãm hại y hay Lương Ân, vậy thì nhân quả giữa tôi và y sẽ lại biến thành một mớ bòng bong, đến kiếp sau...!chưa chắc tôi vẫn có thể tiếp tục làm ánh nắng bên y nữa.
"Nào phải lỗi Huyên, bản thân hệ thống giỏi nhìn thấu nhân tâm, biết rõ dục vọng của mỗi người nên lợi dụng để điều khiển họ." Man Di mỉa mai, "Cũng như nó luôn dụ dỗ ta giết chết Lương Ân vậy."
"Chuyện là thế nào?" Tôi tròn xoe mắt hỏi.
"Ở kiếp trước, Mộ Quang Dao khi bị chín đại năng vây công ở rừng U Minh đã bỏ mình không còn thân xác.
Bọn họ cho rằng ta hồn phi phách tán, nhưng vốn dĩ ta là hỗn độn, xuống trần cũng vì trả nợ nhân quả với loài người, sao có thể hồn phi phách tán được." Y đáp, "Vào thời khắc bị tấn công sắp chết, huyết mạch Cổ Ma thức tỉnh, cộng thêm lực lượng của các đại năng kia vô tình khiến ta xẻ thành hai mảnh như ngươi thấy."
"Trước khi tách ra chúng ta đương nhiên cùng chung một thể, nhưng sau khi tách sẽ tạm thời trở thành hai thể riêng biệt.
Hắn biến đi đâu đó ta không biết..." Man Di chỉ tay vào Lương Ân, "Còn ta thì vẫn trôi nổi ở rừng U Minh.
Cũng vào thời điểm đó hệ thống đã tiếp cận ta.
Nó không thể ký khế ước với ta trong trạng thái không có xác thịt được, nhưng nói xấu lảm nhảm thì vẫn thừa sức."
Tôi tò mò vô cùng: "Cho nên nó nhân cơ hội tiêm nhiễm vào đầu ngươi rằng Cổ Ma và Cổ Thần phải sống mái với nhau?"
"Phải, ta cũng chẳng biết nó làm vậy vì điều gì.
Nhưng dưới sự thôi thúc của nó, ta lại không kiểm soát được bản thể của mình, cho nên đã bị nó tiêm nhiễm ít nhiều.
Sau khi ta luân hồi, tuy ký ức lúc còn ở thể hỗn độn đã bay biến, song ám chỉ vẫn còn." Man Di vỗ trán, "Cơ mà vẫn phải công nhận rằng nguyên nhân ta ra tay phần nhiều do ghen tỵ lẫn đố kỵ thật."
Tôi nhìn sang Lương Ân, hỏi hắn: "Vậy còn ngươi thì sao? Sau trận chiến tại rừng U Minh, chuyện gì đã xảy ra?"
Ánh mắt Lương Ân nhìn tôi ngập ngừng, tựa như muốn nói lại thôi.
Bởi vì đây là chuyện sau khi hai người họ đã bị tách làm đôi, cho nên nếu hắn không nói thì Man Di cũng không biết.
"Ta...!đi gặp Huyên."
Hai mắt tôi mở to, bởi vì tôi không nhớ mình có gặp lại Lương Ân.
Người duy nhất chạy xuống tận đáy Tử Vực gặp tôi năm đó chỉ có mỗi kẻ đoạt xá...
Đồng tử tôi hơi co lại: "Chẳng lẽ..."
"Đúng vậy." Lương Ân cúi đầu, nặng nề lên tiếng, "Sau khi chết đi ta vẫn còn giữ được phần lớn ký ức của Mộ Quang Dao.
Ta tự biết mình lực bất tòng tâm không thể cứu ngươi, cho dù có đợi đến kiếp sau cũng phải vài chục hay thậm chí vài trăm năm nữa.
Cho nên ta giả mạo thành gã để tìm đến ngươi."
Kẻ đoạt xá cười lớn bảo rằng gã không chết, cùng lắm thì đi sang thế giới khác thôi.
Nhưng trước khi đi gã vẫn kịp xoá hết ký ức về tôi trong đầu Mộ Quang Dao.
Gã đi rồi, sẽ không còn ai biết nơi gã giam cầm tôi nữa.
Ra là vậy, hoá ra là vậy.
Tôi vẫn luôn cảm thấy có điều khó hiểu, ví dụ như vì sao không có hệ thống mà gã ta vẫn có thể tìm đến tôi.
Hay vì sao gã lại phải mất công nói với tôi những thứ này.
Cho dù chỉ vì chút cảm xúc hả hê khi trả đũa thành công thì cũng quá tốn công rồi.
Cả người tôi rơi vào một cái ôm ấm áp.
Đầu Lương Ân đặt lên bả vai tôi, hai tay siết chặt quanh lưng: "Xin lỗi, ta không nghĩ ra được cách nào khác tốt hơn trong tình thế đó cả."
Tôi vỗ nhẹ lên lưng hắn, tỏ vẻ chính mình hiểu mà.
Mộ Quang Dao không nhớ những chuyện xưa cũ.
Y biết rằng nếu tôi hay tin y đã chết thì rất có thể sẽ tuyệt vọng đến mức tự bạo hồn phi phách tán.
Cho nên phải che giấu lấp liếm về cái chết của mình.
Báo tôi biết rằng sẽ không ai biết nơi giam cầm tôi, âu cũng để tôi chuẩn bị tinh thần, không cần quá hy vọng rồi lại thất vọng.
"Đều là chuyện cũ đã qua rồi, không đáng nhắc lại." Tôi thở nhẹ, "Chi bằng chúng ta nên giải quyết vấn đề trước mắt đã.
Ngươi nói có cách để chúng ta thoát khỏi vòng lặp nhân quả này?"
Man Di gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa còn phải dựa vào hệ thống."
Từ trong tay y bất chợt xuất hiện một làn khói đen mỏng manh, tựa hồ có thể tan biến bất kỳ lúc nào.
Tôi nhớ mình đã từng bảo Cổ Ma giết nó, chẳng lẽ y không làm?
"Ta đã thử rồi, nhưng thể sinh mệnh của nó không giống với chúng ta, tưởng rằng đã chết vậy mà vẫn sống lay lắt." Man Di thở dài, "Có điều nó cần có năng lượng để tồn tại, khi tiêu hao hết năng lượng thì không cần ai làm gì nó cũng sẽ tự chết.
Cho nên ta giam cầm nó vô cùng chặt chẽ, không để nó hấp thu bất kỳ năng lượng nào."
Hệ thống trong tay y lúc này đây vừa nhỏ bé lại yếu ớt, cứ tiếp tục như thế thì sẽ chẳng tồn tại được lâu.
Không có năng lượng, nó quả thật chẳng là cái thá gì cả.
Tôi nhớ nó thà rằng huỷ diệt kẻ đoạt xá chứ không buồn mang gã đi, âu cũng vì muốn tiết kiệm năng lượng nhiều nhất có thể.
Hẳn nó nghĩ chỉ cần ẩn nhẫn chờ đợi ở thế giới này, dụ dỗ Man Di và Lương Ân đấu đá đến chết liền có thể hút được vô số năng lượng, sau đó bỏ chạy sang thế giới khác là được.
Man Di chọc chọc vào làn khói đen kia, khiến nó vốn mờ nhạt nay lại càng mờ hơn: "Kể ra sinh vật này cũng thật quái lạ.
Khi ta điều tra nó, nó khai nhận rằng có khả năng tìm được sinh mệnh có nhiều năng lượng nhất, từ đó rút ra được 'cốt truyện' của kẻ kia.
Kẻ đoạt xá dựa vào cốt truyện nó cung cấp để thu thập năng lượng."
"Cốt truyện...!hẳn là vận mệnh của người đó?" Tôi nghiền ngẫm.
"Đúng nhưng không hoàn toàn.
Vận mệnh có vô số hướng phát triển khác nhau, mà cốt truyện do hệ thống cung cấp sẽ lại hướng phát triển tốt nhất theo suy nghĩ của nó." Man Di ném cho bọn tôi mỗi người một cái ngọc giản, "Ta đã thử tóm tắt lại đại khái như này."
Tôi cầm ngọc giản áp lên đầu, trong chốc lát nhất thời hoàn toàn câm nín.
Dựa theo "cốt truyện" mà hệ thống cung cấp, Mộ Quang Dao là phế vật không thể tu luyện, may mắn gặp kỳ ngộ nên thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần bước lên đỉnh nhân sinh.
Thế nhưng huyết mạch của y khiến các lão tổ khác dòm ngó, cùng lúc chiến tranh Ma Thần rục rịch sắp nổ ra, y bị cáo buộc là ma tu bị người người đuổi giết chiếm lấy huyết mạch.
Bị bọn họ đánh phế, Mộ Quang Dao trong cơn hận thù đánh thức được huyết mạch Cổ Ma.
Kế tiếp là những ngày tháng y bôn ba tại Ma Uyên, về sau dẫn đầu ma đạo đánh nhau với chính đạo.
Cuối cùng y trở thành tồn tại mạnh nhất, dù ma hay chính đều đánh không lại, trở thành kẻ thống trị tối cao!
Lương Ân cũng như tôi, xem xong ngọc giản thì nhíu mày: "Đây là hướng phát triển tốt nhất của nó đấy à?"
Phát triển tốt kiểu gì mà nhân vật chính toàn bị ngược lên bờ xuống bụi, cả ngày chỉ có chém chém giết giết, cho dù trở thành tồn tại mạnh nhất vẫn phải cô độc một mình.
Rõ ràng hệ thống không hề quan tâm tới những việc này, nó chỉ muốn làm sao để hút càng nhiều năng lượng càng tốt thôi.
Tôi bỗng giật mình như ngộ ra điều gì: "Lại nói, năng lượng mà nó cần là gì thế?"
"Nhân quả."
Cả Man Di và Lương Ân đều đồng thời thốt lên.
Trái tim tôi đập thình thịch, cảnh cửa vốn vẫn luôn khép chặt nay đã chậm rãi hé ra được một tia sáng nhỏ nhoi.
Thứ chúng tôi nợ thế giới này là nhân quả.
Mà thứ hệ thống cần, cũng là nhân quả..