Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Sân khấu lễ hộ nghệ thuật nằm ở hội trường trường trung học trực thuộc. Buổi chiều bắt đầu, khối 10 đã đua nhau đi diễn tập rồi, bên ngoài tòa nhà người đến người đi vội vàng bận rộn. Khối 11 trái lại bình tĩnh hơn nhiều, chí ít vẫn ngoan ngoan học xong tiết tự học buổi chiều.

Trước khi hết tiết Thịnh Vọng đã làm xong toàn bộ bài tập, tranh thủ gửi tin nhắn cho Giang Thiêm.

[Anh nói lại lần nữa xem: Bạn trai đến kiểm tra đây]

[À:?]

[À: Anh đang ở phòng học]

[Anh nói lại lần nữa xem: Ai kiểm tra cái này]

[Anh nói lại lần nữa xem: Làm xong bài tập hôm nay và ngày mai chưa?]

Ngày hôm sau lễ hội nghệ thuật được nghỉ, coi như niềm sung sướng cuối cùng của khối 11 trước khi thi cuối kỳ, nhưng giáo viên giao bài tập về nhà cũng rất “sung sướng”, nhận bài mỏi tay.

Thịnh Vọng muốn ngày mai ra ngoài đi dạo, bèn giục anh bạn tầng trên mau mau làm xong bài tập. Ai ngờ Giang Thiêm gửi vèo cho cậu một bức ảnh chụp mặt bàn của hắn, bên trên chỉ có tổng cộng 3 tờ đề đã làm xong xuôi.

[À: Lão Hà với chị Tinh không giao bài tập, hai ngày chỉ có từng này]

[Anh nói lại lần nữa xem: Đệch! Em muốn về lớp A]

Thịnh Vọng sốc nặng, thu dọn 10 tờ đề đã làm xong, đang chuẩn bị lên tầng tìm con người gây sốc kia đi ăn cơm tối, thì giáo viên âm nhạc bước vào lớp.

Cô đứng trước cửa vỗ tay và nói: “Nào, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đến hội trường.”

“Sớm thế ạ?”

“Sớm gì nữa, lễ hội nghệ thuật 7 giờ bắt đầu, giờ đã 5 rưỡi rồi.” Cô âm nhạc nói: “Nhanh, đứng dậy.”

“Bọn em còn chưa ăn tối mà.”

“Lớp trưởng đâu? Với cả lớp phó văn thể mỹ nữa, ra siêu thị mua đồ ăn lót dạ đi. Tiết mục của các em gần ngay đầu tiên, diễn xong rồi từ từ ăn.”

Thịnh Vọng chẹp miệng, đành rút điện thoại gửi tin nhắn cho Giang Thiêm bảo hắn tự đến căng tin trước đi.

Đằng sau hội trường có một loạt phòng nghỉ, vì số lượng có hạn nên toàn là hai lớp dùng chung, trên cửa phòng của đám Thịnh Vọng dán biển “Lớp A, B” nhưng chẳng thấy học sinh lớp A đâu.

“Cô ơi không công bằng —-” Không ít đứa gõ chai nước suối phàn nàn với cô âm nhạc: “Dựa vào đâu lớp A được đi ăn tối mà bọn em phải đến sớm thế?”

“Lần đầu tiên mày thấy chắc? Mấy đứa lớp A lúc nào chẳng vậy, chưa tới sát nút mở màn thì chưa thèm đến phòng nghỉ đâu. Lễ hội nghệ thuật đâu có trao giải!”

Cô âm nhạc vỗ bép cậu trai vừa nói: “Lắm chuyện, trang điểm thay quần áo mau! Lớp A ít người, cô bảo tụi nó không cần đến sớm, đến cũng chỉ ngồi chờ dài cổ.”

Trên chiếc bàn bên cạnh bàn trang điểm chất đầy quần áo chưa xé bọc, toàn là áo sơ mi trắng quần đen, đơn giản bớt việc.

Thịnh Vọng bước tới lật ra, quay đầu hỏi: “Cầm bừa ạ?”

“Không phải, có đánh dấu tên đấy. Lúc trước từng thống kê số đo của từng người một đấy thây, đừng mặc nhầm.” Cô âm nhạc nói: “Bên trong có vài cái của lớp A nữa, các em nhìn cho kĩ hẵng lấy.”

“Lớp A mặc giống chúng ta ạ? Cô ơi cô giản lược quá đấy.”

Thịnh Vọng cứ tưởng tên sẽ dán lên túi áo, hoặc không thì những chỗ khó thấy như cổ áo ống tay. Cậu chẳng thể ngờ cô âm nhạc cũng là hàng hiếm, cô bảo người ta in tên sau lưng áo sơ mi, lại còn là kiểu graffiti. Đằng trước nhìn đứng đắn, quay ra đằng sau vừa bựa vừa bắt mắt.

Túi vừa mở ra, trong phòng nghỉ rộn ràng tiếng kêu “Đù má”.

Thịnh Vọng lấy áo của mình ra, bỗng nghĩ đến cái áo “Siêu A” lần đại hội thể dục thể thao trước đó, không nhịn được chụp ảnh gửi cho Giang Thiêm.

[Anh nói lại lần nữa xem: Cô giáo ghê thật]

[Anh nói lại lần nữa xem: Em nghi ngờ cô ấy là họ hàng của Cao Thiên Dương, bựa không kém gì lão Cao]

[À: Gu của em còn gì]

[À: Lần trước em tích cực mặc lắm cơ mà?]

[Anh nói lại lần nữa xem:???]

[Anh nói lại lần nữa xem: Để lừa anh mặc thôi anh biết rõ mà]

[Anh nói lại lần nữa xem: À anh chờ tí]

Cậu lấy áo của Giang Thiêm ra, chụp lại gửi cho hắn.

[Anh nói lại lần nữa xem: Nhìn đi, anh cũng không thoát được đâu, thích không?]

[À: …]

[À: Đốt giùm anh đi]

[À: Anh không mặc đâu]

Nghĩ đến bản mặt lạnh tanh không cam lòng không tình nguyện của Giang Thiêm là Thịnh Vọng lại cười ná thở.

Vừa cười xong thì cửa phòng nghỉ mở ra, hai nhóm người một trước một sau bước vào. Đằng trước là lớp trưởng và lớp phó văn thể mỹ lớp B phải đi mua đồ ăn, trong tay xách bốn cái túi to của cửa hàng tiện lợi, bên trong chất đầy bánh mì và bánh quy.

Cả lũ ùa lên ầm ĩ định cướp đoạt thì nhóm người đằng sau bước vào.

Mọi người sửng sốt, tức thì gào lên: “Wtf, sao hôm nay lớp A đến sớm thế?!”

Lần đầu tiên lớp A đến sớm, ngay cả đội biểu diễn cũng đến, cả thảy bảy tám người. Giang Thiêm đi cuối hàng, tai đeo tai nghe màu trắng, tay trái lướt điện thoại, tay phải xách túi đồ ăn căng tin, mùi thơm từ bên trong tràn ra ngoài.

Hắn cúi đầu bước vào cửa, giơ chiếc túi trong nay nói với Thịnh Vọng: “Cơm tối.”

Đám người cầm bánh mì bánh quy tức thì phát điên, chất vấn lớp trưởng: “Sao bọn tao lại không có đồ ăn nóng? Tụi mày làm gì mà không đến căng tin mua hả?”

“Mơ đê, căng tin phải xếp hàng!” Lớp trưởng tức giận nói.

Cao Thiên Dương ai cũng quen, lắc lắc bản thảo tấu nói trong tay chen miệng vào: “Không, xếp hàng không thành vấn đề, quan trọng là người ta có anh trai.”

Thịnh Vọng đạp nhẹ sau đầu gối hắn, cười mắng: “Cút, ghen tị hử?”

“Ghen tị gì đâu, anh Thịnh anh phải trân trọng khoảng thời gian này vào, về sau sự săn sóc ấy sẽ dành cho người khác cả rồi, phải không anh Thiêm?” Cao Thiên Dương kéo ghế ngồi xuống trước mặt Thịnh Vọng, nằm nhoài ra lưng ghế nháy mắt với Giang Thiêm.

Giang Thiêm đặt thức ăn vào tay Thịnh Vọng, nhíu mày hỏi hắn: “Xàm gì đấy?”

“Chẹp —–” Cao Thiên Dương bất mãn ngẩng đầu, thừa dịp những người khác không chú ý bèn nhỏ giọng nhắc nhở: “Cái người xinh xỉu nói chuyện với anh đấy thây. Chẳng phải là bạn gái tương lai hay sao?”

Thịnh Vọng: “…”

Giang Thiêm liếc thoáng qua người nào đó, vứt chiếc áo sơ mi chưa mở bọc sang một bên, đáp “Ừ”. Một lát sau bồi thêm câu nữa: “Bỏ chữ tương lai đi.”

Hắn thốt ra một câu vô cùng đơn giản, suýt tí nữa khiến bạn nối khố nghẹn chết. Nếu không có giáo viên ở đây thì Cao Thiên Dương sẽ quấn lấy hắn hóng hớt đến tận chân trời góc bể mất.

Lớp B đang gặp đồ khô thì Dương Tinh và Chiêu Tài gọi Ớt bé đến hỗ trợ trang điểm cho các nữ sinh. Cô âm nhạc phụ trách bắt nam sinh trát phấn lót, bắt tới mức gà bay chó sủa.

Cao Thiên Dương tránh khỏi đám người chạy như điên, kéo ghế sát vào trước mặt Thịnh Vọng, định bụng lôi kéo đồng minh: “Ê anh Thịnh anh nghe gì chưa? Anh Thiêm có bạn gái.”

Ớt bé đang cầm cọ trang điểm giúp Dương Tinh, nghe thế bèn quay phắt lại, ban đầu vẻ mặt khiếp sợ, sau đó vội vàng đạp ghế hắn.

Cao Thiên Dương suýt cắm đầu xuống đất. Hắn ngồi vững rồi quay đầu hỏi: “Sao đạp tôi?”

Ớt bé đưa mắt liếc sang các cô, nhả vài chữ từ khóe môi: “Cậu tưởng cậu nói nhỏ lắm à?”

Cao Thiên Dương rụt cổ, ngoan ngoãn câm mồm lại.

Sau chuyện đó, người nghẹn đến mức phát điên ngoài Cao Thiên Dương ra thì thêm Ớt bé. Mắt cô nàng đã to sẵn, giờ trợn lên còn to hơn, cứ liếc trộm Giang Thiêm mãi, dáng vẻ có chết cũng không tin nổi. Sau đó chạm phải ánh mắt Thịnh Vọng mới vội vàng thu lại, đỏ mặt không động đậy gì nữa.

Dương Tinh đang trang điểm cho Cá Chép. Cô vừa đánh phấn mắt vừa nói chuyện phiếm, còn hỏi Giang Thiêm: “Nghe nói giờ cậu đang học đàn ghita à?”

“Vâng.”

“Luyện đến đâu rồi?”

Giang Thiêm chưa nói gì, Thịnh Vọng đã cứng còng. Cậu ném một cả táo tàu vào miệng, thầm nghĩ hỏi hay ghê…. Cậu lấy cớ dạy Giang Thiêm học đàn mà ở lại trường suốt 1 tuần, ngoài đàn chưa luyện nhuần nhuyễn ra thì những cái khác luyện cả rồi.

Tầm tuổi này vừa sôi nổi vừa vội vàng, ăn quen bén mùi, có những chuyện đã bắt đầu rồi thì khó quay đầu lại. Giường tầng ở kí túc xá không rộng, buông màn xuống như một nơi bí mật tách biệt với cuộc đời, chật chội eo hẹp nhưng vô cùng an toàn, họ nằm trong đó hôn hít vuốt ve, làm những chuyện riêng tư và thân mật.

Thanh niên mười bảy mười tám tuổi cơ thể hỏa vượng, bình thường Thịnh Vọng không sao chứ vào những lúc ấy rất dễ đổ mồ hôi. Cậu cứ tưởng anh cậu không đổ mồ hôi, lạnh băng như không biết sợ nóng. Trong những ngày ấy mới phát hiện thì ra hắn cũng thế.

Giang Thiêm mặc quần dài, trán lấm tấm mồ hôi ướt át, lúc duỗi tay cầm cốc nước, đường nét bả vai cần cổ sẽ duỗi thành một độ cong đẹp mặt, giống mà cũng khác hắn vào ban ngày, trông gợi cảm chết đi được.

Chỉ mới nhìn thế thôi Thịnh Vọng đã chẳng nhớ nổi trong phòng mình có đàn ghita rồi.

Cậu làm “thầy giáo” thất bại từ đầu đến cuối, “học trò” cũng chẳng hề chăm chỉ. Điều duy nhất đáng ăn mừng là hắn thực sự rất thông minh, tập tành qua loa ăn chơi phè phỡn mà cũng học được bài “Tuổi thơ” thật.

Giang Thiêm đang trả lời Dương Tinh, Thịnh Vọng vừa hoàn hồn thì nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng hét kinh hãi, sau đó có thứ gì đó văng lên áo sơ mi trắng của cậu. Cậu cúi đầu nhìn, một hàng dấu mực lấm tấm vạch chéo trên vạt áo nửa dưới bên trái.

“…Tớ xin lỗi!” Lớp trưởng cầm bút máy trong tay, nét mặt bối rối: “Tớ đang sửa bài viết tí nữa cần dùng, bút không ra mực nên tớ mới vẩy vẩy.”

Cô âm nhạc mặt cậu chàng trong tay ra, bước tới kéo thẳng góc áo Thịnh Vọng rồi lắc đầu nói: “Không được rồi, trông rõ quá, em đứng chính giữa hàng một thì sao mà mặc áo bẩn được.”

Lớp trưởng biết mình đã gây họa, vội vàng rút một tờ khăn ướt định lau.

“Ấy đừng —-” Cô âm nhạc bắt lấy tay cậu ta, chấm mực bị lau chùi sẽ loang ra mất.

Thịnh Vọng: “…Lớp trưởng, tôi đề nghị cậu chạy ngay đi.”

Cô âm nhạc quay phắt lại trừng mắt, lớp trưởng vội vội vàng vàng phi ra ngoài cửa. Việc đã đến nước này, tức giận không được tích sự gì, phải giải quyết chuyện quần áo trước đã.

“Hay cởi áo sơ mi ra, chỉ mặc áo phông trắng bên trong thôi?” Dương Tinh đề nghị.

“Hát đồng ca mà, trang phục không thống nhất trông xấu lắm, có một khuyết điểm nhỏ thôi cũng khó chịu lắm.” Cô âm nhạc nói: “Hay đổi chỗ cho hàng sau?”

“Lấy của anh đi.” Giang Thiêm cầm chiếc áo sơ mi chưa gỡ bọc của mình đưa cho Thịnh Vọng.

Cô âm nhạc sửng sốt: “Đưa cho bạn ấy thì em mặc cái gì?”

“Mặc tạm cái khác ạ, bọn em không phải tiết mục tập thể.” Giang Thiêm nói.

Cá Chép phụ họa: “Tiết mục của bọn em có 2 người thôi, đồng màu được không cô?”

“Cũng được.” Cô âm nhạc đáp.

Thịnh Vọng nhanh chóng thay áo, sau lưng in hai chữ “Giang Thiêm” to đùng, phía trước trắng như tuyết, không nhìn ra vấn đề gì hết.

“Lát nữa xuống sân khấu em chú ý chút, cố đừng quay hẳn lưng về phía khán giả, người đằng sau đừng cách bạn ấy xa quá.” Cô âm nhạc nói: “Chứ người ta thấy sau lưng in tên người khác thì xấu hổ lắm.”

Dương Tinh đứng bên cạnh phản bác: “Cô nghĩ nhiều rồi, nó chả xấu hổ đâu.”

Thịnh Vọng bật cười.

Đương nhiên cậu biết Dương Tinh không có ý đó, nhưng đối với cậu mà nói thì mặc áo sơ mi có tên Giang Thiêm như thể đang công khai vậy.

Cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ, giáo viên tổng phụ trách tới nhắc nhở: “Tiết mục của lớp B khối 11 còn 15 phút nữa, các em chuẩn bị đi nhé. Sau lớp B là lớp A, tấu nói lên trước, đàn hát lên sau.”

Giáo viên tổng phụ trách vừa đi, bầu không khí trong phòng tức thì căng thẳng, mọi người đang cười nói đùa cợt dừng hết lại, nào muốn đi vệ sinh, nào muốn ra ngoài hít thở không khí, có người còn muốn tới mép sân khấu xem xét.

Cá Chép dễ căng thẳng, Dương Tinh trang điểm cho em xong, em bèn kéo Ớt bé ra ngoài. Phần lớn lớp B đã trang điểm xong, đến cả con trai cũng được đánh một lớp nền đơn giản, Dương Tinh giơ cọ trang điểm nhìn quanh, duỗi móng vuốt về phía Thịnh Vọng.

“Cậu đứng đầu đúng không? Lại đây, tôi trang điểm cho đẹp trai nào!” Cô vẫy vẫy tay nói.

“Không không không.” Thịnh Vọng vội vàng tránh ra: “Em xong rồi.”

“Người khác đều trang điểm cả mà sao cậu không chịu hợp tác hả?”

Thịnh Vọng kéo Giang Thiêm ra chắn trước mặt và bảo: “Cô ơi cô quên cậu ấy rồi ư, cậu ấy trang điểm thì em trang điểm.”

Dương Tinh còn chưa mở miệng, Giang Thiêm đã nói ngay: “Không bao giờ.”

Cuối cùng cô âm nhạc đành ngăn cản thú vui ác độc của Dương Tinh: “Da của hai đứa nó cần gì phải dùng phấn, tôi thấy phấn làm đen da tụi nó đi ấy chứ cô tin không?”

Dương Tinh nhìn mã màu phấn lót trong tay, bỗng dưng chẳng tài nào phản bác được, đành đặt cọ xuống.

Thịnh Vọng tựa lên vai Giang Thiêm thở phào, kết quả thấy Dương Tinh lục lọi trong hộp trang điểm một lúc rồi lôi ra một thỏi son.

“Không dùng phấn lót thì thôi, vẫn phải tô son, nếu không lên sân khấu nhìn nhợt nhạt lắm.” Dương Tinh nhấn mạnh: “Đèn sân khấu chiếu lên người trông như bệnh sắp chết.”

Lần này cô âm nhạc không cản mà còn tích cực phụ họa: “Đúng thế thật.”

Thịnh Vọng giằng co với Dương Tinh vài giây, toan co giò bỏ chạy. Kết quả tên khốn Giang Thiêm thế mà túm lấy cậu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất chạy trốn của cậu, cộng thêm đám nam sinh lớp B đã bị tô tô trát trát cũng không chịu tha cho cậu, cứ muốn chết một đống còn hơn sống một mình, hợp tác tấn công, ấn cậu vào tay Dương Tinh.

“Màu này con trai da trắng dùng đẹp lắm, cậu cứ yên tâm.” Chị Tinh không nhiều lời tô lên môi cậu. Thịnh Vọng chưa từng dùng son, cảm giác lạ lẫm vô cùng, theo bản năng định giơ tay lên chùi nhưng bị chị Tinh cản lại: “Đừng có chùi đi, phí son.”

“…”

Thịnh Vọng giận tím người.

Dương Tinh tô xong một đứa, lại lia mắt sang đứa còn lại.

Giang Thiêm phản ứng cực nhanh, cô vừa quay sang hắn đã phi đến cửa, chớp mắt mất dạng chẳng thấy đâu. Thịnh Vọng sửng sốt rồi lập tức đuổi theo: “Anh đừng có chạy, lúc anh hố em sao không thấy tội lỗi tí nào hả!”

Hội trường tầng một nhộn nhịp đèn nhạc, trước sau sân khấu toàn người là người. Đến cuối hành lang Giang Thiêm chuyển bước chạy lên tầng hai, Thịnh Vọng bám theo.

Hai cậu trai cao ráo chân dài đuổi nhau, mỗi lần bước tận ba bậc, chẳng mấy đã lên tới tầng 4.

Tầng hai vẫn có người đi vệ sinh, chứ lên đến tầng ba tầng 4 đèn còn chẳng bật, xung quanh tối tăm tù mù. Âm thanh và ồn ào đọng lại dưới chân, cách những vách tường trùng điệp hóa thành nhỏ tí.

Cầu thang tầng 4 thông lên sân thượng, Thịnh Vọng chạy đến đây đã thấy gió mát, vừa khéo Giang Thiêm cũng giảm tốc độ, cậu không nhiều lời ghì chặt cổ Giang Thiêm, kéo hắn khom người xuống, vừa cười vừa hỏi: “Còn dám hố em nữa không?! Hố nữa thì em với anh lên sân thượng chết chùm!”

Giang Thiêm mặc cậu ghì, chống đầu gối thở lấy hơi, khẽ nở nụ cười cất tiếng nói: “Đâu đến nỗi phải thế.”

“Đờ mờ, đâu đến nỗi cái quần. Lúc em bị chị Tinh túm sao anh không nói đâu đến nỗi?” Thịnh Vọng đè gần hết trọng lượng cơ thể lên người hắn, cũng nhân cơ hội thở phì phò.

Cậu ghì một lúc, chợt phát hiện tay mình cọ phải cả đống bụi, đành buông cổ Giang Thiêm ra: “Đệt, cái cầu thang này mấy năm rồi chưa lau vậy.”

“Nhà vệ sinh ở bên cạnh đấy.” Giang Thiêm hất hất cằm về phía bên kia: “Đi rửa đi em.”

Ánh trăng men theo cầu thang sân thượng rót xuống tầng, vừa sáng vừa rõ. Giang Thiêm đứng thẳng dậy tìm nơi lan can sạch sẽ tựa người vào.

Thịnh Vọng rửa xong đi ra, vừa vẩy vẩy nước trên ngón tay vừa bước tới gần hắn: “Người chính trực phải hiểu đạo công bằng, em tô anh cũng phải tô, nếu không đừng hòng em bỏ qua cho anh.”

Giang Thiêm nhìn cậu tới gần bèn hỏi: “Em nghiêm túc chứ?”

“Ừ, anh nghĩ đi rồi làm sao thì làm.” Thịnh Vọng bảo.

Hai người giằng co nửa thật nửa giả một lát, cuối cùng Giang Thiêm đành thỏa hiệp. Hắn gật nhẹ đầu, rồi nắm cằm Thịnh Vọng ghé lại gần. Chất son của Dương Tinh hơi dính, lúc hai đôi môi quấn quýt tách ra kéo theo sợi tơ mong mỏng.

Giang Thiêm hơi tách ra và nói: “Anh bôi rồi đấy.”

“Anh đúng là…”

“Là gì?”

“Không có gì.” Thịnh Vọng híp mắt tì môi lên.

Ớt bé không ngờ, em và Cá Chép lên sân thượng hóng gió cho bớt căng thẳng lại gặp phải cảnh tượng ấy.

Nơi góc hành lang hẻo lánh dưới ánh trăng bạc không phải một màu đen kịt, mọi đồ vật nửa sáng nửa tối mập mờ, cậu trai từng khiến tim em đập thình thịch đang lặng lẽ hôn một chàng trai khác.

Mãi tới khi hai người ấy đi xuống tầng, em mới tỉnh lại từ trạng thái trống rỗng, bước ra từ sau bức tường nhà vệ sinh đằng kia.

Gần đến giờ lớp B lên sân khấu, Cá Chép đi từ sân thượng xuống, trông thấy Ớt bé thì sửng sốt: “Ớt ơi? Cậu làm gì thế? Sao đi vệ sinh mà mất hồn mất vía thế kia?”

Cho tới lúc này, Ớt bé mới thực sự ý thức được mình đã nhìn thấy gì.

“Cậu không sao chứ?” Cá Chép lo lắng hỏi.

Ớt bé bị cô nàng nắm tay lay lay vài lần mới tỉnh táo lại, em há hốc mồm, rồi mím môi. Một lúc lâu sau em lắc đầu bảo: “Không, tớ… nhớ đến một chuyện.”

“Chuyện gì dạ? Gấp lắm không?”

“Không có gì đâu.” Ớt bé lắc đầu nói: “Không có gì đâu.”

*

Thực ra tiết mục đồng ca của lớp B chả có điểm sáng nào, được cái tiết kiệm thời gian và bớt việc mà thôi. Nữ sinh đứng hàng trước cầm đèn trong tay, tạm gọi là ngay ngắn ấm áp, nhưng lúc xuống sân khấu thu hoạch được rất nhiều tiếng vỗ tay và huýt sáo nhiệt liệt, trong lòng Thịnh Vọng thầm nhủ nể mặt thật.

Lớp biểu diễn xong không được quay về hậu trường mà có giáo viên dẫn xuống dưới sân khấu ổn định vị trí.

Thịnh Vọng muốn chuồn mà không chuồn được, đành đi theo mọi người ngồi xuống vị trí lớp B đã được phân chia. Cậu xin bạn bên cạnh tờ khăn giấy rồi lau sạch son trên môi, sau đó gập ngón tay móc vào cà vạt kéo ra.

Mới kéo được một nửa, mấy cô gái lớp khác ngồi hàng trước quay xuống nói: “Hôm nay cậu tuyệt lắm.”

Thịnh Vọng ngỡ ngàng: “Bài hát này tuyệt đến thế cơ à?”

“Nghe nhạc làm gì, nhìn mặt cơ!” Một cô nàng đáo để ra phết, vịn lưng ghế ngửa mặt hỏi thẳng: “Cậu muốn được tặng một em người yêu không?”

“…”

Thịnh Vọng mỉm cười lễ phép: “Ngại quá tôi có rồi.”

Cô gái nọ thất vọng quay lên, nhưng Sử Vũ ngồi cạnh quay phắt sang: “Cậu vừa nói gì cơ?”

Thịnh Vọng tựa lưng ghế, tháo cà vạt cuộn tròn lại đưa cho lớp phó văn thể mỹ đang thu: “Sao giờ tai cậu thính thế?”

“Thật hả?” Sử Vũ khó tin.

“Cậu đoán xem?” Thịnh Vọng nói.

Sử Vũ vẫn mải ngồi đó lầm rầm, hắn nghĩ cậu chỉ đang kiếm cớ từ chối khéo thôi. Thịnh Vọng cũng chẳng nhiều lời, chỉ chỉ sân khâu ý bảo hắn ngồi im xem văn nghệ đi.

Sử Vũ quay đầu đi, nhưng chính cậu lại lặng lẽ mất tập trung.

Gần đây quấn quýt khiến cậu có ảo giác chẳng cần kiêng dè gì nữa, thế nên thỉnh thoảng cậu biết trả lời thế nào mới là lí trí nhất nhưng vẫn không kìm được bóng gió chút ít.

Cậu chộn rộn, qua những lời nói mập mờ cậu muốn thông báo cho tất cả mọi người biết, cậu cực kỳ thích một người, thích đến mức không muốn giấu người nọ trong bóng tối.

Dưới sân khâu vang lên những tràng cười nối tiếp nhau. Thịnh Vọng hoàn hồn trong tiếng huyên náo, thế mới phát hiện tiết mục tấu nói của Cao Thiên Dương và Tống Tư Duệ chuẩn bị kết thúc rồi.

Ánh sáng từ từ tối dần ngay khi hai người họ bước xuống, cuối cùng tan biến nơi góc trên bên phải sân khấu. Trong hội trường im lặng chốc lát, ngọn đèn dần dần sáng lên kéo theo tiếng xôn xao.

Ánh sáng phả từ trên xuống như cột chống trời, Giang Thiêm đứng giữa trung tâm vòng sáng.

Dưới đài vang lên những tiếng hét khe khẽ, nhưng không bằng được tiếng bàn tán ầm ĩ bên lớp B, họ nói gì Thịnh Vọng không nghe rõ, cậu chỉ lặng lẽ ngắm người trên sân khấu, vì người nọ đang mặc chính quần áo của cậu – chiếc sơ mi trắng bị vẩy mực đen.

Nhưng bây giờ vết mực không còn rõ nữa. Giang Thiêm nhét nửa vạt áo bên đó vào trong quần, nửa còn lại rủ bên ngoài. Vải vóc mềm mại quấn quanh hông eo, uốn cong thành những nếp gấp đủ hình dạng. Lạnh lùng mà tràn đầy vẻ kiêu ngạo phóng khoáng chỉ có riêng ở hắn.

Đôi mắt màu nâu của hắn nhạt hơn dưới ánh đèn, khi ngước mắt lên như cất chứa ánh sáng li ti. Tầm mắt hắn quét dưới sân khấu và tìm thấy chỗ ngồi của Thịnh Vọng, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua rồi rũ mắt thử dây đàn.

Giang Thiêm gẩy hai dây đàn, hạ tay xuống ra hiệu cho Cá Chép đứng bên cạnh.

Tiếng đàn ghita gỗ thong thả vang lên. Thịnh Vọng cảm thấy đây đúng là một nhạc cụ kì diệu, dường như chỉ gẩy bừa thôi cũng vẽ nên thời thanh xuân sáng sủa rạng ngời, như hình ảnh chàng thanh niên chạy băng băng trên đường chạy ngoài sân vận động, nhưng luôn thoang thoảng hương vị hoài niệm quá khứ.

Bởi thế mà rõ ràng cậu đang ở cái tuổi thanh xuân phơi phới ấy, nhưng trong khoảnh khắc vụt qua cậu vẫn muốn dùng “Một năm qua” để hình dung cảnh tượng này.

Một năm qua, người cậu thích là người trên sân khấu vừa gảy đàn xong, lúc xoay người đi xuống, trên lưng in tên cậu.

Dưới sân khấu vang tiếng vỗ tay nhiệt liệt kéo dài, như lời chúc phúc long trọng nhất.

Không ai biết họ ở bên nhau, nhưng tất cả mọi người đều đã thấy hình ảnh họ ở bên nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui