Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Một ngày thật náo nhiệt dần trôi qua, trời từ từ tối dần, Hán Thành Vương phủ rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.

Trong khách sãnh, Vãn Thanh dựa nữa người trên giường nhỏ, trong đầu chỉ toàn nghĩ về quyển bí lục của Vô Hối lão nhân. 

Chính là … ba thanh bảo kiếm thần thú kia hiện tại ở đâu? 

Liệu trên tay Đàm Đài Văn Hạo có một trong ba thanh bảo kiếm thần thú đó hay không? Hay là.....

Bất quá, theo nàng dự đoán, chắc chắn là một trong ba thanh bảo kiếm thần thú đang nằm ở trong tay hắn. Hắn đạt đến cấp bậc Lam Huyền, chính là dựa vào linh khí của thanh bảo kiếm thần thú kia.

Như vậy, hai thanh còn lại nằm trong tay ai?

Đang nghĩ đến nhập thần, Hồi Tuyết từ bên ngoài đi vào, cầm trong tay một phong thơ, quan sát hồi lâu thấy không có gì ngoại trừ một tờ giấy bên trong, liền lập tức đưa cho Vãn Thanh. 

"Tiểu thư, có người lén lút đem một phong thư lại đây, không biết bên trong viết cái gì nữa?"

Vãn Thanh hoàn hồn, vươn tay tiếp nhận thư, kinh ngạc nhướng mi. 

Đêm hôm khuya khoắc, ai lại rảnh rỗi mà viết thư cho nàng? Tò mò mở ra xem, thế nhưng bên trong bức thư chỉ có hai ba câu. 

Đêm nay giờ Tuất, gặp nhau tại hoa viên, có chuyện quan trọng cần nói.

Vãn Thanh xem xong, đem thư đưa cho Hồi Tuyết, sắc mặt tràn ngập nghi vấn. 

Rốt cuộc là ai gửi cho nàng, thế nhưng lại nói có chuyện quan trọng cần nói.

"Tiểu thư, là ai vậy? Thật là ghê tởm chết, còn hẹn vào giờ Tuất, đêm hôm khuya khoắt không biết muốn làm cái gì nữa? Có việc sao lại không minh bạch gặp mặt nói rõ ràng, còn hành động thần thần bí bí như vậy làm gì? Chẳng khác nào tặc nhân"

Hồi Tuyết tức giận mở miệng mắng, trực tiếp đem bức thư kia đốt trụi, nhìn Vãn Thanh, nói: 

"Tiểu thư, người đừng để ý tới làm gì"

"Không, ta ngược lại muốn mau mau gặp cái kẻ tặc nhân này rốt cuộc là ai? Bọn họ nếu có ý xấu, ta trốn tránh cũng không phải là biện pháp. Trốn được mùng một,cũng trốn không khỏi mười lăm. Hiện tại, ta cũng không muốn lại để cho người khác buông lời khi dễ"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Vãn Thanh hiện lên ý cười hàn băng, nàng đứng lên, đi ra ngoài, nói: 

"Em đi theo, giúp ta nhìn thử xem, là ai đang giở trò với ta?"

"Dạ, tiểu thư"


Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, đi theo Vãn Thanh đi ra ngoài. Trước cửa phòng, Hỉ nhi cùng Phúc nhi phúc đang đứng gác, thấy Vãn Thanh, liền khom người hành lễ: 

"Tiểu thư"

Vãn Thanh chỉ hơi chút gật đầu, trực tiếp nhắm thẳng hướng hành lang dài, một đường hướng hoa viên của Hán Thành Vương phủ mà đi.

Trên con đường mòn nhỏ âm u tĩnh mịch, hai bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại hòa vào trong bóng tối, ánh sáng lập lòe mơ hồ. Hai bóng dáng thản nhiên hướng thẳng hoa viên mà đi. 

Hai người xem ra rất nhàn hạ thoải mái, trong đêm tối, không hoảng hốt bấn loạn, lại trấn định tự nhiên. Trên đường đi còn thỉnh thoảng nói hai ba câu vui đùa..

Hoa viên, yên tĩnh không bóng người, chỉ có tiếng gió vi vu thổi, rét lạnh dị thường. 

Hồi Tuyết nhịn không được mở miệng nói: 

"Tiểu thư, hay là chúng ta quay trở về đi. Hôm nay, trời rất là lạnh nha, còn không bằng làm tổ ở trong phòng đâu. Thật là không biết tên tặc nhân nào thiếu đạo đức, hẹn giờ này ra ngoài, muốn mạng người sao?"

Vãn Thanh quan sát xung quanh một vòng, bỗng một cơn gió rét lạnh thổi qua, da gà nổi lên, thời tiết quả thật cực kì lạnh. Nàng thở ra một hơi, gật đầu đồng ý: 

"Ừ, chúng ta trở về thôi, thời tiết quả thật là lạnh quá rồi"

Hai người vừa mới xoay người, phía sau, trong bóng tối, có một bóng người xuất hiện, âm thanh từ tính vang lên: 

"Chờ một chút"

Vãn Thanh nghe thấy tiếng nói liền nhìn sang, chỉ thấy, dưới bóng đêm u ám, có một bóng người yên lặng đứng trong đêm giá rét.

Không thể ngờ, người đó lại là Hạ Hầu Mặc Quân. 

Hắn lúc này đang cười rất nhẹ nhàng, phong tình vạn chủng nhìn Vãn Thanh. Trong đôi mắt tối đen nhá nhá một tia ám trầm đầy quỷ dị. 

Vãn Thanh vừa thấy rõ gương mặt của hắn, trong lòng liền cấp tốc hiện lên các loại ý niệm, nàng ôn nhã hữu lễ mở miệng hỏi: 

"Đây không phải là tiểu thúc sao? Không biết tiểu thúc đêm khuya hẹn ta tới nơi này làm gì?"

Hồi Tuyết cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Hầu Mặc Quân. 

Người nam nhân này vừa thấy chính là không có hảo tâm mà tới. Không biết trong đầu hắn đang đánh chủ ý xấu xa gì với tiểu thư nhà mình nữa? Bền ngoài thì quân tử, nhưng tâm địa lại so với rắn rết.

"Tiểu thư … cẩn thận"


Vãn Thanh khẽ liếc nhìn Hồi Tuyết, sau đó bất động thanh sắc nhìn Hạ Hầu Mặc Quân. Chỉ thấy, hắn tự tin sử dụng sức quyến rũ, vươn ngón tay thon dài khẽ chỉnh lại tóc dài mượt bị gió thổi rối. 

Hạ Hầu Mặc Quân dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Vãn Thanh tao nhã nói: 

"Nhị đệ có chuyện quan trọng tìm tẩu tử, thỉnh tẩu tử cùng nhị đệ kiếm một chỗ nói chuyện"

Vãn Thanh híp mắt nhìn hắn, khóe môi lộ ra ẩn ẩn ý cười. Trong bóng đêm lập lòe mờ ảo, gương mặt nàng diễm lệ kinh người. Hạ Hầu Mặc Quân kinh diễm, ánh mắt bỗng sâu và đen sẫm lại. Trong lòng nôn nao, có cảm giác là mình đã nhặt được bảo vật. 

Trong lòng thầm nghĩ, nếu nữ nhân này bị hắn quyến rũ, cam tâm tình nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì, lưu lại cũng không phải không được. Trong lòng âm thần đánh tính toán, trên mặt như cũ là nho nhã lễ độ, phong phạm thân sĩ.

Hồi Tuyết không tán thành chủ tử cùng thứ này trộn lẫn cùng một chỗ. Cho nên, nàng nhanh chóng lên tiếng ngăn cản:

"Tiểu thư, trời đã khuya, thời tiết lại giá lạnh, ngay cả đất còn đống băng. Chúng ta nên trở về ngủ đi, trời rất là lạnh nha"

Vãn Thanh quay đầu nhìn Hồi Tuyết, đứng ở phía sau, Hạ Hầu Mặc Quân nhịn không được, bắt đầu khẩn trương. 

Năm ngón tay nắm thành quyền, hắn sợ Vãn Thanh nghe theo Hồi Tuyết trở vể. Như vậy, về sau hắn đừng nghĩ sẽ hẹn được nàng ra ngoài, thấy Vãn Thanh không nói lời nào, nhịn không được lại mở miệng nói: 

"Tẩu tử, nhị đệ đây thật sự là có chuyện quan trọng muốn nói"

"Vậy được rồi" 

Vãn Thanh rốt cuộc gật đầu đồng ý, quay sang phân phó Hồi Tuyết: 

"Em đứng ở nơi này chờ ta, ta cùng với nhị đệ nói chuyện một chút"

Hạ Hầu Mặc Quân nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, đây chính là nữ nhân, đơn giản là đắn đo một chút mà thôi, chỉ cần nhỏ nhẹ là quyến rũ được.

Hồi Tuyết há miệng muốn ngăn cản, nhưng lại không nói gì thêm. Vì, nàng đã nhìn ra, tiểu thư muốn thu thập cái thứ này. 

Cái loại nam nhân chết tiệt này quả thật là thiếu dạy dỗ mà, muốn tính kế tiểu thư nhà nàng? 

Đâu có dễ, cũng không nhìn lại xem, tiểu thư là hắn khi dễ được sao?

Nghĩ, liền gật đầu không nói lời nào, Hạ Hầu Mặc Quân cùng Vãn Thanh, hai người kẻ trước người sau đi về phía trước vài bước, có một đình lâu cách đó không xa, hai người liền đi vào trong đình.


Tối nay, trời  không sao không trăng, hậu hoa viên cũng không có đèn lồng. Trong đêm tối, nhìn không rõ sắc mặt của đối phương, có, chi là chút mơ mơ hồ hồ hình ảnh mà thôi. 

Hạ Hầu Mặc Quân thấy bước đầu của kế hoạch quyến rũ tiến hành thuận lợi, trong lòng càng thêm cao hứng, hắn quay người lại, đứng đối diện Vãn Thanh, ánh mắt ôn nhu, giọng nói từ tính dụ hoặc vang lên: 

"Nhị đệ … chỉ là đau lòng tẩu tử mà thôi, một nữ nhân như hoa như ngọc phải ủy thân gả cho một người như đại ca ta. Vậy mà đại lại lại còn không biết đau lòng tẩu tử, mấy ngày liên tiếp đều làm tẩu tử đau lòng. Nhị đệ ta nhìn mà cực kỳ đau lòng, cho nên, đêm nay mới mạo muội mà hẹn tẩu tử ra đây tỏ nổi lòng"

"Nhị đệ thật sự là rất có nhã hứng, đêm hôm khuya khoắc, lựa ngay thời khắc tối lửa tắt đèn mà đến đau lòng tẩu tử? Quả nhiên là khiến ta mở rộng tầm mắt"

Vãn Thanh nụ cười trên mặt không suy giảm, một đôi mắt đen hiện lên sóng ngầm, khép tại đuôi mắt, hàn ý lạnh người.

Đáng tiếc, Hạ Hậu Mặc quân đã nổi lên sắc tâm cùng dục vọng, lí trí đã sớm bị vứt ra sau đầu. 

Hắn dùng một đôi mắt ôn nhu nhìn chằm chằm Vãn Thanh, trong đôi mắt có sự đánh giá.

Thân thể nhỏ nhắn linh lung, tuy rằng gầy yếu, nhưng những chỗ cần có thịt lại rất đầy đặn. Quả nhiên là tiểu yêu tinh mà, Hạ Hầu Mặc Quân nhìn mà cả cơ thể đều nóng lên, tâm viên ý mã.

"Tẩu tử, nhị đệ ta chỉ là muốn an ủi tẩu tử mà thôi"

Hắn nói xong, liền đi tới gần hơn. Vãn Thanh ngưng tụ huyển khí trong lòng bàn tay, thấy Hạ Hầu Mặc Quân đi đến trước mặt, một chưởng tung ra Thanh Huyền khí. 

Một ánh sáng màu xanh lá cây hiện lên giữa đêm tối khá bắt mắt. Chưởng lực trực tiếp đánh thẳng vào ngay trước ngực Hạ Hầu Mặc Quân. 

Hạ Hầu Mặc Quân tự nhiên là đề phòng Vãn Thanh, vừa thấy Thanh Huyền khí đánh về phía bản thân mình, vội nghiêng người tránh thoát. Ngay lập tức duỗi tay ra, đồng thời ngưng tụ huyền khí đánh trả lại Vãn Thanh. 

Hai người ở trong đình đánh nhau, Hạ Hầu Mặc Quân vừa đánh trả vừa trầm giọng nói:

"Không nghĩ tới, tu vi huyền lực của tẩu tử lại cao như thế?"

Lúc trước, mặc dù hắn từng nghe thị vệ nói qua, rằng nàng từng xả thân cứu Hạ Hầu Mặc Viêm. Hắn cũng chỉ cho rằng chỉ là huyền lực cấp thấp, tu vi nhỏ đến không đáng nói tới. Bây giờ đây, xem ra thực lực lại là ngang hàng với hắn. 

Vãn Thanh lười để ý tới hắn, trong lòng chỉ muốn giáo huấn hắn, thân hình nhanh như thiểm điện đánh qua. 

Đáng tiếc, huyền lực của Hạ Hầu Mặc Quân cùng nàng là ngang cấp với nhau. Cho nên, nhất thời không thể đánh thắng hắn được. 

Vãn Thanh nhíu mày, trong đầu liền nảy ra chủ ý, mắt thấy Hạ Hầu Mặc Quân tụ huyền khí đánh qua, liền nghiêng người né tránh, dưới chân cố ý loạng choạng như muốn té ngã, miệng hét lên một tiếng:

"Ai nha"

Hạ Hầu Mặc Quân không nghi ngờ gì, động tác liền chậm lại, miệng liền nói ra tiện lời: 

"Tẩu tử cần gì phải cùng nhị đệ động tay động chân đâu? Chúng ta đều là Thanh Huyền cao thủ, nếu tẩu tử trợ giúp cho nhị đệ, nhị đệ ngày sau tất nhiên sẽ đối đãi với tẩu tử thật tốt"

Hắn tự nói chuyện, Vãn Thanh chính là bắt lấy cơ hội này. Nàng duỗi tay xuống chân, rút ra một thanh đoản đao được dấu dưới cổ chân, tấn công như tia chớp, vọt thẳng đến trên người Hạ Hầu Mặc Quân. 

Thanh đoản đao kia không sai chút nào để ở trên cổ Hạ Hầu Mặc Quân. Thanh đao sắc bén, lạnh như băng. 


Hắn có thể nhè nhẹ cảm nhận sâu sắc cái lạnh sắc bén từ thanh đao đang đặt ở trên cổ mình. Đủ để cho thấy, Thượng Quan Vãn Thanh không có nửa điểm thương hại mà xuống tay giết chết hắn. 

Hắn nếu chỉ cần động đậy một chút, thanh đao kia sẽ cắt qua cổ họng của hắn, khiến hắn không thấy được mặt trời ngày mai. Vừa nghĩ như vậy, Hạ Hầu Mặc Quân lập tức lâm vào khủng hoảng, hắn trầm giọng hỏi nàng:

"Ngươi muốn làm gì?"

Vãn Thanh cười lạnh, tay cầm thanh đao đè sát cổ hắn hơn, nửa điểm thương tiếc đều không có, lạnh lùng mở miệng nói: 

"Là ngươi muốn làm gì mới đúng?" 

"Muốn thiết kế hãm hại ta? Hừ, sau đó nói cái gì … nói ta không biết liêm sỉ, cùng tiểu thúc cấu kết sao?" 

"Ngươi cũng không nhìn lại mình một chút, loại nam nhân giống rễ hành như ngươi, ta không xem vào mắt. Lấy đâu ra tự tin có thể quyến rũ được ta?"

Trong đêm tối, Vãn Thanh sắc bén cười lạnh, tựa như ma quỷ. 

Nàng nghiền ngẫm, nhìn hắn đang càng ngày càng khủng hoảng giẫy giụa trong tay nàng, nàng dùng giọng nói đầy tàn nhẫn nói: 

"Hiện tại, nếu như ta giết ngươi, xem người nào nói được nửa câu"

Nàng nói xong, đoản đao lại tiến thêm một phần, lưỡi đao bén nhọn đã phá vỡ một tầng da, máu từ từ chảy xuống. Giờ phút này, Hạ Hầu Mặc Quân rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, trong lòng tràn ngập khủng hoảng sợ hãi, kêu lên: 

"Tẩu tử, tẩu tử, hãy khoan. Tất cả là nhị đệ sai, tẩu đừng giết ta"

Hắn vừa nói xong, Vãn Thanh cũng thu lại đoản đao, lòng bàn tay ngưng tụ huyền khí, một chưởng đánh thẳng vào sau lưng Hạ Hầu Mặc Quân. Hắn cảm giác được cơ thể sôi sục, phun ra một ngụm máu. 

Vãn Thanh đề phòng trước nên đã nhanh chóng nhảy ra khỏi đình, vươn tay giật một mảnh lá cây, lau vết máu lưu lại trên đoản đao, chậm rãi nói: 

"Xem đủ chưa, còn không mau xuất hiện. Lần sau, nếu như lại để cho ta biết, các ngươi còn lập bẫy hãm hại ta … thì cũng không phải chỉ một chưởng này không đâu?"

Nói xong, nàng sải bước đi ra ngoài, Hồi Tuyết nhanh chóng đi qua, cùng nàng kẻ trước người sau rời khỏi hậu hoa viên.

Vãn Thanh vừa rời khỏi hậu hao viện, Lã Phượng Quân từ trong bóng tối dẫn theo người chạy vội vào đình lâu, lao thẳng tới nơi Hạ Hầu Mặc Quân đang quỳ ngồi, nàng ta đau lòng giúp đỡ hắn đứng dậy.

Hạ Hầu Mặc Quân vừa nhìn thấy Lã Phượng Quân, liền đem tất cả nhục nhã mà Vãn Thanh ban cho hắn đều tính đến trên đầu Lã Phượng Quân. Hắn nâng tay lên quăng một cái tát vào mặt Lã Phượng Quân, lên tiếng mắng: 

"Ngươi, cái thứ nữ nhân ngu xuẩn, cũng tại ngươi đi theo mới làm hỏng chuyện tốt của ta, nếu không phải ngươi bị nàng phát hiện, nàng sẽ đụng đến ta sao?"

Nói xong, liền đẩy Lã Phượng Quân ra, loạng choạng đi ra khỏi đình, trở về Quân Phượng viện.

Lã Phượng Quân bị đánh cho hồ đồ, nàng không biết tại sao phu quân lại đánh mình. Uất ức, lập tức khóc thành tiếng. Hắn bị người đánh, lòng nàng đau, nhưng, hiện tại hắn lại vì người khác mà đánh nàng? Người ta khinh thường hắn, liên quan gì tới nàng?

Mà những chuyện vừa mới phát sinh trong đêm tối vừa rồi, đã có ba ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối. Cho dù những chi tiết rất nhỏ cũng không thoát khỏi ba cặp mắt ấy.  

Giờ phút này, ba cặp mắt ấy đang đuổi theo bóng dáng của Hạ Hầu Mặc Quân. Trong bóng tối, xuất hiện một hình ảnh kỳ quái, một bóng dáng lớn, một bóng dáng nhỏ, cộng thêm bóng dáng của một con khỉ đang theo sát một bóng dáng đang bị thương đi tập tễnh phía đằng trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận